Thứ Tư, 16 tháng 9, 2020

Thơ tình Edward Thomas




CÚ VỌ
 
Tôi đi xuống trong hoàng hôn cháy đỏ
Bụng đói và cơn gió lạnh thấu xương
Đói và lạnh nhưng bỗng nhiên vui mừng
Khi tôi nhìn thấy bên đường quán trọ.
 
Tôi lấy rượu, sưởi ấm bên bếp lửa
Chìm vào âm thanh của lá mơ màng
Nhưng đánh thức tôi vào lúc nửa đêm
Tiếng cú vọ kêu sao mà sầu não.
 
Dường như nghe ra trong lời của cú
Nhắc tôi về một tòa án lương tâm
Rằng tôi tìm nơi ẩn náu trong đêm
Còn những người khác chắc gì có thể.
 
Đồ ăn của tôi trở nên mặn quá
Khi tôi nghe tiếng cú vọ trong đêm
Rằng những đồng đội đang ngủ ngoài đồng
Bao người lính dưới sao trời lạnh giá.
 
The Owl
 
Downhill I came, hungry, and yet not starved;
Cold, yet had heat within me that was proof
Against the North wind; tired, yet so that rest
Had seemed the sweetest thing under a roof.
 
Then at the inn I had food, fire, and rest,
Knowing how hungry, cold, and tired was I.
All of the night was quite barred out except
An owl’s cry, a most melancholy cry
 
Shaken out long and clear upon the hill,
No merry note, nor cause of merriment,
But one telling me plain what I escaped
And others could not, that night, as in I went.
 
And salted was my food, and my repose,
Salted and sobered, too, by the bird’s voice
Speaking for all who lay under the stars,
Soldiers and poor, unable to rejoice.
 
 


CÂY DƯƠNG LÁ RUNG
 
Những cây dương đứng ở ngã tư đường
Trên những nhà trọ, lò rèn, cửa hàng
Những cây dương suốt ngày đêm trò chuyện
Cây chỉ im trong thời tiết mùa đông.
 
Tiếng đe búa ầm ĩ từ lò rèn
Từ nhà trọ vang lên những tiếng ồn
Và những bài ca mà ai đó hát
Cây đã nghe trong suốt năm mươi năm.
 
Tiếng của cây không chìm trong tiếng ồn
Và trong đêm khi đường phố vắng tanh
Cây vẫn thì thầm dường như mời gọi
Những âm hồn quay trở lại trần gian.
 
Khi đã yên trong quán trọ, lò rèn
Cây trong ánh trăng mờ ảo đêm thanh
Dù đêm giông bão hay đêm chim hót
Vẫn đợi hồn ma trên ngã tư đường.
 
Có thể một mai biến mất tiếng ồn
Thì vẫn còn đâu đó những hàng dương
Dù thơ tôi người ta không còn đọc
Thì vẫn nghe tiếng xào xạc hàng dương.
 
Dù cho gió thổi nhưng lá vẫn còn
Những nhà thơ cũng như những cây dương
Có những nỗi buồn không ai hiểu được
Dù nhiều người không thích những cây dương.
 
Aspens
 
All day and night, save winter, every weather,
Above the inn, the smithy, and the shop,
The aspens at the cross-roads talk together
Of rain, until their last leaves fall from the top.
 
Out of the blacksmith's cavern comes the ringing
Of hammer, shoe, and anvil; out of the inn
The clink, the hum, the roar, the random singing—
The sounds that for these fifty years have been.
 
The whisper of the aspens is not drowned,
And over lightless pane and footless road,
Empty as sky, with every other sound
Not ceasing, calls their ghosts from their abode,
 
A silent smithy, a silent inn, nor fails
In the bare moonlight or the thick-furred gloom,
In tempest or the night of nightingales,
To turn the cross-roads to a ghostly room.
 
And it would be the same were no house near.
Over all sorts of weather, men, and times,
Aspens must shake their leaves and men may hear
But need not listen, more than to my rhymes.
 
Whatever wind blows, while they and I have leaves
We cannot other than an aspen be
That ceaselessly, unreasonably grieves,
Or so men think who like a different tree.
 

1 nhận xét: