Thứ Hai, 1 tháng 6, 2020

Thơ tình Wystan Hugh Auden


ANH Ở ĐÂU?
(Are You There?)

Ở những người yêu số phận của mình
Phải giải quyết một vấn đề tồn tại:
Đau khổ với tình hay với chính anh.

Vì thân xác thực chỉ trong bóng đêm
Và cái tôi kéo theo điều khao khát
Khi thức giấc sẽ trở lại chính anh.

Narcisssus không hình dung ra mình
Nhìn thấy không phải mình trong hồ nước
Nên không thể nào có được lặng yên.

Thác nước, lửa, đá và cả trẻ con
Luôn gây trò và nghĩ suy đơn giản
Tiếp nhận cuộc đời như nó tự thân.

Đối với ông già Proust thì tình
Chỉ là dối gian, chỉ là đau khổ
Càng yêu nhiều, lòng càng lắm cô đơn.

Người đang yêu thường có điều phi lí
Cái tôi thứ hai mong muốn cho mình
Nhưng hãy nhớ một điều rất giản dị:
Không bao giờ ta có được chính mình.

Are You There?

Each lover has some theory of his own
About the difference between the ache
Of being with his love, and being alone:

Why what, when dreaming, is dear flesh and bone
That really stirs the senses, when awake,
Appears a simulacrum of his own.

Narcissus disbelieves in the unknown;
He cannot join his image in the lake
So long as he assumes he is alone.

The child, the waterfall, the fire, the stone,
Are always up to mischief, though, and take
The universe for granted as their own.

The elderly, like Proust, are always prone
To think of love as a subjective fake;
The more they love, the more they feel alone.

Whatever view we hold, it must be shown
Why every lover has a wish to make
Some kind of otherness his own:
Perhaps, in fact, we never are alone.


YÊU NHIỀU HƠN 
(The More Loving One)

Khi nhìn lên những vì sao tôi biết
Sự thờ ơ – dù tôi về địa ngục
Nhưng sự bàng quan có ở trên đời
Không đáng sợ, cả thú cũng như người.

Có phải ngôi sao bằng đam mê thiêu đốt
Để chúng ta không còn quay về được?
Nếu như tình cảm không thể cân bằng
Thì hãy để cho tôi yêu nhiều hơn.

Tôi vẫn nghĩ rằng ngôi sao ban phước
Dù với ngôi sao thế nào cũng được
Và tôi cũng không thể nói như vầy:
Không có sao, tôi không phải là tôi.

Cứ để cho những ngôi sao biến mất
Khi đó chỉ còn bóng đêm dày đặc
Tôi sẽ quen nhìn bầu trời trống không
Dù điều này cần một ít thời gian.

The more loving one

Looking up at the stars, I know quite well
That, for all they care, I can go to hell,
But on earth indifference is the least
We have to dread from man or beast.

How should we like it were stars to burn
With a passion for us we could not return?
If equal affection cannot be,
Let the more loving one be me.

Admirer as I think I am
Of stars that do not give a damn,
I cannot, now I see them, say
I missed one terribly all day.

Were all stars to disappear or die,
I should learn to look at an empty sky
And feel its total dark sublime,
Though this might take me a little time.


NẾU ANH CÓ THỂ NÓI VỚI EM
(If I could tell you) 

Mọi thứ đều sắp đặt bởi thời gian
Biết cái giá mà chúng ta phải trả
Nếu anh biết thì đã nói cùng em.

Hề làm trò – thì ta phải khóc lên
Ta vấp váp – khi nhạc công chơi nhạc
Mọi thứ đều sắp đặt bởi thời gian.

Tương lai thì ai biết được đâu em
Anh yêu em hơn những gì đã nói
Mọi thứ đều sắp đặt bởi thời gian.

Gió từ đâu, vẫn biết một điều rằng
Và tại sao chiếc lá vàng rụng xuống
Mọi thứ đều sắp đặt bởi thời gian.

Những bông hồng quả thực muốn lớn lên
Và ánh nhìn quả là mong ở lại
Nếu biết thì anh đã nói cùng em.

Giả sử những con sư tử đứng lên
Những dòng suối và lính đều bỏ chạy
Mọi thứ đều sắp đặt bởi thời gian?
Nếu anh biết thì với em đã nói.

If I could tell you

Time will say nothing but I told you so,
Time only knows the price we have to pay;
If I could tell you I would let you know.

If we should weep when clowns put on their show,
If we should stumble when musicians play,
Time will say nothing but I told you so.

There are no fortunes to be told, although,
Because I love you more than I can say,
If I could tell you I would let you know.

The winds must come from somewhere when they blow,
There must be reasons why the leaves decay;
Time will say nothing but I told you so.

Perhaps the roses really want to grow,
The vision seriously intends to stay;
If I could tell you I would let you know.

Suppose all the lions get up and go,
And all the brooks and soldiers run away;
Will Time say nothing but I told you so?
If I could tell you I would let you know.


TƯỞNG NHỚ W. B. YEATS (Trích) 
(Mất tháng giêng năm 1939) 

Anh ra đi giữa băng giá mùa đông 
Sông đóng băng, những phi trường hoang vắng 
Tuyết trắng rơi, phủ đầy lên bức tượng 
Rót xuống miệng của ngày một giọt thủy ngân 
Dường như mọi thiết bị đo đếm cũng đồng tình 
Ngày anh ra đi tối tăm và giá lạnh. 

Cách xa những ngày đau ốm của anh 
Chó sói hãy còn chạy giữa rừng xanh. 
Dòng sông quê không còn mê bờ đẹp 
Và ngôn ngữ của đám tang 
Ngăn cách thơ anh và cái chết. 

Nhưng với anh, ngày cuối, như chính anh 
Ngày của tin đồn và những cô y tá 
Đặt lên thi thể vẻ không yên 
Và hoang vu cả quãng trường lý trí. 
Vùng ngoại ô bao trùm lên lặng lẽ 
Những cảm giác dường như lặng ngừng 
Anh trở thành người cho đời ngưỡng mộ. 

Và bây giờ lan tỏa trong hàng trăm thành phố 
Anh mang cho những cảm giác không quen 
Để hạnh phúc trong cõi khác 
Và xử phạt theo bộ luật của lương tâm 
Lời của người đã chết 
Cùng với người đang sống ở trần gian. 

Nhưng sự quan trọng của ngày mai trong tiếng ồn 
Nơi những người môi giới om sòm trên sàn chứng khoán 
Nơi những kẻ nghèo khổ sở vì nghèo túng 
Và mỗi người đều có tự do của mình 
Nhưng cái ngày này không một ai hờ hững 
Như ý nghĩ về một ngày không bình thường 
Dường như mọi thiết bị đo đếm cũng đồng tình 
Ngày anh ra đi tối tăm và giá lạnh.

In memory of W. B. Yeats
(d. January 1939)

He disappeared in the dead of winter:
The brooks were frozen, the air-ports almost deserted?
And snow disfigured the public statues;
The mercury sank in the mouth of the dying day.
O all the instruments agree
The day of his death was a dark cold day.

Far from his illness
The wolves ran on through the evergreen forests,
The peasant river was untempted by the fashionable quays;
By mourning tongues
The death of the poet was kept from his poems.

But for him it was last afternoon as himself,
An afternoon of nurses and rumours;
The provinces of his body revolted,
The squares of his mind were empty,
Silence invaded the suburbs,
The current of his feeling failed: he became his admirers.

Now he is scattered among a hundred cities
And wholly given over to unfamiliar affections;
To find his happiness in another kind of wood
And be punished under a foreign code of conscience.
The words of a dead man
Are modified in the guts of the living.

But in the importance and noise of to-morrow
When the brokers are roaring like beasts on the floor of the Bourse,
And the poor have the sufferings to which they are fairly accustomed,
And each in the cell of himself is almost convinced of his freedom;
A few thousand will think of this day
As one thinks of a day when one did something slightly unusual.
O all the instruments agree
The day of his death was a dark cold day.


VĂN MỘ CHÍ CHO BẠO CHÚA
(Epitaph on a Tyrant)

Sự hoàn mỹ là điều hắn mê say
Thơ hắn làm ra mọi người dễ hiểu
Hắn biết sự ngu muội như bàn tay
Hắn quan tâm những binh đoàn, hạm đội
Khi hắn cười, nghị sĩ cười nắc nẻ
Khi hắn khóc, trẻ ngoài phố chết đầy.  

Epitaph on a tyrant

Perfection, of a kind, was what he was after,
And the poetry he invented was easy to understand;
He knew human folly like the back of his hand,
And was greatly interested in armies and fleets;
When he laughed, respectable senators burst with laughter,
And when he cried the little children died in the streets.


ĐIỆU BLUES TRONG LỄ TANG
(Funeral blues)

Quên đồng hồ đi, tắt điện thoại
Ngăn chó sủa bằng cách ném cục xương
Thôi đánh trống, ngưng tiếng dương cầm
Khiêng quan tài để người ta đến vái.

Hãy cho tàu bay lượn vòng than khóc
Vẽ lên trời dòng chữ Anh Đi Rồi
Buộc băng tang quanh cổ trắng bồ câu
Và găng đen đeo vào cho cảnh sát.

Anh với tôi là Đông, Tây, Nam, Bắc
Là tuần làm việc, chủ nhật nghỉ ngơi
Là trưa, tối, là lời, là khúc hát
Là tình yêu, tôi ngỡ, đến muôn đời.

Giờ ai cần những vì sao, hãy tắt
Dỡ mặt trời và đóng gói mặt trăng
Tát cạn bể và chặt hết cây rừng
Bởi giờ đây chẳng còn gì tốt đẹp.

Funeral blues

Stop all the clocks, cut off the telephone,
Prevent the dog from barking with a juicy bone,
Silence the pianos and with muffled drum
Bring out the coffin, let the mourners come.

Let aeroplanes circle moaning overhead
Scribbling on the sky the message He is Dead.
Put crepe bows round the white necks of the public doves,
Let the traffic policemen wear black cotton gloves.

He was my North, my South, my East and West,
My working week and my Sunday rest,
My noon, my midnight, my talk, my song;
I thought that love would last forever: I was wrong.

The stars are not wanted now; put out every one,
Pack up the moon and dismantle the sun,
Pour away the ocean and sweep up the woods;
For nothing now can ever come to any good.


Thơ tình Ezra Pound


CÔ GÁI
(A Girl)

Tôi đưa tay vào cây
Nhựa cây chảy ra tay
Cây mọc lên từ ngực
Hạ xuống thấp
Cành cây từ tôi như những cánh tay.

Em là cây
Em là rêu
Là hoa tím dập dờn trước gió
Từ phía trên – em là cô bé
Và tất cả mê hoặc thế gian này.

A Girl

The tree has entered my hands,
The sap has ascended my arms,
The tree has grown in my breast-
Downward,
The branches grow out of me, like arms.
Tree you are,
Moss you are,
You are violets with wind above them.
A child - so high - you are,
And all this is folly to the world.


DORIA

Mãi mãi ở trong lòng ta
Như tâm trạng của gió hoang vu
Mà không hề ngắn ngủi
Như vẻ rạng rỡ của hoa.
Xin hãy giữ ta trong sự cô đơn khủng khiếp
Của những vách đá thiếu ánh mặt trời
Và của những dòng nước bạc.
Những thiên thần cứ thủ thỉ bên tai
Về những ngày ở kiếp sau này
Và hãy để những bông hoa Âm phủ*
Tưởng nhớ đến em muôn đời.
_______________

*Tức là những bông hoa ở sông Akêrông dưới Địa ngục, theo thần thoại Hy Lạp. Đây là con sông do nước mắt vua Creta tạo thành. Trong Thần Khúc của Dante con sông này đầu tiên có tên Acheronte, tiếng Hy Lạp nghĩa là đau thương, chảy quanh vùng ngục thứ nhất. Sau đó, chảy xuống thấp hơn thành đầm Stige, nghĩa là hận thù, nơi hành hình những kẻ cuồng nộ. Thấp hơn nữa thành dòng sông máu Flegetonta, nghĩa là nóng bỏng, nơi trừng phạt những kẻ bạo hành, những kẻ hại người. Tiếp tục vẫn dòng sông máu và tên Flegetonta xuyên qua khu rừng của những kẻ tự tử và trảng cát có mưa lửa. Từ đây nó tạo thành những dòng thác ầm ầm đổ vào trong tạo thành đầm Cocito, nghĩa là khóc than. Sông Lete, nghĩa là quên lãng được Dante đặt ở “ngoài vực” để cho những âm hồn đến rửa ráy sau khi đã chuộc lỗi lầm, để dòng sông sẽ cuốn đi những kỷ niệm về những điều lầm lỗi.

Doria

Be in me as the eternal moods
of the bleak wind, and not
As transient things are—
gaiety of flowers.
Have me in the strong loneliness
of sunless cliffs
And of gray waters.
Let the gods speak softly of us
In days hereafter,
the shadowy flowers of Orcus
Remember thee.


MEDITATIO

Khi tôi nhận thức ra những thói quen lạ kì của chó
Thì tôi xin thừa nhận một điều này:
Con người là sinh vật cao cấp hơn tất cả.

Khi tôi hiểu ra những thói quen kì lạ của con người
Thì tôi, quả thực, cảm thấy bối rối vô cùng bạn ạ.

Meditatio

When I carefully consider the curious habits of dogs
I am compelled to conclude
That man is the superior animal.

When I consider the curious habits of man
I confess, my friend, I am puzzled.


NHỮNG LỜI CỦA PSYCHE
TRONG CUỐN “CON LỪA VÀNG” CỦA APULEIUS
(Speech For Psyche
In The Golden Book Of Apuleius)
  
Suốt đêm chàng nằm bên
Như ngọn gió trên cây tùng
Suốt đêm chàng giữ
Mà không như không khí
Giữ cánh hoa rơi
Chàng lơ lửng trên người tôi
Nhẹ hơn chiếc lá, gần hơn không khí
Và tiếng nhạc chảy qua tôi
Cho mắt tôi một màu sắc mới
Ôi, ngọn gió nào ôm được như chàng!

Speech For Psyche
In The Golden Book Of Apuleius

All night, and as the wind lieth among
The cypress trees, he lay,
Nor held me save as air that brusheth by one
Close, and as petals of flowers in falling
Waver and seem not drawn to earth, so he
Seemed over me to hover light as leaves
And closer me than air,
And music flowing through me seemed to open
Mine eyes upon new colours.
O winds, what wind can match the weight of him!


ITE

Đi đi, những bài hát của ta, tìm sự ngợi ca từ giới trẻ
Và từ những người bảo thủ tìm sự tán dương
Hãy sống giữa những người đam mê sự tuyệt mỹ
Hãy sống trong ánh sáng của Sophocles thường xuyên
Và tiếp nhận vết thương một cách vui vẻ.

Ite

Go, my songs, seek your praise from the young
and from the intolerant,
Move among the lovers of perfection alone.
Seek ever to stand in the hard Sophoclean light
And take you wounds from it gladly.



Tập Lustra

BÀI CA VỀ THỨ BẬC
(A Song Of The Degrees)

I
Hãy để tôi nghỉ ngơi với màu sắc Trung Hoa
Bởi vì tôi nghĩ rằng kính là cái ác. 

II
Cơn gió thổi trên đồng
Với tiếng vang bằng bạc
Tiếng đáp lại rất mỏng manh của sắt.

Tôi đã biết đĩa vàng
Đã thấy nó tan chảy giữa trời xanh
Và tôi đã biết nơi đá sáng
Hành lang có màu sắc rõ ràng. 

III
Ôi kính ác, ôi sắc màu lẫn lộn lung tung! 
Ôi ánh sáng bị uốn cong, ôi linh hồn bị bắt
Sao lại cảnh báo tôi? Sao lại đuổi tôi chăng?
Và vì sao ánh của ngươi lại đầy ngờ vực?
Ôi kính thanh mảnh, tinh ranh, ôi màu vàng bụi đất!
Ôi những sợi hổ phách, hai gương mặt của hân hoan! 

A Song Of The Degrees

I
Rest me with Chinese colours,
For I think the glass is evil.

II
The wind moves above the wheat--
With a silver crashing,
A thin war of metal.

I have known the golden disc,
I have seen it melting above me.
I have known the stone-bright place,
              The hall of clear colours.

III
O glass subtly evil, O confusion of colours !
O light bound and bent in, soul of the captive,
Why am I warned? Why am I sent away?
Why is your glitter full of curious mistrust?
O glass subtle and cunning, O powdery gold!
O filaments of amber, two-faced iridescence!


CODA

Ô, những bài hát của tôi
Tại sao lại đi nhìn chăm chú vào những gương mặt người
Các ngươi có tìm thấy xác chết của mình trong số họ?

Coda

O My songs,
Why do you look so eagerly and so curiously into
people's faces,
Will you find your lost dead among them?


LIU CH’E

Tiếng xào xạc của lụa đã ngừng
Bụi đã rơi vào giữa sân trong
Tiếng bước chân không còn, và lá
Rơi vào đống và nằm yên ả
Và trái tim của nàng từ lâu hoan hỉ dưới đất đen:

Một chiếc lá ướt dính vào ngưỡng cửa.

Liu Ch'e 

The rustling of the silk is discontinued,
Dust drifts over the court-yard,
There is no sound of foot-fall, and the leaves
Scurry into heaps and lie still,
And she the rejoicer of the heart is beneath them:

A wet leaf that clings to the threshold.


ION, CHẾT NĂM DÀI
(Ione, Dead the Long Year)

Những con đường hoang vắng
Những con đường hoang vắng ở xứ này
Và những bông hoa
 Cúi mái đầu trĩu nặng
Làm chi cho phí uổng.
Những con đường hoang vắng ở xứ này
 Nơi Ion một thời
Đã từng đi, bây giờ không đi nữa
Nhưng có vẻ như người vừa mới đi đây. 

Ione, Dead the Long Year

Ione, Dead the Long Year
Empty are the ways,
Empty are the ways of this land
And the flowers
          Bend over with heavy heads.
They bend in vain.
Empty are the ways of this land
                                        Where Ione
Walked once, and now does not walk
But seems like a person just gone.


QUẠT DÀNH CHO HOÀNG ĐẾ CHỨC CỦA NÀNG
(Fan-Piece, For Her Imperial Lord)

Ôi chiếc quạt lụa trắng, 
trong suốt như giọt sương trên lá cỏ
Em rồi đây cũng bị xếp ngay thôi.

Fan-Piece, For Her Imperial Lord

O fan of white silk,
clear as frost on the grass-blade,

You also are laid aside.


THƠ MỘ CHÍ
(Epitaphs)

Fu I*

Fu I yêu những đám mây cao và đồi
Nhưng than ôi, ông qua đời vì rượu

Lý Bạch

Lý Bạch cũng chết vì say rượu
Ông từng cố ôm cả vầng trăng
Trên sông Hoàng Hà ngày ấy.
__________

*Fu Yi (tiếng Trung: 傅 奕; phiên âm Wade–Giles: Fu I, 554 – 639) – nhà thơ Trung Hoa. 

Epitaph

Fu I

Fu I loved the high cloud and the hill,
Alas, he died of alcohol.

Li Po

And Li Po also died drunk.
He tried to embrace a moon
In the Yellow River.
In a station of the metro
The apparition of these faces in the crowd;
Petals on a wet, black bough.


TRÍ TUỆ CỔ XƯA NHƯ LÀ CỦA VŨ TRỤ
(Ancient Wisdom, Rather Cosmic)

Trang Tử ngày xưa từng mơ ước
Ông ước mình là một con chim, con bướm, con ong
Ông không chắc là mình phải trở thành một cái gì nữa khác
Từ đó mà sinh ra sự mãn nguyện của ông.

Ancient Wisdom, Rather Cosmic

So-shu dreamed,
And having dreamed that he was a bird, a bee, and a butterfly,
He was uncertain why he should try to feel like anything else,

Hence his contentment.


Tập Lustra (1915)

THÀNH TƠROA
(Troy) 

Thành phố ơi, đâu lợi nhuận và những lâu đài vàng óng của em
Đâu rồi những món nướng từ những con bò lớn
Những cô gái chân dài trong những bộ quần áo mạ vàng
Luôn mang theo bên mình những lọ nước hoa thơm lựng
Đâu những tượng đài của những nghệ sĩ tài năng?

Rằng của thời gian, số phận và chiến tranh
Sự đố kỵ đã lấy đi tất cả
Chỉ còn đống tro tàn và câu chuyện về em. 


Tập Cathay

CHIA TAY VỚI NGƯỜI BẠN
(Taking Leave Of A Friend)

Những ngọn núi màu xanh ở phía bắc, xa những bức tường
Một con sông màu trắng lượn vòng vèo nơi ấy
Ở nơi này anh phải chia tay với em
Rồi ra đi ngàn dặm đường trên cỏ héo.

Tâm trí giống như đám mây bay lượn trên trời
Hoàng hôn như buổi chia tay của những người bạn cũ
Họ bắt tay, giữ khoảng cách giữa hai người
Những con ngựa của chúng tôi hí lên khi từ giã.

Taking Leave Of A Friend

Blue mountains to the north of the walls,
White river winding about them;
Here we must make separation
And go out through a thousand miles of dead grass.

Mind like a floating wide cloud,
Sunset like the parting of old acquaintances
Who bow over their clasped hands at a distance.
Our horses neigh to each others
as we are departing

Chinese Original

送友人
青山橫北郭,白水繞東城。
此地一為別,孤篷萬裡征。
浮雲游子意,落日故人情。
揮手自茲去,蕭蕭班馬鳴。

A translation of a poem by one of China’s most famous poets – Li Bai or Li Po (李白), from the Tang Dynasty.

When Pound originally wrote these translations, collected in the book Cathay he actually did not know Chinese, but was working from the notes of the late, Orientalist scholar Ernest Fenollosa. Pound was using primarily a guide to character pronunciation and painstakingly literal translations along with grammatical explanations.
Needles to say, his own fluid and modern translation is an impressive feat.


15.CHIA TAY TRÊN SÔNG KIANG
(Seperation On The River Kiang)

Ko-Jin đi về phía tây từ Ko-kaku-ro
Trên dòng sông đầy những bông hoa khói
Cánh buồn cô đơn của chàng che phía trời xa
Và bây giờ chỉ dòng sông còn lại
Dòng Trường Giang mê mải hướng trời kia. 

Seperation On The River Kiang

Ko-jin goes west from Ko-kaku-ro,
The smoke flowers are blurred over the river.
His lone sail blots the far sky.
And now l see only the river,
The long Kiang, reaching heaven.

Original Chinese

黃鶴樓送孟浩然之廣陵
故人西辭黃鶴樓,煙花三月下揚州。
孤帆遠影碧空盡,唯見長江天際流。


Các tập khác

TRONG GA TÀU ĐIỆN NGẦM
(In a station of the metro)

Những gương mặt này xuất hiện trong đám đông
Giống như những cành cây ẩm ướt màu đen.

In a Station of the Metro 

The apparition of these faces in the crowd:
Petals on a wet, black bough.


GẶP GỠ
(The Encounter)

Trong khi họ đang nói về đạo đức mới
Thì đôi mắt của nàng đã tìm hiểu về tôi
Còn khi tôi đứng dậy để ra về
Những ngón tay của nàng giống như một chuỗi
Của hộp khăn giấy Nhật tuyệt vời.

  The Encounter

All the while they were talking the new morality
Her eyes explored me.
And when I rose to go
Her fingers were like the tissue
Of a Japanese paper napkin.


HỢP ĐỒNG
(A Pact)

Tôi ký hợp đồng với ông, Walt Whitman –
Một thời gian dài tôi đã từng thù ghét ông.
Tôi đến với ông như đứa trẻ con đã lớn
Có một người cha ngu si và bướng bỉnh
Giờ tôi đã đủ lớn để mà kết bạn với ông.
Xin ông hãy bẻ một cành mới để xem 
Bây giờ là thời gian để mà khắc chạm.
Ta có chung nguồn gốc và dòng máu nóng
Hãy để cho quan hệ của ta được tốt nghe ông.

A Pact

I make a pact with you, Walt Whitman -
I have detested you long enough.
I come to you as a grown child
Who has had a pig-headed father;
I am old enough now to make friends.
It was you that broke the new wood,
Now is a time for carving.
We have one sap and one root -
Let there be commerce between us.


VỀ JACOPO DEL SELLAIO
(Of Jacopo Del Sellaio)

Người đàn ông này biết những bí mật của tình
Nhưng mà dốt nát, đã không hề biết viết
Bây giờ người tình phóng đãng kia đã chết
Và em ở nơi này, là “hòn đảo” đối với anh.

Mà tất cả những gì em đã sống bằng
Thì đôi mắt của người kia nói cùng anh hết.

Of Jacopo Del Sellaio

This man knew out the secret ways of love,
No man could paint such things who did not know.
And now she's gone, who was his Cyprian,
And you are here, who are ‘The Isles’ to me.

And here's the thing that lasts the whole thing out:
The eyes of this dead lady speak to me.


SUY NGẪM
(Reflection - I know that what Nietzsche said is true) 

Tôi biết rằng những gì Nietzsche nói là chính xác
Và quả thật
Tôi nhìn gương mặt của một đứa bé trên đường
Thấy nó vô cùng đẹp.

Reflection

I know that what Nietzsche said is true,
And yet
I saw the face of a little child in the street,
And it was beautiful.
   

CHÀO MỪNG
(Salutation)

Ôi thế hệ của những người hoàn toàn tự mãn
và luôn cảm thấy rằng bất tiện không thôi
Tôi thấy ngư dân đi dã ngoại dưới mặt trời
Tôi thấy họ với những gia đình bề bộn
Tôi thấy họ há hốc miệng ra để cười
Và tôi nghe những tiếng cười lóng ngóng.
Nhưng mà tôi hạnh phúc hơn các bạn
Còn họ hạnh phúc hơn tôi
Và con cá dưới hồ nước đang bơi
đâu cần đến áo quần cho bận rộn. 

Salutation

O generation of the thoroughly smug
  and thoroughly uncomfortable,
I have seen fishermen picnicking in the sun,
I have seen them with untidy families,
I have seen their smiles full of teeth
  and heard ungainly laughter.
And I am happier than you are,
And they were happier than I am;
And the fish swim in the lake
  and do not even own clothing.


HƯ ĐỐN

Ta hát về tình yêu và nhàn hạ
Bởi còn gì là giá trị hơn đâu.

Dù tôi đã đi rất nhiều xứ sở
Có thấy gì hơn trong cõi người đâu.

Thà bên người tình yêu dấu ngọt ngào
Mặc hoa hồng héo hon vì đau khổ.

Còn hơn chiến công ở nơi xứ lạ
Để vượt qua tất cả những người tin.

An Immorality

Sing we for love and idleness,
Naught else is worth the having.

Though I have been in many a land,
There is naught else in living.

And I would rather have my sweet,
Though rose-leaves die of grieving,

Than do high deeds in Hungary
To pass all men’s believing.