Thứ Năm, 17 tháng 11, 2016

Thơ tình Puskin - Còn lại gì cho em


Alexander Pushkin



CÒN LẠI GÌ CHO EM 

Còn lại gì cho em trong tên gọi 

Sẽ chết đi như tiếng dội buồn thương 
Của ngọn sóng vỗ bờ xa mòn mỏi 
Như rừng sâu tiếng vọng giữa đêm trường. 

Cái tên gọi trong những dòng lưu bút 

Để lại cho em dấu chết, tựa như 
Lời ai điếu giữa những viền hoạ tiết 
Mà lời văn nghe u ẩn, mịt mù. 

Cái tên gọi đã từ lâu quên lãng 

Trong những cơn xúc động mới cuồng điên 
Chẳng hề gợi trong hồn em một thoáng 
Hoài niệm xưa bao tha thiết êm đềm. 

Nhưng nếu gặp ngày âm thầm đau đớn 

Phút u buồn xin em hãy gọi tên 
Và hãy nói: vẫn còn đây kỷ niệm 
Em vẫn còn sống giữa một trái tim. 
1830
______________
*Người vẫn còn sống trong trái tim thi sĩ này là Carolina Sobanskaya. Thời hai người yêu nhau ở thành phố biển Odessa Puskin đã ghi những dòng kỷ niệm và ký tên mình trong cuốn sổ lưu niệm theo yêu cầu của nàng. 


Что в имени тебе моём


Что в имени тебе моем?

Оно умрет, как шум печальный
Волны, плеснувшей в берег дальний,
Как звук ночной в лесу глухом.

Оно на памятном листке

Оставит мертвый след, подобный
Узору надписи надгробной
На непонятном языке.

Что в нем? Забытое давно

В волненьях новых и мятежных,
Твоей душе не даст оно
Воспоминаний чистых, нежных.

Но в день печали, в тишине,

Произнеси его тоскуя;
Скажи: есть память обо мне,
Есть в мире сердце, где живу я.
1830




TÔI ĐÃ TỪNG YÊU EM

Tôi đã từng yêu em
Tình yêu giờ, có lẽ 
Vẫn trong lòng âm ỉ
Nhưng hãy để tình yên. 

Xin hãy để tình yên
Thực lòng tôi không muốn
Gợi điều chi phiền muộn
Để em phải đau buồn. 

Tôi đã từng yêu em
Âm thầm, không hy vọng
Khi ghen tuông, hờn giận
Khi nhút nhát, ngại ngùng.

Tôi đã từng yêu em
Đến hết mực chân thành
Yêu dịu dàng hết mực
(Trần thế dám ai tin).  

Cầu xin Chúa lòng lành
Ban em triệu đàn ông
Những người yêu có thể
Như tôi đã yêu em. 
1829

Я вас любил: любовь ещё, быть может

Я вас любил: любовь еще, быть может,
В душе моей угасла не совсем;
Но пусть она вас больше не тревожит;
Я не хочу печалить вас ничем.

Я вас любил безмолвно, безнадежно,
То робостью, то ревностью томим;
Я вас любил так искренно, так нежно,
Как дай вам бог любимой быть другим.
1829




NGƯỜI ĐẸP ƠI ĐỪNG HÁT NỮA

Người đẹp ơi em đừng hát nữa 
Bài hát buồn của xứ Gruzia 
Nghe em hát lòng tôi lại nhớ 
Cuộc đời xưa và bến bờ xa. 

Những câu hát của em dữ dội 

Gợi lòng tôi lại nhớ, thương ôi! 
Đêm thảo nguyên, ánh trăng đồng nội 
Người em xưa, hình bóng xa vời... 

Cái hình bóng thân thương, khổ ải 

Nhìn thấy em tôi ngỡ quên đi 
Nhưng em hát - lại hình dung thấy 
Trước mắt tôi hình ấy hiện về. 

Người đẹp ơi em đừng hát nữa 

Bài hát buồn của xứ Gruzia 
Nghe em hát lòng tôi lại nhớ 
Cuộc đời xưa và bến bờ xa. 
1828
_____________________
*Puskin nhớ về Natalia Goncharova khi nghe người đẹp Anna Olenina hát bài dân ca Gruzia.

Не пой, красавица, при мне

Не пой, красавица, при мне

Ты песен Грузии печальной:
Напоминают мне оне
Другую жизнь и берег дальный.

Увы! напоминают мне

Твои жестокие напевы
И степь, и ночь — и при луне
Черты далекой, бедной девы!..

Я призрак милый, роковой,

Тебя увидев, забываю;
Но ты поешь — и предо мной
Его я вновь воображаю.

Не пой, красавица, при мне

Ты песен Грузии печальной:
Напоминают мне оне
Другую жизнь и берег дальный.
1828


TẤT CẢ LẶNG IM


Tất cả lặng im – Kavkaz trong sương

Những ngôi sao trên đầu anh hiện rõ.
Nghe lâng lâng – một nỗi buồn sáng tỏ
Hình bóng em vây lấy nỗi buồn anh.

Chỉ mình em, chỉ riêng một mình em

Chẳng có gì gợi lòng anh buồn thế
Ngọn lửa tình lại rạo rực cháy lên
Bởi không yêu con tim này không thể.

Tháng ngày trôi. Thế mà đã nhiều năm

Giờ ở đâu những bóng hình yêu quí?
Người xa xôi, kẻ trên đời không còn nữa
Chỉ hoài niệm thôi vẫn ở cùng anh.

Giờ anh của em, giờ lại yêu em nữa

Đã không cần hy vọng, chẳng ước mong.
Tình trắng trong như ngọn lửa hiến sinh
Và dịu dàng như giấc mơ thiếu nữ.

Всё тихо — на Кавказ идёт ночная мгла

Всё тихо — на Кавказ идёт ночная мгла,

Восходят звёзды надо мною.
Мне грустно и легко — печаль моя светла,
Печаль моя полна тобою.

Тобой, одной тобой — унынья моего

Ничто не мучит, не тревожит,
И сердце вновь горит и любит оттого,
Что не любить оно не может.

Прошли за днями дни. Сокрылось много лет.

Где вы, безценные созданья?
Иные далеко́, иных уж в мире нет,
Со мной одни воспоминанья.

Я твой по-прежнему, тебя люблю я вновь

И без надежд и без желаний.
Как пламень жертвенный чиста моя любовь
И нежность девственных мечтаний.
1829
_________________
*Bài thơ này được viết trong chuyến đi về vùng Kapkage. Puskin đã nhớ lại chuyến đi trước vào năm 1820 cùng với gia đình vị tướng Raevsky. Nhà Raevsky có ba cô con gái xinh đẹp: Êkaterina 22 tuổi, Êlêna 16 tuổi và Maria 14 tuổi. Theo như những gì còn được ghi lại thì Puskin đã yêu ngay cả ba cô cùng một lúc nhưng với Maria có phần nặng tình hơn. Sau này Maria đã hồi tưởng lại: “Là thi sĩ, anh ấy cho mình có nghĩa vụ phải yêu hết tất cả các cô gái trẻ và những phụ nữ xinh đẹp mà mình đã gặp”.



NỤ HÔN NGÀY GẶP LẠI


Về lại quê hương bờ xa vẫy gọi* 

Em giã từ miền đất lạ xa xôi 
Trong giờ phút buồn đau nhớ mãi 
Trước mặt em anh đã khóc ngậm ngùi. 

Đôi bàn tay anh trong cơn giá rét 

Cố giữ lấy em, anh sợ qúa chừng 
Nghe rời rã vì chia ly khủng khiếp 
Anh đã van xin nức nở không ngừng. 

Nhưng đôi môi em quay đi chẳng nhận 

Phút chia ly trên bến nụ hôn buồn 
Từ xứ sở của ngày xa u ám 
Em trở về vùng đất mới gọi anh. 

Em đã nói: “Rồi trong ngày gặp lại 

Dưới bầu trời muôn thưở màu xanh 
Dưới bóng ô-liu nụ hôn ân ái 
Mình lại bên nhau như cội liền cành”. 

Nhưng than ôi, nơi bầu trời hẹn ước 

Đã ánh lên vầng sáng giữa không trung 
Nơi bóng ô-liu nằm trên đáy nước 
Em ngủ say trong giấc mộng cuối cùng. 

Cả sắc đẹp và nỗi đau tê tái 

Đều thành tro trong bình đựng thi hài 
Cùng biến luôn nụ hôn ngày gặp lại 
Nhưng nơi này anh vẫn đợi chờ ai... 
1830
__________________
*Puskin đau đớn nhớ lại ngày chia tay với người tình Amalia Riznich trên thành phố cảng Odessa. Amalia Riznich là một thiếu phụ xinh đẹp và quyến rũ mang trong mình hai dòng máu Đức và Ý. Mặc dù có chồng là một thương gia giàu có nhưng vây quanh nàng có nhiều bậc hiền nhân, quân tử trong đó có Puskin. Cuối cùng, trái tim người đẹp đã dành cho thi sĩ nhưng ngày vui của họ chẳng được lâu. Khi chồng của Amalia biết chuyện đã cho nàng trở về Ý. Phút chia tay hai người cùng hẹn ngày gặp lại trên đất Ý nhưng khi về Ý Amalia đã chết vì bệnh lao phổi.

Для берегов отчизны дальной


Для берегов отчизны дальной

Ты покидала край чужой;
В час незабвенный, в час печальный
Я долго плакал пред тобой.

Мои хладеющие руки

Тебя старались удержать;
Томленье страшное разлуки
Мой стон молил не прерывать.

Но ты от горького лобзанья

Свои уста оторвала;
Из края мрачного изгнанья
Ты в край иной меня звала.

Ты говорила: «В день свиданья

Под небом вечно голубым,
В тени олив, любви лобзанья
Мы вновь, мой друг, соединим».

Но там, увы, где неба своды

Сияют в блеске голубом,
Где [тень олив легла] на воды,
Заснула ты последним сном.

Твоя краса, твои страданья

Исчезли в урне гробовой —
А с <ними> поцалуй свиданья…
Но жду его; он за тобой…
<1830>



ANH ĐÀO

Ánh bình minh đỏ thắm
Bao trùm khắp phía đông
Trong ngôi làng bên sông
Ánh đèn đà tắt ngấm.

Những giọt sương trùm lên
Những bông hoa trên đồng
Những đàn cừu thức giấc
Trên những đồng cỏ mềm.

Những màn sương màu xám
Hướng về những đám mây
Những cô gái chăn cừu
Vội vàng đi tìm bạn.

Mạch nước nguồn giữa núi
Vang lên tiếng thầm thì
Ánh vàng lên từ xa
Rừng thông trong bóng tối.

Cô gái chăn cừu trẻ
Đi ra chợ vội vàng
Vừa đi vừa hát lên
Ánh mắt nhìn chăm chú.

Màu đỏ thắm đùa vui
Trên đôi gò má thắm
Nét trinh nguyên tỏa sáng
Trong đôi mắt rụt rè.

Đôi bàn tay khéo léo
Buộc mái tóc gọn gàng
Và đôi chân tự mình
Sinh ra mà cám dỗ.

Áo ngực đem che kín
Vẻ đẹp của ngực trần
Dưới yếm đào trú ẩn
Con mồi của người mong.

Cô gái chăn cừu tới
Vườn anh đào mọc dày
Cho mình cô tìm thấy
Nhiều quả mọng chín cây.

Dù vẻ ngoài tuyệt vời
Vẻ đẹp đầy quyến rũ
Nhưng đường đi đến đó
Cô thấy sợ khôn nguôi.

Nghĩ rồi quyết định ngay
Anh đào cần nếm thử
Chộp lấy cành cây nhỏ
Cô gái trèo lên cây.

Khi trèo lên tới nơi
Giữa trái cây chín mọng
Bàn chân cô lóng ngóng
Bước giữa những cành cây.

Hái trái đi em ơi
Anh đào cho em đó
Nhưng, có điều gì thế
Hở người đẹp của tôi?

Cô nhìn về xa xăm
Thấy chàng trai chạy đến
Bàn chân cô luống cuống
Và cô để trượt chân.

Và cành lá rung lên
Chết chứ không đùa bỡn
Cô chăn cừu ngã xuống
Nhưng với vẻ tuyệt trần!

Giữa những nhánh những cành
Khi chạm vào chiếc váy
Chàng ngạc nhiên nhìn thấy
Cả vẻ đẹp tuyệt trần.

Ở giữa đôi bàn chân
Trắng hơn là tuyết vậy
Chỗ gấp khúc diệu huyền
Chàng rõ ràng nhìn thấy.

Thứ giấu mọi thời gian
Ở những người phụ nữ
Ađam vì điều đó
Bị đuổi khỏi thiên đường.

Lặng lẽ gỡ nhánh cành
Khỏi người cô gái đẹp
Và chàng trai háo hức
Ép người đẹp vào mình.

Dòng máu đã sôi lên
Hai con tim sôi nổi
Và tình yêu bay tới
Trên đôi cánh vội vàng.

Niềm vui của đau thương
Hai con tim tươi trẻ
Trong tình yêu chờ đợi
Sẽ nên duyên vợ chồng.

Bởi sắc đẹp hút hồn
Chàng chăn cừu trẻ tuổi
Đưa bàn tay nóng hổi
Chạm tới những bàn chân.

Trong giây phút lãng quên
Thần ái tình dưới chân
Chàng chăn cừu ở lại
Trên bộ ngực đầy tràn.

Màu đỏ của anh đào
Đem vắt thành nước ép
Rồi nước đỏ đem rắc
Lên cho cỏ cho cây.
1815


Вишня

Румяной зарею
Покрылся восток,
В селе за рекою
Потух огонек.

Росой окропились
Цветы на полях,
Стада пробудились
На мягких лугах.

Туманы седые
Плывут к облакам,
Пастушки младые
Спешат к пастухам.

С журчаньем стремится
Источник меж гор,
Вдали золотится
Во тьме синий бор.

Пастушка младая
На рынок спешит
И вдаль, припевая,
Прилежно глядит.

Румянец играет
На полных щеках,
Невинность блистает
На робких глазах.

Искусной рукою
Коса убрана,
И ножка собою
Прельщать создана.

Корсетом прикрыта
Вся прелесть грудей,
Под фартуком скрыта
Приманка людей.

Пастушка приходит
В вишенник густой
И много находит
Плодов пред собой.

Хоть вид их прекрасен
Красотку манит,
Но путь к ним опасен —
Бедняжку страшит.

Подумав, решилась
Сих вишен поесть,
За ветвь ухватилась
На дерево взлезть.

Уже достигает
Награды своей
И робко ступает
Ногой меж ветвей.

Бери плод рукою —
И вишня твоя,
Но, ах! что с тобою,
Пастушка моя?

Вдали усмотрела, —
Спешит пастушок;
Нога ослабела,
Скользит башмачок.

И ветвь затрещала —
Беда, смерть грозит!
Пастушка упала,
Но, ах, какой вид!

Сучок преломленный
За платье задел;
Пастух удивленный
Всю прелесть узрел.

Среди двух прелестных
Белей снегу ног,
На сгибах чудесных
Пастух то зреть мог,

Что скрыто до время
У всех милых дам,
За что из эдема
Был выгнан Адам.

Пастушку несчастну
С сучка тихо снял
И грудь свою страстну
К красотке прижал.

Вся кровь закипела
В двух пылких сердцах,
Любовь прилетела
На быстрых крылах.

Утеха страданий
Двух юных сердец,
В любви ожиданий
Супругам венец.

Прельщенный красою,
Младой пастушок
Горячей рукою
Коснулся до ног.

И вмиг зарезвился
Амур в их ногах;
Пастух очутился
На полных грудях.

И вишню румяну
В соку раздавил,
И соком багряным
Траву окропил.
1815



CHÂN DUNG CỦA TÔI

Bạn yêu cầu bức chân dung của tôi
Mà cần vẽ tự nhiên như vốn có
Nó sẽ được vẽ nhanh thôi bạn ạ
Mặc dù đấy là tiểu phẩm mà thôi.  

Tôi vốn kẻ chơi bời, xin nói thật
Từ những khi còn trên ghế nhà trường
Và tôi cũng xin nói rất thật lòng
Tôi là một kẻ không hề dại dột.

Và cũng chẳng hề ba hoa mách lẻo
Rằng ta đây là tiến sĩ Xoóc-bon
Nhưng chẳng có ai người chán ngấy hơn
Là bản chất của tôi như vốn có. 

Về chiều cao, so với kẻ cao ngồng
Thì có lẽ chắc gì tôi sánh nổi
Gương mặt tôi nét trẻ trung tươi rói
Mái tóc xoăn và tóc có màu hung. 

Tôi vốn yêu cuộc đời, thích đám đông
Sự cô đơn – tôi vô cùng căm ghét
Ghét tranh luận, cãi lộn, và nói thật
Tôi cũng không thích gì chuyện học hành.  

Nhảy nhót, diễn kịch – tôi mê vô cùng
Và nếu phải nói một cách chân thật
Thì tôi sẽ nói rằng tôi thích nhất
Là giá như đã không học ở trường. 

Theo những điều như thế, bạn mến thương
Bạn có thể biết về tôi cặn kẽ
Tôi được tạo bằng bàn tay của Chúa
Nên tôi muốn là như thế thường xuyên.

Điệu bộ có phần giống quỉ, ngông nghêng
Và gương mặt có phần nào giống khỉ
Thêm vào đó một chút cuồng thi sĩ
Thế là chân dung cho bạn – Puskin.
1814

Mon Portrait

Vous me demandez mon portrait,
Mais peint d’après nature;
Mon cher, il sera bientôt fait,
Quoique en miniature.

Je suis un jeune polisson,
Encore dans les classes;
Point sot, je le dis sans façon
Et sans fades grimaces.

Onc il ne fut de babillard,
Ni docteur en Sorbonne —
Plus ennuyeux et plus braillard.
Que moi-même en personne.

Ma taille à celles des plus longs
Ne peut être égalée;
J’ai le teint frais, les cheveux blonds
Et le tête bouclée.

J’aime et le monde et son fracas,
Je hais la solitude;
J’abhorre et noises, et débats,
Et tant soit peu l'étude.

Spectacles, bals me plaisent fort
Et d’après ma pensée,
Je dirais ce que j’aime encor…
Si n'étais au Lycée.

Après cela, mon cher ami,
L’on peut me reconnaître:
Oui! tel que le bon dieu me fit,
Je veux toujours paraître.

Vrai démon pour l’espièglerie,
Vrai singe par sa mine,
Beaucoup et trop d'étourderie.
Ma foi, voila Pouchkine.
<1814>



THƠ VỀ CHIẾC VÁY*

Anh yêu em, ơi chiếc váy thân thương
Khi mỗi lần trong buổi chiều em đợi
Natalya, áo gấm khi em cởi
Để chỉ còn hình dáng mỏng vây quanh
Còn gì dễ thương hơn thế nữa em?
Khi em vây lấy đôi chân tuyệt mỹ
Những tia nước sáng hơn, trong suốt hơn
Chạm vào nơi có vị thần tuổi trẻ
Đang ngủ yên giữa hoa huệ hoa hồng.
1813
___________
*Đoạn trích từ Trường ca Монах (Tu sĩ).

Люблю тебя, о юбка дорогая

Люблю тебя, о юбка дорогая,
Когда, меня под вечер ожидая,
Наталья, сняв парчовый сарафан,
Тобою лишь окружит тонкий стан.
Что может быть тогда тебя милее?
И ты, виясь вокруг прекрасных ног,
Струи ручьев прозрачнее, светлее,
Касаешься тех мест, где юный бог
Покоится меж розой и лилеей.


XEM THÊM:


http://177nhathonga.blogspot.com/


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét