Thứ Tư, 16 tháng 9, 2020

Thơ tình Arthur William Symons




CÁI ĐẸP THỜI HIỆN ĐẠI
 
Tôi là ngọn đuốc và chẳng lẽ lại muộn phiền
Nếu con thiêu thân chết vì tôi? Tôi là lửa cháy
Bằng vẻ đẹp, tôi đốt cháy những gì đang nhìn
Nhưng không hề thấy có niềm vui hay xấu hổ
Tôi sống bằng ngọn lửa, còn đối với đàn ông
Được chết vì tôi là ước mong của họ.
 
Tôi là Iđơn, tôi là Helen và mắt tôi nhìn
Thành Troy cháy lên, bao chiến binh ngã xuống
Thế giới là tấm gương của tôi, và thời gian
Là hơi thở của tôi trên kính, còn đàn ông
Xưa nay vẫn trong sung sướng và tuyệt vọng
Bập bẹ, thì thầm những lời lẽ yêu thương.
 
Tôi vẫn sống và bất tử, trên môi tôi, trong mắt
Là những niềm vui, nỗi khổ của trần gian
Chúng hòa quyện để làm cho tôi khôn ngoan
Nhưng bây giờ là ngày tối tăm vì nhật thực
Ở đâu rồi những ai vẫn sống vì sắc đẹp
Tôi vẫn là đuốc, nhưng những con thiêu thân?
 
Modern Beauty
 
I am the torch, she saith, and what to me
If the moth die of me? I am the flame
Of Beauty, and I burn that all may see
Beauty, and I have neither joy nor shame.
But live with that clear light of perfect fire
Which is to men the death of their desire.
 
I am Yseult and Helen, I have seen
Troy burn, and the most loving knight lies dead.
The world has been my mirror, time has been
My breath upon the glass; and men have said,
Age after age, in rapture and despair,
Love’s poor few words, before my image there.
 
I live, and am immortal; in my eyes
The sorrow of the world, and on my lips
The joy of life, mingle to make me wise;
Yet now the day is darkened with eclipse:
Who is there lives for beauty? Still am I
The torch, but where’s the moth that still dares die?
 
 


TÌNH YÊU VÀ GIẤC NGỦ
 
Tôi cho nỗi buồn đi ngủ
Tình yêu đã ngủ yên.
Còn kẻ thường làm tôi buồn
Bây giờ đang nức nở.
 
Tôi đã yêu và đã quên
Về những ngày buồn đó
Tình khuyên tôi như thế
Nhưng tình không thể nào quên.
 
Tình yêu buộc tôi lên đường
Đi tìm tình yêu khác
Nhưng con đường kỳ quặc
Ai mà hiểu được tình.
 
Giờ nước mắt tôi không còn
Tình vẫn đang nức nở.
Trong tiếng rì rào biển cả
Tình đã ngủ yên.
 
Love And Sleep
 
I have laid sorrow to sleep;
Love sleeps.
She who oft made me weep
Now weeps.
 
I loved, and have forgot,
And yet
Love tells me she will not
Forget.
 
She it was bid me go;
Love goes
By what strange ways, ah! no
One knows.
 
Because I cease to weep,
She weeps.
Here by the sea in sleep,
Love sleeps.
 
 


NHỮNG GIẤC MƠ
 
I
Yêu trong mơ và nhớ về em khi thức dậy
Như kẻ đã chết nơi địa ngục mơ thấy thiên đường
Hãy quên buổi chia tay nhé – những giấc mơ xinh
Không thì em cũng sẽ nhớ về người ấy.
 
II
Tôi vui mừng dựng giữa hai ta một thành Rôm
Một kỳ quan chống lại những niềm vui nhân thế
Thành Rôm đã chinh phục nhân gian bằng trí tuệ
Thì hãy dạy cho tôi chinh phục trái tim mình.
 
Dreams
 
I
To dream of love, and, waking, to remember you:
As though, being dead, one dreamed of heaven, and woke in hell.
At night my lovely dreams forget the old farewell:
Ah! wake not by his side, lest you remember too!
 
II
I set all Rome between us: with what joy I set
The wonder of the world against my world's delight!
Rome, that hast conquered worlds, with intellectual might
Capture my heart, and teach my memory to forget!


 

1 nhận xét: