Thứ Tư, 16 tháng 9, 2020

Thơ tình Edward de Vere


YÊU SỰ LỰA CHỌN CỦA MÌNH
 
Ai dạy trái tim những tiếng thở dài?
Ai dạy lưỡi nói những lời rên rỉ?
Ai cho đôi mắt dòng lệ đầy vơi?
Và ai biến niềm vui thành nỗi khổ?
 
Ai tô màu tái nhợt lên mặt bạn?
Ai đầu tiên phá hỏng giấc ngủ ngon?
Trong triều đình ai đã ban ân sủng?
Và ai khuyên bạn phải sống đàng hoàng?
 
Hãy đứng vững trên chính nghĩa của mình
Coi khinh người đời nhưng không bè bạn
Và ước mong làm mọi thứ đến cùng
Với những gì đam mê cần chịu đựng.
 
Bạn hãy yêu sự lựa chọn của mình
Và chỉ cái chết mới có quyền hành.
 
Love Thy Choice
 
Who taught thee first to sigh, alas, my heart?
Who taught thy tongue the woeful words of plaint?
Who filled your eyes with tears of bitter smart?
Who gave thee grief and made thy joys to faint?
 
Who first did paint with colours pale thy face?
Who first did break thy sleeps of quiet rest?
Above the rest in court who gave thee grace?
Who made thee strive in honour to be best?
 
In constant truth to bide so firm and sure,
To scorn the world regarding but thy friends?
With patient mind each passion to endure,
In one desire to settle to the end?
 
Love then thy choice wherein such choice thou bind,
As nought but death may ever change thy mind.
 
 


TÍNH HAY THAY ĐỔI CỦA PHỤ NỮ
 
Giá như mà phụ nữ luôn trung thực
Yêu thật lòng, không phụ bạc đàn ông
Thì tôi sẽ hoàn toàn chẳng ngạc nhiên
Khi họ bỏ công sức mà chinh phục.
Nhưng những kẻ yếu đuối do trời sinh
Bắt đàn ông phụng sự mình hết sức.
 
Họ cũng không chọn ai mình phụ bạc
Mà từ thần Ánh sáng đến thần Pan
Họ thường thả ra những con chim ưng
Được bay từ tay này sang tay khác.
Ai không coi rằng mình là kẻ ngốc
Thì để chim bay theo ý của mình.
 
Chỉ đến khi mệt mỏi, cảm thấy buồn
Dường như mình đã bị rơi vào bẫy
Khi ta nhận ra những điều gian dối
Ta mệt nhoài, nhớ lại những trò ngông
Và khi đó với chính mình ta nói:
“Những đồ điên! Ta là một thằng điên!”
 
Woman's Changeableness
 
If women could be fair and yet not fond,
Or that their love were firm not fickle, still,
I would not marvel that they make men bond,
By service long to purchase their good will;
But when I see how frail those creatures are,
I muse that men forget themselves so far.
 
To mark the choice they make, and how they change,
How oft from Phoebus do they flee to Pan,
Unsettled still like haggards wild they range,
These gentle birds that fly from man to man;
Who would not scorn and shake them from the fist
And let them fly fair fools which way they list.
 
Yet for disport we fawn and flatter both,
To pass the time when nothing else can please,
And train them to our lure with subtle oath,
Till, weary of their wiles, ourselves we ease;
And then we say when we their fancy try,
To play with fools, O what a fool was I.
 

1 nhận xét: