Thứ Ba, 15 tháng 9, 2020

Thơ tình Pavel Kozlov

 


NGƯỜI ĐàSỐNG BẰNG EM

Buổi ấy dưới hoàng hôn màu huyết dụ
Trên bờ sông Nhê-va ta đứng lặng nhìn
Em bắt tay chào rồi không quay về nữa
Giây phút ngọt ngàosao em nỡ đành quên...

Em đã thề suốt đời yêu thi sĩ
Sợ người đờisợ đồn đại huyên thuyên
Em thề ước rồi không làm như thế
Tình yêu mình – sao em nỡ đành quên...

Nhưng cái chết đã gần bên ngôi mộ
Anh chết lặng yên như cây cỏ trong đời
Giọng nói của anh về bên em than thở:
Người đã sống bằng em...sao em nỡ quên người!..
1888

Глядя на луч пурпурного заката

Глядя на луч пурпурного заката,
Стояли мы на берегу Невы,
Вы руку жали мне, промчался без возврата
Тот сладкий миг, его забыли вы.

До гроба вы клялись любить поэта,
Боясь людей, боясь пустой молвы.
Вы не исполнили священного обета,
Свою любовь и ту забыли вы.

Но смерть близка, близка моя могила,
Когда умру, как тихий шум травы,
Мой голос прозвучит и скажет вам уныло,
Он вами жил, его забыли вы.

1 nhận xét: