*** Đất vẫn uống đấy thôi Còn cây uống đất đai Biển thì uống mưa xuống Mặt trời uống từ biển Trăng uống từ mặt trời Sao tranh luận với tôi Nếu như tôi muốn uống Hở bè bạn của tôi?
Δώσε μου δυόσμο να μυρίσω,
Λουίζα και βασιλικό
Μαζί μ'αυτά να σε φιλήσω,
και τι να πρωτοθυμηθώ
Τη βρύση με τα περιστέρια,
των αρχαγγέλων το σπαθί
Το περιβόλι με τ' αστέρια,
και το πηγάδι το βαθύ
Τις νύχτες που σε σεργιανούσα,
στην άλλη άκρη τ' ουρανού
Και ν' ανεβαίνεις σε θωρούσα,
σαν αδελφή του αυγερινού
Μαρίνα πράσινο μου αστέρι
Μαρίνα φως του αυγερινού
Μαρίνα μου άγριο περιστέρι
Και κρίνο του καλοκαιριού
CHỮ LỒNG VII (Ở THIÊN ĐƯỜNG) Anh để ý một hòn đảo ở chốn thiên đường Giống hệt em, và một ngôi nhà bên biển Với cánh cửa nhỏ và chiếc giường thật lớn Để anh gieo mình vào những vực của âm thanh Và để anh ngắm nhìn khi thức giấc mỗi sáng Để thấy một nửa của em dưới nước, khi em bước xuống Và để khóc cho nửa kia của em ở chốn thiên đường. Το μονόγραμμα VII (Στόν Παράδεισο) Στόν Παράδεισο έχω σημαδέψει ένα νησί Απαράλλαχτο εσύ κι ένα σπίτι στή θάλασσα Μέ κρεβάτι μεγάλο καί πόρτα μικρή Έχω ρίξει μές στ’άπατα μιάν ηχώ Νά κοιτάζομαι κάθε πρωί που ξυπνώ Νά σέ βλέπω μισή να περνάς στό νερό και μισή να σε κλαίω μές στόν Παράδεισο.
MÁU CỦA TÌNH YÊU Máu của tình yêu nhuộm đỏ người tôi Những niềm vui ném vào tôi bóng nhỏ Cơn gió nam làm tôi ô xy hóa Mẹ xa, hoa hồng bất tử của tôi. Trong cửa biển người ta đã đợi tôi Từ ba cột buồm vào tôi họ bắn Tội lỗi là chỉ tại lòng yêu mến Mẹ xa, hoa hồng bất tử của tôi. Đôi mắt to trong tháng bảy một thời Đã mở ít nhiều bên trong tôi đó Để thắp sáng cho cuộc đời trinh nữ Mẹ xa, hoa hồng bất tử của tôi. Της αγάπης αίματα Της αγάπης αίματα με πορφύρωσαν και χαρές ανείδωτες με σκιάσανε οξειδώθηκα μες στη νοτιά των ανθρώπων μακρινή μητέρα ρόδο μου αμάραντο Στ' ανοιχτά του πελάγου με καρτέρεσαν Με μπομπάρδες τρικάταρτες και μου ρίξανε αμαρτία μου να 'χα κι εγώ μιαν αγάπη μακρινή μητέρα ρόδο μου αμάραντο Τον Ιούλιο κάποτε μισανοίξανε τα μεγάλα μάτια της μες στα σπλάχνα μου την παρθένα ζωή μια στιγμή να φωτίσουν μακρινή μητέρα ρόδο μου αμάραντο
NGƯỜI ĐẦY TỚ: Cái gì? Tất cả đau đớn chỉ là một bóng ma.
(Euripedes, Helen)
“Ở Platres chim họa mi không cho
bạn ngủ”
Những chú họa mi ẩn trong lá thì
thầm
Chim đem sự mát mẻ vang vọng cho
rừng
Đem cho thể xác và cho cả linh hồn
Của những ai tin rằng không còn
quay lại nữa.
Giọng điếc đặc, dò dẫm trong trí
nhớ
Những bước chân, không dám gọi “nụ
hôn”
Trong cơn giận của người nô lệ nữ.
“Ở Platres chim họa mi không cho
bạn ngủ”
Platres ở đâu? Ai biết những đảo
này?
Tôi cả đời chưa từng nghe tên gọi
ấy:
Thành phố mới và sự điên cuồng mới
Của con người và của cả thánh thần
Số phận tôi rung lên
Giữa thanh kiếm chết người của
Ajax
Và người nào đấy có tên là Salamis
Đã đưa tôi đến bờ biển này đây.
Vầng trăng
Nhô lên từ biển như nữ thần Aphrodite
Vầng trăng ơi, vầng trăng che
khuất
Chòm Nhân Mã, và hướng về Hồ Cáp
Tất cả đổi thay. Ở đâu sự thật?
Tôi cũng là một cung thủ trong
chiến tranh
Số phận tôi là số phận người có
mũi tên đi lạc.
Ôi họa mi, như người hát
Trong cái đêm trên bờ biển Proteus
Những nô lệ Spartan nghe đến mê
say
Rồi họ khóc, Helen cũng trong số
này!
Đấy là người mà ta tìm khắp
Scamander năm ấy
Nàng ở gần sa mạc. Và khi tôi đến
đấy
Nàng kêu lên: “Tất cả đều nói dối
Ta chưa từng bước lên con tàu xanh
Chưa từng đến Tơ-roa thuở chiến
tranh!”
Ngực nhô cao và nắng trên mái tóc
Một thân hình cao
Bóng và nụ cười ở khắp mọi nơi
Trên vai, trên đầu gối, trên đùi
Làn da trắng mịn màng và đôi mắt
Có bờ mi dài.
Nàng ở nơi bến bờ xa lắc.
Thế còn ở Tơ-roa?
Ở Tơ-roa chỉ có bóng ma.
Paris nằm trên giường với bóng
Tựa như ôm con người sống động
Thế mà trong suốt mười năm
Chúng ta chém giết nhau và chết vì
Helen.
Ôi Hy Lạp đau thương
Bao nhiêu máu xương người đổ xuống
Trên ruộng đồng, trên biển
Bao nhiêu linh hồn
Như trong cối xay lúa
Đầu rơi máu chảy thành sông
Vì một điều gì đấy trống không
Hay vì loài bướm
Vì cái gì trống rỗng, vì Helen.
Đâu rồi người anh em của tôi?
Chim họa mi, họa mi đâu rồi
Đâu là Thần, đâu không phải Thần,
điều gì ở giữa?
“Ở Platres chim họa mi không cho
bạn ngủ”
Con chim buồn thương
Bay về đảo Síp dạt dào sóng vỗ
Gợi cho tôi một nỗi nhớ quê hương
Và tôi hòa mình vào câu chuyện cổ
Nếu đó là sự thật và những đồng
hương
Sẽ không còn rơi vào bẫy của thánh
thần
Của những câu chuyện cổ
Nếu đó là sự thật và sau nhiều năm
Sẽ có một Teucer nào đó
Hoặc một Ajax, Hecuba, một Priam
Hoặc một người nào không tuổi
không tên
Mà người này đã từng
Thấy Scamander xác người chất đống
Và khi người ta mang tin đến
Rằng bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu
cuộc đời
Đã rơi vào vực thẳm
Chỉ vì một cái gì trống rỗng, một
Helen.
_________
*Bài thơ dựa
trên câu chuyện rút từ bi
kịch “Helen” của Euripides. Teucer, em trai của Ajax, là một cung
thủ xuất sắc trong trận Tơ-roa nhưng Telamon, cha của Ajax và Teucer, thất vọng
trước cái chết của một người con trai (Ajax, không thể chịu nổi cảnh tòa đã không xử cho ông được
hưởng chiến lợi phẩm của Achilles mà đã trao cho Odysseus, trở nên điên rồ và giết
hết bầy cừu của dân Achaea, nghĩ rằng giết các nhà lãnh đạo, đến khi bình tĩnh
lại, không thể chịu được sự xấu hổ đã tự tử bằng cách gieo mình vào thanh kiếm
của mình). Telamon đã đuổi Teucer đi lưu đày. Apollo ra lệnh cho Teucer đi đến
Síp và thành lập một thành phố, gọi theo tên thành phố quê hương là Salamis.
Trên đường đến Síp Teucer đi lạc sang Ai Cập, ở vùng đồng bằng sông Nile, nơi
đã từng sống Proteus (mà nhiều thế kỷ sau đó sẽ lập nên thành phố Alexandria) -
Homer coi Proteus là thần biển, Euripides gọi ông là một vị vua khôn ngoan và
tĩnh lặng, các vị thần đã mang Helen sang giấu ở đấy trong suốt cuộc chiến Tơ-roa.
Teucer gặp Helen và biết rằng ở Troa chỉ có bóng ma của nàng. Tất cả những tên
riêng khác đều là những nhân vật rất nổi tiếng trong Thần thoại Hy Lạp nên
chúng tôi không chú thích ở đây.
ΕΥΡΙΠΙΔΗΣ,ΕΛΕΝΗ
"Τ' αηδόνια δε σ' αφήνουνε να κοιμηθείς στις Πλάτρες''. Αηδόνι ντροπαλό, μες στον ανασασμό των φύλλων, σύ που δωρίζεις τη μουσική δροσιά του δάσους στα χωρισμένα σώματα και στις ψυχές αυτών που ξέρουν πως δε θα γυρίσουν. Τυφλή φωνή, που ψηλαφείς μέσα στη νυχτωμένη μνήμη βήματα και χειρονομίες. δε θα τολμούσα να πω φιλήματα. και το πικρό τρικύμισμα της ξαγριεμένης σκλάβας. "Τ' αηδόνια δε σ' αφήνουνε να κοιμηθείς στις Πλάτρες". Ποιες είναι οι Πλάτρες; Ποιος το γνωρίζει τούτο το νησί; Έζησα τη ζωή μου ακούγοντας ονόματα πρωτάκουστα: καινούργιους τόπους, καινούργιες τρέλες των ανθρώπων ή των θεών. η μοίρα μου που κυματίζει ανάμεσα στο στερνό σπαθί ενός Αίαντα και μιαν άλλη Σαλαμίνα μ' έφερε εδώ σ' αυτό το γυρογιάλι. Το φεγγάρι βγήκε απ' το πέλαγο σαν Αφροδίτη. σκέπασε τ' άστρα του Τοξότη, τώρα πάει να 'βρει την καρδιά του Σκορπιού, κι όλα τ' αλλάζει. Πού είναι η αλήθεια; Ήμουν κι εγώ στον πόλεμο τοξότης. το ριζικό μου, ενός ανθρώπου που ξαστόχησε. Αηδόνι ποιητάρη, σαν και μια τέτοια νύχτα στ' ακροθαλάσσι του Πρωτέα σ' άκουσαν οι σκλάβες Σπαρτιάτισσες κι έσυραν το θρήνο, κι ανάμεσό τους-ποιος θα το 'λεγε-η Ελένη! Αυτή που κυνηγούσαμε χρόνια στο Σκάμαντρο. Ήταν εκεί, στα χείλια της ερήμου. την άγγιξα, μου μίλησε: "Δεν είν' αλήθεια, δεν είν' αλήθεια" φώναζε. "Δεν μπήκα στο γαλαζόπλωρο καράβι. Ποτέ δεν πάτησα την αντρειωμένη Τροία". Με το βαθύ στηθόδεσμο, τον ήλιο στα μαλλιά, κι αυτό το ανάστημα ίσκιοι και χαμόγελα παντού στους ώμους στους μηρούς στα γόνατα. ζωντανό δέρμα, και τα μάτια με τα μεγάλα βλέφαρα, ήταν εκεί, στην όχθη ενός Δέλτα. Και στην Τροία; Τίποτε στην Τροία-ένα είδωλο. Έτσι το θέλαν οι θεοί. Κι ο Πάρης, μ' έναν ίσκιο πλάγιαζε σα να ήταν πλάσμα ατόφιο. κι εμείς σφαζόμασταν για την Ελένη δέκα χρόνια . Μεγάλος πόνος είχε πέσει στην Ελλάδα. Τόσα κορμιά ριγμένα στα σαγόνια της θάλασσας στα σαγόνια της γης. τόσες ψυχές δοσμένες στις μυλόπετρες, σαν το σιτάρι. Κι οι ποταμοί φουσκώναν μες στη λάσπη το αίμα για ένα λινό κυμάτισμα για μια νεφέλη μιας πεταλούδας τίναγμα το πούπουλο ενός κύκνου για ένα πουκάμισο αδειανό, για μιαν Ελένη. Κι ο αδερφός μου; Αηδόνι αηδόνι αηδόνι, τ' είναι θεός; τι μη θεός; και τι τ' ανάμεσό τους; "Τ' αηδόνια δε σ' αφήνουνε να κοιμηθείς στις Πλάτρες". Δακρυσμένο πουλί, στην Κύπρο τη θαλασσοφίλητη που έταξαν για να μου θυμίζει την πατρίδα, άραξα μοναχός μ' αυτό το παραμύθι, αν είναι αλήθεια πως αυτό είναι παραμύθι, αν είναι αλήθεια πως οι άνθρωποι Δε θα ξαναπιάσουν τον παλιό δόλο των θεών. αν είναι αλήθεια πως κάποιος άλλος Τεύκρος, ύστερα από χρόνια, ή κάποιος Αίαντας ή Πρίαμος ή Εκάβη ή κάποιος άγνωστος, ανώνυμος που ωστόσο είδε ένα Σκάμαντρο να ξεχειλάει κουφάρια, δεν το 'χει μες στη μοίρα του ν' ακούσει μαντατοφόρους που έρχουνται να πούνε πως τόσος πόνος τόση ζωή πήγαν στην άβυσσο για ένα πουκάμισο αδειανό για μιαν Ελένη.
MÀN SƯƠNG* “Say it with a Ukulele…” “Hãy hát lên đàn Ukulele…” Từ máy hát vang lên lời hát cũ Em yêu ơi, anh biết hát bài gì Để cho em hiểu rằng anh buồn bã. Kẻ hành khất chơi cây đàn phong cầm Tay chạm lên phím đàn rất cẩn trọng – Hãy đi xuống đây những thiên thần Nhưng thiên thần ngồi khóc trong lo lắng. Thiên thần đã sẵn sàng đi Nhưng mặt đất mây che kín Ta nghèo khó đến ngày cuối tận Bởi thiên thần quên đến với ta. Cuộc đời ta lạnh lùng như biển Sống ra sao ư? Như ở trong sương Chìm đắm những linh hồn Như đá chìm trong biển. Cây run rẩy tựa san hô Màu xanh trở thành màu xám Đang ngủ yên những chiếc xe thồ Từ lâu trên mặt đất quên lãng. “Hãy hát lên đàn Ukulele…” Lời ca không còn sức mạnh nữa Tình yêu ơi, đâu ngôi đền của em muôn thuở? Sao nơi này ta lạnh lẽo nhường kia! Giá mà cuộc đời đi theo đường thẳng Anh và em không biết đến ưu phiền Nhưng trò chơi số phận Bước ngoặt trong đời thay đổi triền miên. Đợi đến khi nào? Không ai biết Lửa cháy lên trong sương khói hoàng hôn Trong màn sương ta đánh mất con đường Giữa hai ngọn lửa tâm hồn đau thắt. Số kiếp ta. Đâu hạnh phúc chúng mình Ngày chết dần trong vương quốc đêm tối Xung quanh bóng đêm. Em hãy đi tìm Hãy đi tìm cho con đường ngắn lại! “Hãy hát lên đàn Ukulele…” Những móng tay em ánh lên màu đỏ Dưới ánh sáng sao trời anh bỗng nhớ Vật trang sức bằng đá muộn màng kia. London, Giáng sinh 1924.
__________________
* Ukulele: Đàn ghi ta Hawaii.
FOG
Say it with a ukulele «Πες της το μ’ ένα γιουκαλίλι…» γρινιάζει κάποιος φωνογράφος· πες μου τι να της πω, Χριστέ μου, τώρα συνήθισα μονάχος. Με φυσαρμόνικες που σφίγγουν φτωχοί μη βρέξει και μη στάξει όλο κι κράζουν τους αγγέλους κι είναι οι αγγέλοι τους μαράζι. Κι οι αγγέλοι ανοίξαν τα φτερά τους μα χάμω χνότισαν ομίχλες δόξα σοι ο θεός, αλλιώς θα πιάναν τις φτωχιές μας ψυχές σαν τσίχλες. Κι είναι η ζωή ψυχρή ψαρίσια -Έτσι ζεις; - Ναι! Τι θες να κάνω· τόσοι και τόσοι είναι οι πνιμένοι κάτω στις θάλασσας τον πάτο. Τα δέντρα μοιάζουν με κοράλλια που κάπου ξέχασαν το χρώμα τα κάρα μοιάζουν με καράβια που βούλιαξαν και μείναν μόνα… «Πες της το μ’ ένα γιουκαλίλι…» Λόγια για λόγια, κι άλλα λόγια; Αγάπη πού `ναι η εκκλησιά σου βαρέθηκα πια στα μετόχια Α!, να ’ταν η ζωή μας ίσια πώς θα την πέρναμε κατόπι μα αλλιώς η μοίρα το βουλήθη πρέπει να στρίψεις σε μια κόχη. Και ποια είν’ η κόχη; Ποιος την ξέρει; Τα φώτα φέγγουνε τα φώτα άχνα! δε μας μιλούν οι πάχνες κι έχουμε την ψυχή στα δόντια. Τάχα, παρηγοριά θα βρούμε; Η μέρα φόρεσε τη νύχτα όλα είναι νύχτα, όλα είναι νύχτα κάτι θα βρούμε ζήτα- ζήτα… «Πες της το μ’ ένα γιουκαλίλι…» Βλέπω τα κόκκινά της νύχια μπρος στη φωτιά πως θα γυαλίζουν και τη θυμάμαι με το βήχα. Λονδίνο, Χριστούγεννα 1924
*Ithaca
hoặc Ithaka – là một hòn đảo ở Hy Lạp. Thời cổ đại là quê hương của Odysseus.
**Theo thần thoại
Hy Lạp: Poseidon – thần biển; Laistrygonians – những kẻ khổng lồ ăn thịt người;
Cyclops – những kẻ khổng lồ một mắt.
Ιθάκη
Σα βγεις στον πηγαιμό για την Ιθάκη,
να εύχεσαι νάναι μακρύς ο δρόμος,
γεμάτος περιπέτειες, γεμάτος γνώσεις.
Τους Λαιστρυγόνας και τους Κύκλωπας,
τον θυμωμένο Ποσειδώνα μη φοβάσαι,
τέτοια στον δρόμο σου ποτέ σου δεν θα βρεις,
αν μέν’ η σκέψις σου υψηλή, αν εκλεκτή
συγκίνησις το πνεύμα και το σώμα σου αγγίζει.
Τους Λαιστρυγόνας και τους Κύκλωπας,
τον άγριο Ποσειδώνα δεν θα συναντήσεις,
αν δεν τους κουβανείς μες στην ψυχή σου,
αν η ψυχή σου δεν τους στήνει εμπρός σου.
Να εύχεσαι νάναι μακρύς ο δρόμος.
Πολλά τα καλοκαιρινά πρωιά να είναι
που με τι ευχαρίστησι, με τι χαρά
θα μπαίνεις σε λιμένας πρωτοειδωμένους·
να σταματήσεις σ’ εμπορεία Φοινικικά,
και τες καλές πραγμάτειες ν’ αποκτήσεις,
σεντέφια και κοράλλια, κεχριμπάρια κ’ έβενους,
και ηδονικά μυρωδικά κάθε λογής,
όσο μπορείς πιο άφθονα ηδονικά μυρωδικά·
σε πόλεις Aιγυπτιακές πολλές να πας,
να μάθεις και να μάθεις απ’ τους σπουδασμένους.
Πάντα στον νου σου νάχεις την Ιθάκη.
Το φθάσιμον εκεί είν’ ο προορισμός σου.
Aλλά μη βιάζεις το ταξείδι διόλου.
Καλλίτερα χρόνια πολλά να διαρκέσει·
και γέρος πια ν’ αράξεις στο νησί,
πλούσιος με όσα κέρδισες στον δρόμο,
μη προσδοκώντας πλούτη να σε δώσει η Ιθάκη.
Η Ιθάκη σ’ έδωσε τ’ ωραίο ταξείδι.
Χωρίς αυτήν δεν θάβγαινες στον δρόμο.
Άλλα δεν έχει να σε δώσει πια.
Κι αν πτωχική την βρεις, η Ιθάκη δεν σε γέλασε.
Έτσι σοφός που έγινες, με τόση πείρα,
ήδη θα το κατάλαβες η Ιθάκες τι σημαίνουν.
ĐỢI CHỜ QUÂN MAN RỢ (Waiting for the Barbarians) Tại sao dân tình tụ tập ở đây? Vì hôm nay đến đây quân man rợ Thế tại sao nghị viện giờ đóng cửa? Nghị viện không làm luật nữa hay sao? Vì quân man rợ sẽ đến hôm nay Nghị viện ra luật làm gì cho uổng? Quân man rợ có luật riêng của chúng. Tại sao Hoàng đế dậy từ sáng sớm Và tại sao Hoàng đế ngoài cổng chính Mũ áo trang nghiêm ngự trên ngai vàng? Vì quân man rợ sẽ đến, và rằng Hoàng đế cần tiếp chuyện tên đầu sỏ Văn bản, giấy tờ sẽ trao cho nó Tước vị cao sang, toàn bộ chức quyền. Thế tại sao quan chấp chính, pháp quan Đội mũ khăn, mặc áo choàng màu đỏ Tại vì sao họ đeo xuyến thạch anh Và nhẫn ngọc lấp lánh trên tay họ? Tại sao những cây ba toong trang trí Bằng vẻ xa hoa của bạc của vàng? Vì quân man rợ sẽ đến, và thường Vẻ sang trọng làm cho lòa mắt chúng. Thế tại vì sao những nhà hùng biện Hôm nay không diễn thuyết như mọi ngày? Vì quân man rợ sẽ đến hôm nay Man rợ không ưa những lời hùng biện. Thế tại sao vẻ bồn chồn lo lắng Hiện ra trên gương mặt mọi người dân? Tại sao quảng trường, đường phố vắng tanh Tất cả lo đi về nhà trú ẩn? Và đêm buông, man rợ không thấy đến Từ biên cương ai đó mang tin về Rằng man rợ trên đời không còn nữa. Làm sao bây giờ, không còn man rợ? Dù sao, đấy là một giải pháp hay.
Περιμένοντας τους Βαρβάρους -Τι περιμένουμε στην αγορά συναθροισμένοι; Είναι οι βάρβαροι να φθάσουν σήμερα. -Γιατί μέσα στην Σύγκλητο μιά τέτοια απραξία; Τι κάθοντ' οι Συγκλητικοί και δεν νομοθετούνε; -Γιατί οι βάρβαροι θα φθάσουν σήμερα. Τι νόμους πια θα κάμουν οι Συγκλητικοί; Οι βάρβαροι σαν έλθουν θα νομοθετήσουν. -Γιατί ο αυτοκράτωρ μας τόσο πρωί σηκώθη, και κάθεται στης πόλεως την πιο μεγάλη πύλη στον θρόνο επάνω, επίσημος, φορώντας την κορώνα; -Γιατί οι βάρβαροι θα φθάσουν σήμερα. Κι ο αυτοκράτωρ περιμένει να δεχθεί τον αρχηγό τους. Μάλιστα ετοίμασε για να τον δώσει μια περγαμηνή. Εκεί τον έγραψε τίτλους πολλούς κι ονόματα. -Γιατί οι δυό μας ύπατοι κ' οι πραίτορες εβγήκαν σήμερα με τες κόκκινες, τες κεντημένες τόγες· γιατί βραχιόλια φόρεσαν με τόσους αμεθύστους, και δαχτυλίδια με λαμπρά γυαλιστερά σμαράγδια· γιατί να πιάσουν σήμερα πολύτιμα μπαστούνια μ' ασήμια και μαλάματα έκτακτα σκαλισμένα; Γιατί οι βάρβαροι θα φθάσουν σήμερα· και τέτοια πράγματα θαμπόνουν τους βαρβάρους. -Γιατί κ' οι άξιοι ρήτορες δεν έρχονται σαν πάντα να βγάλουνε τους λόγους τους, να πούνε τα δικά τους; Γιατί οι βάρβαροι θα φθάσουν σήμερα· κι αυτοί βαριούντ' ευφράδειες και δημηγορίες. -Γιατί ν' αρχίσει μονομιάς αυτή η ανησυχία κ' η σύγχυσις. (Τα πρόσωπα τι σοβαρά που έγιναν). Γιατί αδειάζουν γρήγορα οι δρόμοι κ' οι πλατέες, κι όλοι γυρνούν στα σπίτια τους πολύ συλλογισμένοι; Γιατί ενύχτωσε κ' οι βάρβαροι δεν ήλθαν. Και μερικοί έφθασαν απ' τα σύνορα, και είπανε πως βάρβαροι πια δεν υπάρχουν. Και τώρα τι θα γένουμε χωρίς βαρβάρους.
Οι άνθρωποι αυτοί ήσαν μιά κάποια λύσις.
NHỮNG NGỌN NẾN
Những ngày tương lai đang đứng trước ta như một hàng nến nhỏ đang cháy sáng một màu vàng, ấm áp và sinh động. Những ngày đã qua ở phía sau lưng thành một hàng nến buồn đang tàn lụi. Những ngọn ở gần vẫn còn chút khói chúng lạnh lùng, tan chảy và uốn cong. Tôi không muốn nhìn, chúng làm tôi buồn khiên tôi nhớ về ánh sáng đầu tiên. Tôi nhìn những ngọn nến vàng phía trước. Tôi không ngoái nhìn để mà khủng khiếp thấy dãy màu tối kéo dài rất nhanh và nến tắt rất nhanh được nhân lên. Κεριά Του μέλλοντος η μέρες στέκοντ’ εμπροστά μας σα μια σειρά κεράκια αναμένα — χρυσά, ζεστά, και ζωηρά κεράκια. Η περασμένες μέρες πίσω μένουν, μια θλιβερή γραμμή κεριών σβυσμένων· τα πιο κοντά βγάζουν καπνόν ακόμη, κρύα κεριά, λυωμένα, και κυρτά. Δεν θέλω να τα βλέπω· με λυπεί η μορφή των, και με λυπεί το πρώτο φως των να θυμούμαι. Εμπρός κυττάζω τ’ αναμένα μου κεριά. Δεν θέλω να γυρίσω να μη διω και φρίξω τι γρήγορα που η σκοτεινή γραμμή μακραίνει,
και πρασινίζω σαν το χόρτο και λέω πώς λίγο ακόμη"
λίγο ακόμη και πάει θα ξεψυχήσω.
ATTHIS*
Khi cơn gió làm lay chuyển những ý nghĩ của tôi
Giống như gió làm đung đưa trên núi những cây sồi.
Em đã đến, thật tuyệt vời, tôi từng mong em đến vậy
Sương tràn ngập cõi lòng, đam mê đang bùng cháy.
Trắng hơn dòng sữa ngọt
Mát hơn dòng nước mát
Mỏng manh hơn tấm màn
Tinh kiết hơn hoa hồng
Quí giá hơn vàng bạc
Ngọt ngào hơn lời hát.
Atthis ơi, em là cả tình yêu
Đối với tôi, em mãi là cô bé
Tác phẩm tuyệt vời của thần Vệ Nữ
Đẹp hơn tất cả, em là một ngôi sao.
_______
*Atthis (hoặc Attis) – cô gái đẹp trong thần thoại Hy Lạp, là con gái của vua Cranaus.
Ατθίδα
Σαν άνεμος μου τίναξε ο έρωτας τη σκέψη,
σαν άνεμος που σε βουνό βελανιδιές λυγάει.
Ήρθες, καλά που έκανες, που τόσο σε ζητούσα,
δρόσισες την ψυχούλα μου, που έκαιγε ο πόθος.
Κι από το γάλα πιο λευκή,
απ' το νερό πιο δροσερή,
κι από το πέπλο το λεπτό πιο απαλή.
Από το ρόδο πιο αγνή,
απ' το χρυσάφι πιο ακριβή,
κι από τη λύρα πιο γλυκειά, πιο μουσική.
Πάει καιρός που κάποτε σ' αγάπησα, Ατθίδα,
μα τότε μου 'μοιαζες μικρό κι αθώο κοριτσάκι.
Συ που μαγεύεις τους θνητούς, παιδί της Αφροδίτης,
απ' όλα το καλύτερο εσύ 'σαι το αστέρι.
TÔI MUỐN GÌ
Đêm tối đen
Con buồn ngủ vây lấy đôi mắt buồn
Bỗng một niềm đam mê thức dậy
Đốt cháy tôi và nó đang đốt cháy
Toàn thân.
Tôi muốn gì? Không biết được cho mình
Hai ý nghĩ trong lòng tôi trái ngược.
Muốn điều chi? Tự mình không biết được
Một cơn đau theo từng giọt lớn lên.
Τι θελω τι
Ολονυχτίς ο σκοτεινός
τα μάτια ο ύπνος κυριεύει
και με καίει, με καίει
και μ' ανάβει ο πόθος
σύγκορμη.
Τί θέλω τί, μήτε ξέρω τί,
δυο γνώμες μέσα μου.
Τί θέλω τί, μήτε ξέρω τί,
σταγόνα τη σταγόνα ο πόνος μου.
THẦN HERMES*
Thần Hermes một hôm ghé đến
Trong giấc mơ và tôi đã hỏi thần:
“Thưa Ngài, con đã đánh mất đời con
Con không vui, không cười, không muốn hát
Sự giàu có con không hề khao khát
Nhưng đam mê vẫn cứ hạ hành con
Làm cho con chỉ còn mong được chết
Để được ngắm nhìn dòng nước Akêrông**
Và hoa sen nở trên bờ miệng vực”…
_____________
*Hermes là một trong 12 vị thần trên đỉnh Olympus của thần thoại Hy Lạp. Hermes là thần bảo hộ cho kẻ trộm, người du lịch, các sứ thần, mục đồng và chăn nuôi, người thuyết trình, thương nghiệp, khoa học kỹ thuật, văn chương và thơ, các đơn vị đo lường, điền kinh, thể thao, sự khôn ngoan, lanh trí, và các phát minh, sáng chế, ngôn ngữ. Ngoài ra, Hermes còn là vị thần đưa, truyền tin của đỉnh Olympus và là người dẫn đường cho các linh hồn đến cửa địa ngục. Người La Mã còn gọi thần là Mercury.
**Sông Akêrông dưới Địa ngục, theo thần thoại Hy Lạp. Đây là con sông do nước mắt vua Creta tạo thành. Trong Thần Khúc của Dante con sông này đầu tiên có tên Acheronte, tiếng Hy Lạp nghĩa là đau thương, chảy quanh vùng ngục thứ nhất. Sau đó, chảy xuống thấp hơn thành đầm Stige, nghĩa là hận thù, nơi hành hình những kẻ cuồng nộ. Thấp hơn nữa thành dòng sông máu Flegetonta, nghĩa là nóng bỏng, nơi trừng phạt những kẻ bạo hành, những kẻ hại người. Tiếp tục vẫn dòng sông máu và tên Flegetonta xuyên qua khu rừng của những kẻ tự tử và trảng cát có mưa lửa. Từ đây nó tạo thành những dòng thác ầm ầm đổ vào trong tạo thành đầm Cocito, nghĩa là khóc than. Sông Lete, nghĩa là quên lãng được Dante đặt ở “ngoài vực” để cho những âm hồn đến rửa ráy sau khi đã chuộc lỗi lầm, để dòng sông sẽ cuốn đi những kỷ niệm về những điều lầm lỗi.