Thứ Tư, 16 tháng 9, 2020

Thơ tình Charlotte Brontë


ĐỜI
 
Đời không là một giấc mơ
Mà đêm tối – như người ta thường nói.
Buổi sáng trời đổ cơn mưa nhỏ
Là dấu hiệu của một ngày vui.
 
Đôi khi mưa gió đầy trời
Nhưng rồi qua nhanh sau đấy
Mưa cho hoa hồng tươi lại
Hết buồn là đến vui thôi.
 
Những giờ khắc của cuộc đời
Đã đi không còn quay lại
Tận hưởng những ân huệ ấy
Bởi chúng đang bay, đang bay.
 
Cái chết thì vẫn đâu đây
Theo cuộc đời như chiếc bóng
Khi nào tử thần lên tiếng
Số kiếp sẽ định đoạt thôi.
 
Hy vọng luôn có trong đời
Giúp ta dễ dàng chiến thắng
Hy vọng chính là đôi cánh
Mang ta bay giữa bầu trời.
 
Mặc cho còn nhiều trở ngại
Mà ta sẽ gặp trong đời
Nhưng vinh quang và tuyệt vời
Là những tháng năm đang đợi!
 
Life
 
Life, believe, is not a dream
So dark as sages say;
Oft a little morning rain
Foretells a pleasant day.
 
Sometimes there are clouds of gloom,
But these are transient all;
If the shower will make the roses bloom,
O why lament its fall?
 
Rapidly, merrily,
Life’s sunny hours flit by,
Gratefully, cheerily
Enjoy them as they fly!
 
What though Death at times steps in,
And calls our Best away?
What though sorrow seems to win,
O’er hope, a heavy sway?
 
Yet Hope again elastic springs,
Unconquered, though she fell;
Still buoyant are her golden wings,
Still strong to bear us well.
 
Manfully, fearlessly,
The day of trial bear,
For gloriously, victoriously,
Can courage quell despair!
 
 
VỀ CÁI CHẾT CỦA EMILY
 
Em không bao giờ còn biết
Nỗi đau của cả gia đình
Khổ sở vì không còn em.
Chỉ còn nước mắt an ủi
Trong tuyện vọng và buồn tủi
Trong im lặng, đau buồn.
 
Không còn nỗi đau hằng đêm
Không còn nỗi đau ly biệt
Từng hành hạ tâm hồn em
Khi con tim đau khổ
Và con tim cầu cứu
Một điều gì đó trong đêm.
 
Và em không còn nhớ rằng
Mắt trống rỗng nhìn phía trước
Cuộc đời hoang vu cô độc.
“Mệt mỏi, tăm tối, thê lương
Làm sao chịu được hành trình
Nặng nề và khó nhọc?”
 
Đã qua nỗi đau kinh hoàng
Gia đình mong em yên nghỉ
Cuộc đời là bể khổ.
Cầu Chúa sự bình yên
Và tĩnh lặng, và hân hoan
Khi về với em nơi đó.
 
On the Death of Emily Jane Brontë
 
My darling thou wilt never know
The grinding agony of woe
That we have bourne for thee,
Thus may we consolation tear
E'en from the depth of our despair
And wasting misery.
 
The nightly anguish thou art spared
When all the crushing truth is bared
To the awakening mind,
When the galled heart is pierced with grief,
Till wildly it implores relief,
But small relief can find.
 
Nor know'st thou what it is to lie
Looking forth with streaming eye
On life's lone wilderness.
"Weary, weary, dark and drear,
How shall I the journey bear,
The burden and distress?"
 
Then since thou art spared such pain
We will not wish thee here again;
He that lives must mourn.
God help us through our misery
And give us rest and joy with thee
When we reach our bourne!
 

 
VỀ CÁI CHẾT CỦA ANNE
 
Dường như đời tôi đã hết
Chết không sợ. Sống không thương
Ánh sáng của tôi là em
Tôi chết vì em, nếu được.
 
Tôi thấy, khi đôi mắt khép
Em trút hơi thở cuối cùng
Tôi đợi bóng hoàng hôn
Phủ lên làn da tái nhợt.
 
Để làn gió xua đám mây
Để mặt trời sẽ lặn
Con tim chân thành nồng ấm
Xin đa tạ Chúa điều này.
 
Không ai còn giúp được tôi
Chén cuộc đời uống cạn
Rồi một đêm nào kinh khủng
Tôi một mình sẽ ra đi.
 
On The Death Of Anne Brontë
 
There's little joy in life for me,
 And little terror in the grave;
I've lived the parting hour to see
 Of one I would have died to save.
 
Calmly to watch the failing breath,
 Wishing each sigh might be the last;
Longing to see the shade of death
 O'er those belovèd features cast.
 
The cloud, the stillness that must part
 The darling of my life from me;
And then to thank God from my heart,
 To thank Him well and fervently;
 
Although I knew that we had lost
 The hope and glory of our life;
And now, benighted, tempest-tossed,
 Must bear alone the weary strife.
 

1 nhận xét: