Thứ Tư, 16 tháng 9, 2020

Thơ tình Jane Taylor

 

 


NGÔI SAO
 
Cứ nhấp nháy nữa đi ngôi sao nhỏ
Ta không biết em trên đó là ai!
Chỉ biết rằng cao lắm ở trên trời
Như một viên kim cương trong đêm tối!
 
Khi mặt trời vừa bắt đầu đi ngủ
Khi không còn ánh sáng giữa bầu trời
Thì ánh lửa của em chiếu khắp nơi
Cứ nhấp nháy suốt đêm ngôi sao nhé.
 
Người lữ hành trên đường trong đêm tối
Biết ơn em vì tia lửa nhỏ này
Người sẽ chẳng thấy đường để bước đi
Nếu tia lửa của em không nhấp nháy.
 
Em không nghỉ giữa trời đêm như vậy
Thường xuyên nhìn qua rèm cửa nhà tôi
Tôi không làm sao nhắm đôi mắt này
Cho đến mai khi mặt trời quay lại.
 
Tia lửa nhỏ ánh lên trong đêm tối
Em ban ơn, em soi sáng cho người
Mặc dù tôi không biết em là ai
Cứ nhấp nháy nữa đi ngôi sao nhỏ.
 
The star
 
Twinkle, twinkle, little star,
How I wonder what you are!
Up above the world so high,
Like a diamond in the sky!
 
When the blazing sun is gone,
When he nothing shines upon,
Then you show your little light,
Twinkle, twinkle, all the night.
 
Then the traveller in the dark,
Thanks you for your tiny spark,
He could not see which way to go,
If you did not twinkle so.
 
In the dark blue sky you keep,
And often through my curtains peep,
For you never shut your eye,
Till the sun is in the sky.
 
As your bright and tiny spark,
Lights the traveller in the dark,—
Though I know not what you are,
Twinkle, twinkle, little star.
 
 


BÔNG HOA TÍM
 
Trong bóng mát màu xanh
Có một bông hoa tím
Mái đầu hoa cúi xuống
Như trốn ánh mắt nhìn.
 
Bông hoa đẹp tuyệt trần
Còn hơn hoa hồng đỏ
Thế mà trốn ở đó
Thay vì mọc trong vườn.
 
Dường như hoa hài lòng
Với sắc màu giản dị
Tỏa mùi hương dịu nhẹ
Lặng lẽ trong bóng râm.
 
Tôi thường đi ra đồng
Nhìn bông hoa xinh đẹp
Cũng là cách để học
Sự khiêm tốn cho mình.
 
The violet
 
Down in a green and shady bed,
A modest violet grew,
Its stalk was bent, it hung its head,
As if to hide from view.
 
And yet it was a lovely flower,
Its colours bright and fair;
It might have graced a rosy bower,
Instead of hiding there,
 
Yet there it was content to bloom,
In modest tints arrayed;
And there diffused its sweet perfume,
Within the silent shade.
 
Then let me to the valley go,
This pretty flower to see;
That I may also learn to grow
In sweet humility.



1 nhận xét: