Thứ Năm, 1 tháng 12, 2016

Thơ tình Gaspara Stampa

Gaspara Stampa



Tập Thơ tình (Rime d'amore)


TÔI THƯỜNG ĐEM NGƯỜI YÊU

Tôi thường đem người yêu dấu của mình
So sánh với bầu trời ngày và đêm
Mặt trời là gương mặt, còn sao – đôi mắt
Và ở trên cao ngự đấng thần linh.

Cơn giận của người mới thật kinh hoàng
Hơn cả sấm chớp, tuyết hay mưa đá
Nỗi sợ của tôi dữ dằn hơn cả
Nhưng trời sau mưa chẳng phải vô hồn.

Đồng cỏ xanh đang giục giã mùa xuân
Ánh mặt trời đang tỏa sáng trong lòng
Để bên ngoài nhú lên bao nhánh lá.

Nhưng mùa đông mang về cơn băng giá
Khi người dấu yêu của tôi từ giã
Bứt chiếc lá của hy vọng cuối cùng.

V
Io assimiglio il mio signor al cielo
meco sovente. Il suo bel viso è 'l sole;
gli occhi, le stelle, e 'l suon de le parole
è l'armonia, che fa 'l signor di Delo.

Le tempeste, le piogge, i tuoni e 'l gelo
son i suoi sdegni, quando irar si suole;
le bonacce e 'l sereno è quando vuole
squarciar de l'ire sue benigno il velo.

La primavera e 'l germogliar de' fiori
è quando ei fa fiorir la mia speranza,
promettendo tenermi in questo stato.

L'orrido verno è poi, quando cangiato
minaccia di mutar pensieri e stanza,
spogliata me de' miei più ricchi onori.



TÔI KHÔNG HỀ GANH TỴ NHỮNG THIÊN THẦN

Tôi không hề ganh tỵ những thiên thần
Không niềm vinh quang, không nơi cực lạc
Nơi mà những thiên thần này được phép
Nhìn Chúa Trời đang ngự ở trời xanh.

Nhưng liệu chắc gì những con người trần
Lại có được như tôi niềm hạnh phúc
Nhìn thấy đôi mắt chàng trong đời thực
Đem hạnh phúc này đi vào thơ văn.

Ở đời này, cũng như với thiên thần
Tôi hướng về nét diệu kỳ gương mặt
Và gọi người chúa tể chốn trần gian.

Có một điều anh còn tử tế hơn:
Ngài trao tặng cho anh sự hư không
Niềm vui tôi cũng đến hồi kết thúc. 

XVII
Io non v’invidio punto, angeli santi,
le vostre tante glorie e tanti beni,
e que’ disir di ciò che braman pieni,
stando voi sempre a l’alto Sire avanti;

perché i diletti miei son tali e tanti,
che non posson capire in cor terreni,
mentr’ho davanti i lumi almi e sereni,
di cui conven che sempre scriva e canti.

E come in ciel gran refrigerio e vita
dal volto Suo solete voi fruire,
tal io qua giù da la beltà infinita.

In questo sol vincete il mio gioire,
che la vostra è eterna e stabilita,
e la mia gloria può tosto finire.




SAO CỦA TÔI NGHIỆT NGÃ

Sao của tôi nghiệt ngã. Nhưng điều này:
Bá tước của tôi còn khắt khe hơn nữa
Thường tìm cách trốn tôi, trong khi đó
Bao nhiêu người tìm cách quyến rũ tôi.

Tôi ghét người yêu, yêu người ghét tôi
Tôi khát khao quì trước người ngạo mạn
Và coi khinh kẻ chân thành đứng đắn
Chỉ thích yêu những kẻ hững hờ thôi.

Người thường xuyên làm cho tôi cáu bẳn
Còn những người khác làm tôi thỏa mãn
Nhưng lòng tôi chỉ hướng tới người thôi.

Trong tình yêu tất cả sao ngược đời
Điều đáng lý sao luôn luôn trái ngược
Khinh kẻ khiêm tốn, đón chào kẻ ác. 

XLIII
Dura è la stella mia, maggior durezza
è quella del mio conte: egli mi fugge,
i' seguo lui; altri per me si strugge,
i' non posso mirar altra bellezza.

Odio chi m'ama, ed amo chi mi sprezza;
verso chi m'è umìle il mio cor rugge,
e son umìl con chi mia speme adugge;
a così stranio cibo ho l'alma avezza.

Egli ognor dà cagione a novo sdegno,
essi mi cercan dar conforto e pace:
i' lasso questi, ed a quell'un m'attegno.

Così ne la tua scuola, Amor, si face
sempre il contrario di quel ch'egli è degno:
l'umil si sprezza, e l'empio si compiace.




TÔI MỆT MỎI

Tôi mệt mỏi, đã từ lâu chờ đợi
Đã không tin vào hy vọng cuối cùng
Tôi khóc lên, về mất mát tôi buồn
Như sống trong địa ngục trần gian vậy.

Tôi gọi cái chết, như trong mơ màng
Với một vẻ dữ dằn tôi mở cửa.
Tôi chỉ muốn giấu mình trong hang nhỏ
Chìa đầu ra trước lưỡi hái tử thần.

Cái chết thương ánh mắt không ngại ngần
Không ra tay theo lời tôi van vỉ
Mà hướng lời van vỉ đến người thương.

Mặt trời trên biển chìm vào bóng đêm
Một nỗi buồn mơ hồ đang vây lấy
Còn người đang hạnh phúc phía đồi con.

XLVII
Io son da l’aspettar omai sì stanca,
sì vinta dal dolor e dal disio,
per la sì poca fede e molto oblio
di chi del suo tornar, lassa, mi manca,

che lei, che ’l mondo impallidisce e ’mbianca
con la sua falce e dà l’ultimo fio,
chiamo talor per refrigerio mio,
sì ’l dolor nel mio petto si rinfranca.

Ed ella si fa sorda al mio chiamare,
schernendo i miei pensier fallaci e folli,
come sta sordo anch’egli al suo tornare.

Così col pianto, ond’ho gli occhi miei molli,
fo pietose quest’onde e questo mare;
ed ei si vive lieto ne’ suoi colli.




ÔI ĐÊM, NGƯƠI HẠNH PHÚC 

Ôi đêm, ngươi hạnh phúc và ngươi sáng hơn
Hơn cả ngày hạnh phúc và sáng nhất
Trí tuệ ta bướng bỉnh và mờ mịt
Ngợi ca điều kỳ diệu của bóng đêm.

Bóng của ngươi rõ ràng đối với ta
Ngươi chữa lành trong tim này vết sẹo
Ngươi lấy nó từ bóng đêm đen đúa
Trao cho người mà ta vẫn hằng mơ.

Tiếc là ta không thành Alcmena
Để có thể đem bình minh kiêu hãnh
Từ bên giường của thần Dớt gửi đi

Ôi đêm thiêng liêng, ôi đêm xán lạn
Bằng lòng nghe giai điệu để thay cho
Những lời thơ trong lòng đang kìm nén. 

CIV
O notte, a me più chiara e più beata
che i più beati giorni ed i più chiari,
notte degna da’ primi e da’ più rari
ingegni esser, non pur da me, lodata;

tu de le gioie mie sola sei stata
fida ministra; tu tutti gli amari
de la mia vita hai fatto dolci e cari,
resomi in braccio lui che m’ha legata.

Sol mi mancò che non divenni allora
la fortunata Alcmena, a cui stè tanto
più de l’usato a ritornar l’aurora.

Pur così bene io non potrò mai tanto
dir di te, notte candida, ch’ancora
da la materia non sia vinto il canto.




GIÁ MÀ ANH HIỂU ĐƯỢC

Giá mà anh hiểu được nỗi lòng này
Sẽ buồn cho số phận em nhiều đấy
Anh hãy nhìn từ bên trong sẽ thấy
Nỗi buồn đen hơn nhìn ở phía ngoài.

Anh sẽ hiểu em đang trong lửa cháy
Không chỉ một ngày, không chỉ phút giây
Mà cả năm trời nỗi sợ bao vây
Cõi lòng này – Thần tình yêu có lỗi.

Anh sẽ thấy mình ngự trên ngai vàng
Trong cung điện tỏa hào quang lộng lẫy
Cơn đau điên cuồng muốn đuổi xua anh.

Anh sẽ biết rằng từ lâu đã tắt
Ánh sáng khát khao, không theo ý mình
Trong mắt anh, em đang dần mờ nhạt.

CLIII
Se poteste, signor, con l’occhio interno
penetrar i segreti del mio core,
come vedete queste ombre di fuore
apertamente con questo occhio esterno,

vi vedreste le pene de l’inferno,
un abisso infinito di dolore,
quanta mai gelosia, quanto timore
Amor ha dato o può dar in eterno.

E vedreste voi stesso seder donno
in mezzo a l’alma, cui tanti tormenti
non han potuto mai cavarvi, o ponno;

e tutti altri disir vedreste spenti,
od oppressi da grave ed alto sonno
e sol quei d’aver voi desti ed ardenti.


Thơ tình Vittoria Colonna

Vittoria Colonna


NHÀ CỦA TÔI CÔ ĐƠN VÀ GIẢN DỊ

Nhà của tôi cô đơn và giản dị
Tôi sống như chim trên đá trần truồng
Và tôi thề sẽ không bao giờ nữa
Quay trở về với những thú yêu thương.

Nhưng nơi này trời nước rộng mênh mông
Ánh mặt trời chiếu sáng trên thung lũng
Những ý nghĩ kết bầy trên đôi cánh
Giữa không trung rộng mở để đi tìm.

Cơn gió vô tình thổi ý bay lên
Tôi chào đón một niềm vui khó tả
Niềm hạnh phúc tràn ngập đến vô cùng.

Nếu sức mạnh của lời đang cháy lên
Hình bóng Ngài sinh ra từ ngọn lửa
Thì tôi vui mừng chấp nhận lời Trên.


Vivo su questo scoglio orrido e solo

Vivo su questo scoglio orrido e solo,
Quasi dolente augel che 'l verde ramo
E l'acqua pura abborre; e a quelli ch'amo
Nel mondo ed a me stessa ancor m'involo,

Perché espedito al sol che adoro e colo
Vada il pensiero. E sebben quanto bramo
L'ali non spiega, pur quando io 'l richiamo
Volge dall'altre strade a questa il volo.

E 'n quel punto che giunge lieto e ardente
Là 've l'invio, sì breve gioia avanza
Qui di gran lunga ogni mondan diletto.

Ma se potesse l'alta sua sembianza
Formar, quant'ella vuol, l'accesa mente,
Parte avrei forse qui del ben perfetto.



TA TỪNG YÊU CUỘC SỐNG

Ta từng yêu cuộc sống theo tháng năm
Từng say niềm vinh quang như say rượu
Nhưng phí uổng – khi ta đang nhìn thấy
Rằng ta đang trở lại với hóa công.

Ta bây giờ viết bằng những chiếc đinh
Trên thập ác của Ngài, không phải bút
Mực là máu của Ngài. Và ta hát
Bằng những đam mê của Chúa cháy lên.

Nhưng giờ đây cảm xúc đã không còn
Cả Parnassus, Delos đều bất lực
Ngọn núi khác, nước khác – ta đi tìm.

Nhưng mắt khép lại, ánh sáng không còn
Thèm ánh sáng và khát khao rạo rực
Chỉ những dòng thơ vẫn cứ cháy lên.

Poi che ‘l mio casto amor gran tempo tenne

Poi che ‘l mio casto amor gran tempo tenne
l’alma di fama accesa, ed ella un angue
in sen nudrio, per cui dolente or langue
volta al Signor, onde il rimedio venne,

i santi chiodi omai sieno mie penne,
e puro inchiostro il prezioso sangue,
vergata carta il sacro corpo exangue,
sì ch’io scriva per me quel ch’Ei sostenne.

Chiamar qui non convien Parnaso o Delo,
ch’ad altra acqua s’aspira, ad altro monte
si poggia, u’ piede uman per sé non sale;

quel Sol ch’alluma gli elementi e ‘l Cielo
prego, ch’aprendo il Suo lucido fonte
mi porga umor a la gran sete equale.



KHI CƠN ĐÓI HÀNH HẠ CON CHIM NHỎ

Khi cơn đói hành hạ con chim nhỏ
Chim nhìn sang mẹ trên tổ của chim 
Dù dưới trời lạnh giá hay oi nồng
Chim sẵn sàng để bay đi theo mẹ.

Chim giận vì còn yếu, còn non quá
Đôi cánh mở ra còn thật khó khăn
Nhưng chim gắng bay ra giữa không trung
Cất lên tiếng kêu giữa bầu không khí. 

Thì con tim này của tôi cũng thế
Con tim nuôi bằng ánh sáng của chim
Ánh sáng ngày như một điều chân lý.

Ngòi bút rung lên dẫn bước cho tôi
Ca ngợi tình yêu, ca ngợi mặt trời
Dù đôi khi lời mình không hiểu ý. 

Qual digiuno augellin, che vede ed ode

Qual digiuno augellin, che vede ed ode
batter l'ali alla madre intorno quando
gli reca il nutrimento, ond'egli, amando
il cibo e quella, si rallegra e gode,

e dentro al nido suo si strugge e rode
per desìo di seguirla, anch'ei volando
e la ringrazia in tal modo cantando
che par ch'oltre 'l poter la lingua snode;

tal io qualor il caldo raggio e vivo
del divin sole, onde nutrisco il core,
più dell'usato lucido lampeggia,

muovo la penna spinta dall'amore
interno; e senza ch'io stessa m'avveggia
di quel ch'io dico, le sue lodi scrivo.



Thơ tình Francesco Petrarca

Francesco Petrarca


Sonetto 300

Ta ghen tỵ với tro tàn trong mộ
Ngươi tham lam giấu người ấy ta buồn
Ngươi lấy đi người con gái yêu thương
Chỗ nương tựa trong cuộc đời đau khổ.

Và linh hồn trên trời ta ghen tỵ
Ngươi nhận về người con gái trẻ trung
Đem nàng về trong vòng sáng của mình
Còn ta đây vì sao ngươi chối bỏ.

Ta ghen tỵ với hạnh phúc của họ
Để giờ đây ta chiêm ngưỡng một mình
Vầng trán của nàng toả sáng linh thiêng.

Và ta ganh tỵ với ngươi – thần chết
Mang cuộc đời em về cõi của mình
Bỏ lại ta trên đời như sa mạc.

Sonetto 300

Quanta invidia io ti porto, avara terra,
ch'abbracci quella cui veder m'e tolto,
et mi contendi l'aria del bel volto,
dove pace trovai d'ogni mia guerra!

Quanta ne porto al ciel, che chiude et serra
et si cupidamente a in se raccolto
lo spirto da le belle membra sciolto,
et per altrui si rado si diserra!

Quanta invidia a quell'anime che 'n sorte
anno or sua santa et dolce compagnia
la qual io cercai sempre con tal brama!

Quant'a la dispietata et dura Morte,
ch'avendo spento in lei la vita mia,
stassi ne suoi begli occhi, et me non chiama



Sonetto 051 

Ta cám ơn ngày tháng, phút giây
Và khoảnh khắc, khi ánh nhìn ta gặp
Ta trở thành kẻ tù binh của mắt
Ta cám ơn thành phố của ta đây.

Ta cám ơn nỗi đau, lần đầu tiên
Ta cảm nhận mà không hề nhìn thấy
Rằng mũi tên tình yêu sâu đến vậy
Đức Chúa Trời đã cắm nó vào tim!

Và thổn thức, nức nở, ta cám ơn
Trong giấc mơ rừng sồi ta nghe thấy
Thức dậy trong lòng ta một cái tên!

Ta cám ơn những bài thơ của mình
Đã hát lên ngợi ca con người ấy
Ý nghĩ về nàng kết lại quang vinh.

Sonetto 051

Benedetto sia 'l giorno, et 'l mese, et l'anno,
et la stagione, e 'l tempo, et l'ora, e 'l punto,
e 'l bel paese, e 'l loco ov'io fui giunto
da'duo begli occhi che legato m'anno;

et benedetto il primo dolce affanno
ch'i' ebbi ad esser con Amor congiunto,
et l'arco, et le saette ond'i' fui punto,
et le piaghe che 'nfin al cor mi vanno.

Benedette le voci tante ch'io
chiamando il nome de mia donna o sparte,
e i sospiri, et le lagrime, e 'l desio;

et benedette sian tutte le carte
ov'io fama l'acquisto, e 'l pensier mio,
ch'e sol di lei, si ch'altra non v'a parte.



Sonetto 065

Bị tấn công tôi không hề chuẩn bị
Không biét rằng sẽ chịu cảnh tù đày
Rằng Thần Tình yêu – quyền lực tối cao
Có thêm tôi, thêm một người nô lệ.

Tôi không tin Thần Tình yêu như thế
Rằng con tim tôi đến nỗi yếu mềm
Để mất hết rồi cảm xúc đầu tiên
Ôi! Lòng tự tin sao mà nghiệt ngã.

Chỉ một điều tôi năn nỉ xin Thần
Dù một chút lòng thương, xin hãy giữ
Trước lời cầu, Thần có vẻ bao dung

Ô không, không phải để trong tim
Tắt lửa tình, mà xin đem chia sẻ
Đem cho nàng một nửa khối tình chung.

Sonetto 065

Lasso, che mal accorto fui da prima
nel giorno ch'a ferir mi venne Amore,
ch'a passo a passo e poi fatto signore
de la mia vita, et posto in su la cima.

Io non credea per forza di sua lima
che punto di fermezza o di valore
mancasse mai ne l'indurato core;
ma cosi va, chi sopra 'l ver s'estima.

Da ora inanzi ogni difesa e tarda,
altra che di provar s'assai o poco
questi preghi mortali Amore sguarda.

Non prego gia, ne puote aver piu loco,
che mesuratamente il mio cor arda,
ma che sua parte abbia costei del foco.




Sonetto 298

Nhìn tháng năm đã trôi về dĩ vãng
Làm tiêu tan những dự định của ta
Ngọn lửa hồng bây giờ đã phôi pha
Dấu lặng yên nghiệt ngã và cay đắng.

Giấc mơ tình tin vào ta đã chẳng
Đã tiêu tan hạnh phúc hai cuộc đời
Giờ một dưới đất, một ở trên trời
Chỉ còn lại một nỗi niềm cay đắng.

Ta khổ sở thấy mình rất nghèo túng
Ta tiếc thương cho số kiếp long đong
Ta thấy mình ta, sợ hãi vô cùng.

Số phận ơi ta đợi phút lâm chung
Và ngày trắng trên ngôi nhà tội nghiệp
Xin quật đổ và ta đây xin chết.

Sonetto 298

Quand'io mi volgo indietro a miarar gli anni
ch'anno fuggendo i miei penseri sparsi,
et spento 'l foco ove agghiacciando io arsi,
et finito il riposo pien d'affanni,

rotta la fe' degli amorosi inganni,
et sol due parti d'ogni mio ben farsi,
l'una nel cielo et l'altra in terra starsi,
et perduto il guadagno de' miei damni,

i' mi riscuto, et trovomi si nudo,
ch'i' porto invidia ad ogni extrema sorte:
tal cordoglio et paura o di me stesso.

O mia stella, o Fortuna, o Fato, o Morte,
o per me sempre dolce giorno et crudo,
come m'avete in basso stato messo!



Sonetto 062

Ngày lại ngày nối đuôi nhau thơ thẩn
Đêm mơ về người con gái ta yêu
Tại vì người ta chịu đựng đã nhiều
Những đường nét tuyệt vời ta say đắm.

Ta cầu Chúa bằng việc làm xứng đáng
Suy sụp của ta xin được đền bù
Và ta vây bắt loài quỉ sứ kia
Bằng lưới bện từ trong hang ổ chúng.

Năm thứ mười một bây giờ đang đến
Kể từ khi ta chịu cảnh tù đày
Sự nghiệt ngã được đóng bằng dấu triện.

Xin tha thứ cho kẻ không xứng đáng
Hãy nhắc ta nhớ ý nghĩ của mình
Như trong ngày Đức Chúa bị đóng đinh.

Sonetto 062

Padre del ciel, dopo i perduti giorni,
dopo le notti vaneggiando spese,
con quel fero desio ch'al cor s'accese,
mirando gli atti per mio mal si adorni,

piacciati omai col Tuo lume ch'io torni
ad altra vita et a piu belle imprese,
si ch'avendo le reti indarno tese,
il mio duro adversario se ne scorni.

Or volge, Signor mio, l'undecimo anno
ch'i' fui sommesso al dispietato giogo
che sopra i piu soggetti e piu feroce.

Miserere del mio non degno affanno;
reduci i pensier' vaghi a miglior luogo;
ramenta lor come oggi fusti in croce.

Thơ tình Sully Prudhomme

Sully Prudhomme


GIỐNG NHAU

Nếu em muốn biết được vì sao anh
Lại yêu em chân thành, tha thiết vậy?
Em yêu ạ, anh yêu em là bởi
Em giống như thời tuổi trẻ của anh.

Ánh mắt em đầy hy vọng nhưng buồn
Tỏa ánh sáng chói ngời như tia chớp
Trong lòng em ngập tràn bao mơ ước
Em giống như thời tuổi trẻ của anh.

Thân hình em kì diệu và mong manh
Như người đẹp thành Tơ-roa thuở trước
Vẻ lộng lẫy trên tóc mây, trên ngực
Em giống như thời tuổi trẻ của anh.

Tình yêu chân thành, tha thiết cháy lên
Mỗi giây phút lời "yêu em" anh nói
Nhưng em bước đi, không thèm ngoái lại
Em giống như thời tuổi trẻ của anh.


Ressemblance

Vous désirez savoir de moi
D'ou me vient pour vous ma tendresse.
Je vous aime, voici pourquoi!
Vous ressemblez à ma jeunesse.

Vos yeux noirs sont mouillés souvent
Par l'espérance et la tristesse
Et voux allez toujours rêvant:
Vous ressemblez à ma jeunesse.

Votre tête est de marbre pur
Faite pour le ciel de la Grèce
Où la blancheur luit dans l'azur:
Vous ressemblez à ma jeunesse.

Je vous tends chaque jour la main
Vous offrant l'amour qui m'oppresse.
Mais vous passez votre chemin,
Vous ressemblez à ma jeunesse!


BÌNH VỠ

Trong bình hoa đã héo hon
Vì em khẽ chạm quạt nan vô tình
Vết nứt không rõ mắt nhìn
Tháng ngày cứ thế trên bình dần loang.
Bàn tay chạm đến đã quên
Nhưng điều tai họa lớn lên trong bình
Nước dần vơi, hoa héo hon
Bình nay đã vỡ xin đừng chạm tay!

Con tim tôi cũng thế này
Dịu dàng khẽ chạm bàn tay, một lần
Kể từ dạo ấy trong tim
Vết thương còn mãi, dù nhìn chẳng ra.
Tim vẫn sống như ngày qua
Và che giấu nỗi xót xa của mình
Nhưng tai họa cứ lớn lên
Tim nay đã vỡ xin đừng chạm tay!



Le vase brisé 

Le vase où meurt cette verveine 
D'un coup d'éventail fut fêlé ; 
Le coup dut effleurer à peine : 
Aucun bruit ne l'a révélé. 

Mais la légère meurtrissure, 
Mordant le cristal chaque jour, 
D'une marche invisible et sûre 
En a fait lentement le tour. 

Son eau fraîche a fui goutte à goutte, 
Le suc des fleurs s'est épuisé ; 
Personne encore ne s'en doute ; 
N'y touchez pas, il est brisé. 

Souvent aussi la main qu'on aime, 
Effleurant le coeur, le meurtrit ; 
Puis le coeur se fend de lui-même, 
La fleur de son amour périt ; 

Toujours intact aux yeux du monde, 
Il sent croître et pleurer tout bas 
Sa blessure fine et profonde ; 
Il est brisé, n'y touchez pas.


THẠCH NHŨ

Tôi yêu những hang tối tăm, sâu thẳm
Ngọn đuốc xuyên qua màn máu đêm dày
Tiếng vọng buồn càng xa càng văng vẳng 
Tiếng thở dài ngắt quãng giữa chơi vơi. 

Dãy thạch nhũ từ vòm hang rủ xuống
Như nước mắt nóng bỏng hóa thành băng
Giờ chúng rơi từng giọt nhờ hơi ẩm
Rất từ từ, chầm chậm xuống bàn chân.

Dường như ở nơi tăm tối u buồn
Đang ngự trị cõi yên bình đau khổ
Nước mắt rơi, nước mắt rơi muôn thuở
Không bao giờ chấm dứt vẻ tang thương.  

Tôi nghĩ về những tâm hồn đau khổ
Nơi tình yêu dang dở đã ngủ yên
Những giọt lệ sầu giờ đã đóng băng
Nhưng tiếng khóc vẫn khóc hoài nơi đó.



Les stalactites

J'aime les grottes où la torche
Ensanglante une épaisse nuit,
Où l'écho fait, de porche en porche,
Un grand soupir du moindre bruit.

Les stalactites à la voûte
Pendent en pleurs pétrifiés
Dont l'humidité, goutte à goutte,
Tombe lentement à mes pieds.

Il me semble qu'en ces ténèbres
Règne une douloureuse paix ;
Et devant ces longs pleurs funèbres
Suspendus sans sécher jamais,

Je pense aux âmes affligées
Où dorment d'anciennes amours :
Toutes les larmes sont figées,
Quelque chose y pleure toujours.


LỜI CẦU KHẨN

Giá mà em đã biết được rằng anh
Rất khổ sở vì phải sống một mình
Thì có lẽ một lần em đã đến
Trước cửa nhà anh.

Giá mà em biết được ánh mắt nhìn
Mà em ban an ủi cuộc đời anh
Thì có lẽ có lần em kín đáo
Nhìn vào cửa sổ nhà anh. 

Giá mà em biết được có vô vàn
Những khổ đau trong cuộc sống của anh
Thì có lẽ có một lần em đã
Ngồi trước cửa nhà anh. 

Giá mà em biết rằng anh yêu em
Một tình yêu chỉ có một trên trần
Thì có lẽ niềm hạnh phúc em đã
Ban tặng cho anh. 



Prière

Ah ! Si vous saviez comme on pleure
De vivre seul et sans foyers,
Quelquefois devant ma demeure
Vous passeriez.

Si vous saviez ce que fait naître
Dans l'âme triste un pur regard,
Vous regarderiez ma fenêtre
Comme au hasard.

Si vous saviez quel baume apporte
Au coeur la présence d'un coeur,
Vous vous assoiriez sous ma porte
Comme une soeur.

Si vous saviez que je vous aime,
Surtout si vous saviez comment,
Vous entreriez peut-être même
Tout simplement.

http://cacnhathonobel.blogspot.com/


Thơ tình Paul Verlaine

Paul Verlaine


TIẾNG MƯA

Mưa rơi lặng lẽ trên thành phố
Arthur Rimbaud

Tiếng nức nở trong tim
Như mưa trên thành phố
Có điều chi mệt lử
Đang ngự trị trong lòng?

Tiếng mưa rơi dịu êm
Trên đất và trên mái
Con tim này khắc khoải
Nghe tiếng mưa nhẹ nhàng!

Khóc chẳng cần nguyên nhân
Con tim mình, trái lại
Có điều chi phản bội?
Buồn bã như đám tang.

Cứ thế, một nỗi buồn
Con tim không biết được
Không yêu và không ghét
Chẳng có gì buồn hơn.


Romances sans paroles

Il pleut doucement sur la ville.
Arthur Rimbaud

II pleure dans mon coeur
Comme il pleut sur la ville.
Quelle est cette langueur
Qui penetre mon coeur?

O bruit doux de la pluie
Par terre et sur les toits!
Pour un coeur qui s'ennuie,
O le chant de la pluie!

Il pleure sans raison
Dans ce coeur qui s'ecoeure.
Quoi! nulle trahison?..
Ce deuil est sans raison.

C'est bien la pire peine
De ne savoir pourquoi,
Sans amour et sans haine
Mon couer a tant de peine.


BÀI CA THIẾU NỮ 

Những mắt xanh thơ ngây 
Từ trong câu chuyện cổ 
Khăn xếp quấn trên đầu 
Người đời không còn nhớ. 

Ta thân thiết vô vàn 
Ánh sáng ngày tinh khiết 
Như bí ẩn kín thầm 
Như màu xanh mơ ước. 

Ta chạy ra đồi cây 
Chỉ bóng đêm rơi xuống 
Cùng chuyện trò, bắt bướm 
Cười vui suốt cả ngày. 

Đội trên đầu mũ rơm 
Che cho ta ánh nắng 
Vải áo quần nhẹ mỏng 
Còn màu nào trắng hơn! 

Caussades hay Richelieux 
Hay chàng Faublas 
Ta nghe tiếng thầm thì 
Và những mắt mỏi mệt. 

Nhưng thở than vô ích 
Các chàng chỉ đứng nhìn 
Những chiếc váy thì thầm 
Lời mỉa mai chua chát. 

Trêu tức vẻ hình dung 
Những chàng trai tinh nghịch 
Vẻ kiêu kỳ trinh bạch 
Tránh lời nói dịu dàng. 

Nhưng dù sao trong tim 
Những ý nghĩ kín thầm 
Ngày mai rồi yêu mến
Điều hú họa gì chăng.



La chanson des ingénues 

Nous sommes les Ingénues 
Aux bandeaux plats, à l'oeil bleu, 
Qui vivons, presque inconnues, 
Dans les romans qu'on lit peu. 

Nous allons entrelacées, 
Et le jour n'est pas plus pur 
Que le fond de nos pensées, 
Et nos rêves sont d'azur ; 

Et nous courons par les prés 
Et rions et babillons 
Des aubes jusqu'aux vesprées, 
Et chassons aux papillons ; 

Et des chapeaux de bergères 
Défendent notre fraîcheur 
Et nos robes - si légères - 
Sont d'une extrême blancheur ; 

Les Richelieux, les Caussades 
Et les chevaliers Faublas 
Nous prodiguent les oeillades, 
Les saluts et les "hélas !" 

Mais en vain, et leurs mimiques 
Se viennent casser le nez 
Devant les plis ironiques 
De nos jupons détournés ; 

Et notre candeur se raille 
Des imaginations 
De ces raseurs de muraille, 
Bien que parfois nous sentions 

Battre nos coeurs sous nos mantes 
À des pensers clandestins, 
En nous sachant les amantes
Futures des libertins.


THU CA

Mùa thu nức nở
Rót ra nỗi buồn
Và tiếng vĩ cầm
Cho lòng đau thắt.
Chất đầy trong ngực
Nỗi buồn cô đơn.

Nỗi buồn nặng hơn
Khi tiếng chuông ngân
Trong đêm vắng vẻ
Xao xuyến ngập lòng.
Nhớ về ngày cũ
Nước mắt trào dâng.

Ta chạy ra đồng
Hỡi cơn gió độc
Bao nhiêu mơ ước
Mi hãy cuốn phăng
Vào đêm tối mịt
Như chiếc lá vàng.




 Chanson d’Automne

Les sanglots longs
Des violons
De l’automne
Blessent mon cœur
D’une langueur
Monotone.

Tout suffocant
Et blême, quand
Sonne l’heure,
Je me souviens
Des jours anciens
Et je pleure;

Et je m’en vais
Au vent mauvais
Qui m’emporte
Deçà, delà,
Pareil à la
Feuille morte.


BÀI CA DÀNH CHO NHỮNG NGƯỜI ĐẸP

Người ta bảo anh rằng em tóc vàng
Rằng gái tóc vàng vô thủy vô chung
Rồi lại nói: "Người đâu mà mảnh khảnh…"
Nhưng mà anh không một chút bận lòng.
Mắt em long lanh hơn cả giọt sương
Và bờ môi gợi cho lòng ước muốn.

Người ta bảo anh rằng em tóc đen
Mắt người tóc đen như ngọn lửa hồng
Không ít kẻ thiêu rụi tim trong đó
Nhưng mà anh thấy nhảm nhí vô cùng!
Em thành thạo, cho dù anh lớ ngớ
Và anh yêu bầu nhiệt huyết của em.

Người ta bảo: "Chớ yêu người tóc hung
Họ nhạt nhẽo và hay bỗng chốc buồn…"
Anh chỉ cười trước những lời như vậy!
Anh hít vào mái tóc đượm mùi hương
Yêu tất cả những gì thuộc về em
Nữ hoàng của anh – xin em đứng dậy
Hãy áp sát vào lồng ngực của anh!



Chanson pour elles

Ils me disent que tu es blonde
Et que toute blonde est perfide,
Même ils ajoutent " comme l'onde ".
Je me ris de leur discours vide !
Tes yeux sont les plus beaux du monde
Et de ton sein je suis avide.

Ils me disent que tu es brune,
Qu'une brune a des yeux de braise
Et qu'un coeur qui cherche fortune
S'y brûle... Ô la bonne foutaise !
Ronde et fraîche comme la lune,
Vive ta gorge aux bouts de fraise !

Ils me disent de toi, châtaine:
Elle est fade, et rousse trop rose.
J'encague cette turlutaine,
Et de toi j'aime toute chose
De la chevelure, fontaine
D'ébène ou d'or (et dis, ô pose-
Les sur mon coeur), aux pieds de reine.