Thứ Tư, 16 tháng 9, 2020

Thơ tình William Allingham

 
BUỔI TỐI
 
Bầu trời đang dần tối
Một ngôi sao giữa trời
Buồn vây lấy ngọn đồi
Tình yêu đang hấp hối.
 
Khó mà rơi nước mắt
Khó mà nói một lời
Kết thúc một ngày hè
Và tình yêu đã chết.
 
An Evening
 
A sunset's mounded cloud;
A diamond evening-star;
Sad blue hills afar;
Love in his shroud.
 
Scarcely a tear to shed;
Hardly a word to say;
The end of a summer day;
Sweet Love dead.
 
 
HÃY ĐỂ TÔI HÁT NHỮNG GÌ TÔI BIẾT
 
Phía tây hoang dã, bờ biển, thành phố nhỏ
Một tộc người nhỏ bé sống ở đây
Thủy triều lên xuống và cơn gió
Màn đêm tối, biển khơi và giông tố.
Ý chí con người, số phận con người:
Điều gì quyết định, điều gì lớn nhỏ?
Hãy để cho tôi tìm câu trả lời
Tôi hát về những gì tôi biết rõ.
 
Let Me Sing Of What I Know
 
A wild west Coast, a little Town,
Where little Folk go up and down,
Tides flow and winds blow:
Night and Tempest and the Sea,
Human Will and Human Fate:
What is little, what is great?
Howsoe'er the answer be,
Let me sing of what I know.
 
 
HOÀI NIỆM
 
Bốn con vịt trên đầm
Trên bờ hoa cỏ màu xanh
Bầu trời mùa xuân xanh thắm
Và mây trắng nằm trên đôi cánh
Có vẻ chỉ là vớ vẩn linh tinh
Nhưng ký ức của nhiều tháng năm
Làm nước mắt rơi trong hoài niệm!
 
A Memory
 
Four ducks on a pond,
A grass-bank beyond,
A blue sky of spring,
White clouds on the wing;
What a little thing
To remember for years-
To remember with tears!



1 nhận xét: