Thứ Ba, 15 tháng 9, 2020

Thơ tình Grigory Hovansky

 


CÁNH HOA LƯU LY

Em dạo trên đồng cỏ 
Muốn xua đi nỗi buồn
Muốn tìm bông hoa nhỏ
Đem gửi tặng người thương.

Em tìm cho đến khi
ánh mặt trời gần tắt
Tất cả đều tìm ra 
Chỉ bông hoa duy nhất.

Một bông hoa duy nhất
Em không thể tìm ra 
Không có bông hoa đẹp
Em đành trở về nhà.

Lòng trĩu nặng nỗi buồn
Bông nhiên em nhìn thấy
Một bông hoa dễ thương 
Mọc gần bên bờ suối.

Em bẻ cánh lưu ly
Mà mắt rưng giọt lệ
Và miệng bỗng thầm thì:
Anh đừng quên em nhé!

Đừng tặng em vàng bạc
Mà hãy tặng tình anh!
Em chẳng cần gì khác
Ngoài lờiAnh yêu em!”
1796

Незабудочки

Я вечор в лугах гуляла,
Грусть хотела разогнать
И цветочков там искала,
Чтобы к милому послать.

Долго, долго я ходила:
Погасал уж солнца свет;
Все цветочки находила,
Одного лишь нет как нет!

Нет! Цветочка дорогого
Я в долинах не нашла;
Без цветочка голубого
Я домой было пошла.

Шла домой с душой унылой,
Недалёко от ручья
Вижу вдруг цветочек милый:
Вмиг его сорвала я!

Незабудочку сорвала —
Слёзы покатились вдруг.
Я вздохнула и сказала:
«Не забудь меня, мой друг!

Не дари меня ты златом,
Подари лишь мне себя!
Что в подарке мне богатом?
Ты скажи: люблю тебя!» 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét