William Shakespeare
Sonnet 087
Thôi vĩnh biệt! Anh chẳng còn đủ sức
Để giữ em như một vật đắt tiền
Nên anh đã chọn con đường giải thoát
Để cho em khỏi vướng víu, ưu phiền.
Đối với anh- tình em là qùa tặng
Nhưng mà anh chẳng xứng với món qùa
Hay biết đâu do số trời định sẵn
Phận nghèo hèn sao dám ước phù hoa?
Khi trao tình em chẳng cần suy nghĩ
Hay là em chưa hiểu hết về anh?
Để bây giờ khi tình yêu dang dở
Thì xin em hãy nhận lại, thôi đành.
Anh chỉ còn em trong giấc mộng say:
Ngỡ ông Hoàng nhưng tỉnh dậy mất ngai
087
Farewell! thou art too dear for my possessing,
And like enough thou know'st thy estimate,
The charter of thy worth gives thee releasing:
My bonds in thee are all determinate.
For how do I hold thee but by thy granting,
And for that riches where is my deserving?
The cause of this fair gift in me is wanting,
And so my patent back again is swerving.
Thy self thou gav'st, thy own worth then not knowing,
Or me to whom thou gav'st it, else mistaking,
So thy great gift upon misprision growing,
Comes home again, on better judgement making.
Thus have I had thee as a dream doth flatter,
In sleep a king, but waking no such matter.
Sonnet 093
Anh vẫn sống như ngày em chung thủy
Như người chồng bị phụ bạc làm thinh
Dù trái tim chẳng còn trao anh nữa
Đôi mắt em vẫn chan chứa ân tình.
Trong mắt em không có điều thù hận
Nên nhìn vào anh không biết đổi thay
Bao người khác nếu trong lòng gian lận
Qua mắt nhìn người ta nhận ra ngay.
Nhưng có lẽ theo ý trời tai ác:
Gương mặt em chỉ mang nét ngọt ngào
Và con tim cho dù yêu người khác
Thì mắt nhìn vẫn say đắm, khát khao.
Như quả táo Êva hái trong vườn cấm
Độc ác bên trong nhưng bề ngoài hấp dẫn.
093
So shall I live, supposing thou art true,
Like a deceived husband, so love's face,
May still seem love to me, though altered new:
Thy looks with me, thy heart in other place.
For there can live no hatred in thine eye,
Therefore in that I cannot know thy change,
In many's looks, the false heart's history
Is writ in moods and frowns and wrinkles strange.
But heaven in thy creation did decree,
That in thy face sweet love should ever dwell,
Whate'er thy thoughts, or thy heart's workings be,
Thy looks should nothing thence, but sweetness tell.
How like Eve's apple doth thy beauty grow,
If thy sweet virtue answer not thy show.
Sonnet 097
Anh như sống giữa mùa đông ảm đạm
Sao niềm vui ngắn ngủi có vậy thôi!
Ngày không em là giá băng u ám
Tháng mười hai trơ trụi cả đất trời!
Nhưng thực ra chỉ vừa qua mùa hạ
Muôn loài cây đang chín rộ trong vườn
Rồi mùa thu đến như người quả phụ
Mang khối tình đã góa bụa, cô đơn.
Anh cứ ngỡ thảy muôn loài cây quả
Tự lọt lòng đã chịu kiếp mồ côi
Ngày không em hè cũng thành đông giá
Chim họa mi thôi tiếng hát cho đời.
Đất trời vang lên tiếng hú u mê
Sợ mùa đông băng giá đã gần kề.
097
How like a winter hath my absence been
From thee, the pleasure of the fleeting year!
What freezings have I felt, what dark days seen!
What old December's bareness everywhere!
And yet this time removed was summer's time,
The teeming autumn big with rich increase,
Bearing the wanton burden of the prime,
Like widowed wombs after their lords' decease:
Yet this abundant issue seemed to me
But hope of orphans, and unfathered fruit,
For summer and his pleasures wait on thee,
And thou away, the very birds are mute.
Or if they sing, 'tis with so dull a cheer,
That leaves look pale, dreading the winter's near.
Sonnet 109
Đừng nghĩ anh có điều chi gian dối
Tuy cách xa ngọn lửa cháy trầm hơn
Nhưng lòng anh, tấm lòng không thay đổi
Vẫn trong em, hồn vẫn ở trong hồn.
Em là cõi tình yêu mà mỗi bận
Dù gần xa anh lại vẫn đi về
Cứ đều đặn như con ong cần mẫn
Mang nước về làm dịu những cơn mê.
Đừng bao giờ tin, dù anh yếu đuối
Vì những đam mê ngự trị trong tim
Nhưng chẳng bao giờ đi xa đến nỗi
Để trong hồn thiếu vắng bóng hình em.
Không có em cả vũ trụ sẽ buồn
Cuộc đời này chỉ còn lại cô đơn.
109
O never say that I was false of heart,
Though absence seemed my flame to qualify,
As easy might I from my self depart,
As from my soul which in thy breast doth lie:
That is my home of love, if I have ranged,
Like him that travels I return again,
Just to the time, not with the time exchanged,
So that my self bring water for my stain,
Never believe though in my nature reigned,
All frailties that besiege all kinds of blood,
That it could so preposterously be stained,
To leave for nothing all thy sum of good:
For nothing this wide universe I call,
Save thou my rose, in it thou art my all.
Sonnet 124
Tình của tôi như đứa bé không cha
Hay đứa con của nữ thần may mắn
Bị thời gian coi thường hay quí trọng
Thuộc về loài cỏ dại hoặc loài hoa?
Tình không do điều ngẫu nhiên tạo dựng
Không phô trương, không lộng lẫy tưng bừng
Không ngại gì những mất mát đau thương
Không sợ dù trời mưa hay trời nắng.
Tình của tôi không sợ gì thủ đoạn
Không sợ lời đe dọa hoặc quyền hành
Tình vẫn lớn lên theo cách của mình
Tình của tôi không sợ ngày cuối tận.
Tình là gương cho những kẻ ngu đần
Sống – lầm lỗi, chết – là sự tốt lành.
124
If my dear love were but the child of state,
It might for Fortune's bastard be unfathered,
As subject to Time's love, or to Time's hate,
Weeds among weeds, or flowers with flowers gathered.
No, it was builded far from accident;
It suffers not in smiling pomp, nor falls
Under the blow of thralled discontent,
Whereto th'inviting time our fashion calls;
It fears not Policy, that heretic,
Which works on leases of short-numb'red hours,
But all alone stands hugely politic,
That it nor grows with heat, nor drowns with show'rs.
To this I witness call the fools of time,
Which die for goodness, who have lived for crime.
Xem thêm:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét