Thứ Ba, 15 tháng 9, 2020

Thơ tình Konstantin Mochulsky

 


SÁNG HÔM THỨ TƯ ANH ĐẾN THĂM EM

Sáng hôm thứ tư anh đến thăm em
Hai đứa mình mãi mãi là thù nghịch.
Câu chuyện này không bao giờ em quên
Không quên theo mỗi bàn chân anh bước.

Em hỏi anh: “Có muốn uống trà không?”
Anh im lặngrồi trả lời rằng: “Có”.
Tại vì sao em không biết được rằng
Cứ hằng đêm em gọi tên anh đó.

Khi ra về anh thì thầm: “Tạm biệt
Còn em trở nên sáng sủa vô cùng
Trên khu vườn có tiếng kêu thảm thiết
Của bầy chim bay lượn giữa không trung.

Он пришёл ко мне утром в среду

Он пришёл ко мне утром в среду,
А всегда мы были враги.
Не забыть мне эту беседу,
В передней его шаги.

Я спросила: "Хотите чаю?"
Промолчав, он сказал: "Хочу".
Отчего, я сама не знаю,
По ночам я криком кричу.

Уходя шепнул: "До свиданья".
Я стала ещё светлей.
А над садом неслось рыданье
Отлетающих журавлей.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét