Thứ Ba, 15 tháng 9, 2020

Thơ tình Natalia Rogacheva

 


GỬI NGƯỜI YÊU DẤU

Hãy tha thứ cho em vì vẻ giả vờ
Vì lòng kiêu hãnh của em tuổi trẻ
Vì sự mãn nguyện thành tâm mà dối trá
Hãy bỏ quá lỗi lầm như một mục sư.

Hãy tha thứ cho em vì em đã sợ
Không biểu lộ ra tình cảm của mình
Và em đã không vĩnh biệt với tình
Đã không biết căm ghét điều hèn hạ.

Nhưng anh hãy tha thứ cho em một lần
Mặc dù anh có thể không, em không biết
Rằng em đã không kể ra điều bí mật
Không biết cách chiến thắng sự nhát gan.

Và bởi vì em chưa nói với anh
Vì nụ cười mà con tim thổn thức
Và với anh từ lần đầu gặp mặt
Niềm hạnh phúc mù trong ngực lâng lâng.

Và tiếp xúc, em cũng chưa nói rằng
Dù tiếp xúc chỉ là trong thoáng chốc
Vậy mà em nghẹt thở trong lồng ngực
Hoa tháng năm như nở giữa con tim.

Trong chia ly em đã giấu diếm anh
Rằng cõi lòng của em giờ đã chết
Mơ bờ môi anh trong đêm vắng ngắt
Vì thế mà em đã sống đó anh.

Khi gặp em anh không hề biết rằng
Em không nhìn mà quay đi kiêu hãnh
Chỉ buổi chiều hè nghe em cầu khẩn
Giấu nước mắt buồn qua một màn sương.

Tha cho em, em chưa nói một lần
Rằng hi vọng trong em từ dạo đó
Em đi tìm giữa đám đông xa lạ
Người mặc áo quần, đầu tóc như anh.

Đêm năm mới trên cây thông sáng đèn
Là mong ước về anh, em đã viết
Và giấu mình vào mũi kim ấm áp
Trong đó là thời tuổi trẻ của em.

Tha cho em, thật nghiệt ngã vô cùng
Thật lỗi lầm để trôi theo ngày tháng
Chờ ngày gặp nhau, khát khao thời hạn
Và để dập tắt ngọn lửa vô hình.

Và để chết. Và lại sẽ hồi sinh
Với ước mơ, với van nài duy nhất
Để dù một lần với anh thú thật
Để dù phút giây gặp lại cùng anh.

Tha cho em, thật khó nhọc để quen
Để mở ra đớn đau và dục vọng
Nhưng em phải gào lên trong điên loạn
Rằng EM YÊU ANH SUỐT CUỘC ĐỜI MÌNH!

Em biết rằng em bây giờ đã khác
Anh hãy quên đi câu chuyện của mình
Em tha thứ, vì đã nói với anh
Vì yêu anh – bây giờ em thú thật.

Любимому

Прости меня, любимый, за притворство,
За гордость мою юную прости
И лживое сердечное довольство
Священником как грех мой отпусти.

Прости мне то, что я всего боялась,
Старалась чувство жгучее не выдать,
И то, что я с любовью не рассталась
И не сумела подлость ненавидеть.

Но, главное, прости меня однажды,
Хотя не знаю, сможешь ли простить,
Что я не рассказала тайны важной
И не сумела трусость победить.

А я тебе ведь так и не сказала
О том, как от улыбки сердце бьется,
И что с тобой я в первый раз узнала,
Как из груди слепое счастье рвется.

Ты не узнал, как от шального взгляда
Могучей силой крылья вырастают,
И поцелуй, как высшая награда,
Их широко расправить заставляет.

Я так и не сказала, что касанье,
Пусть даже мимолетнее мгновенья,
Лишает меня временно дыханья
И сеет в сердце майское цветенье.

Я все же скрыла, что с тобой в разлуке
Я брошенной душою умерла.
Мне ночью снились губы твои, руки,
И я, наверно, ради них жила.

Мне жаль, что ты не знаешь как при встрече
Я, не взглянувши, гордо уходя,
Молила еле слышно летний вечер
Туманом спрятать слезы от тебя.

Прости, что я ни разу не сказала
О том, что до сих пор жила надеждой,
О том, как я в толпе чужой искала
Мужчин с твоей прической и одеждой.

О том, как в Новый Год на пышной елке
Желание писала про тебя,
И спрятанная в теплые иголки
В нем поселилась молодость моя.

Прости меня… Наверно так жестоко
И так грешно годами день за днем
Ждать судьбоносной встречи, жаждать срока
И погасать невидимым огнем.

И умирать. И вновь и вновь рождаться,
С одной мечтой, с единственной мольбой,
Чтобы хоть раз суметь тебе признаться,
Чтоб хоть на миг увидеться с тобой.

Прости меня, мне тяжело привыкнуть,
Открыть и боль, и чувственность свою.
Но я должна, должна безумно крикнуть,
Что Я ТЕБЯ ВСЮ ЖИЗНЬ СВОЮ ЛЮБЛЮ!

Я знаю, я теперь другою стала.
Забудь как сон историю мою.
Я все прощу, ведь я тебе сказала,
Ведь я теперь призналась, что люблю.


NGƯỜI TA RA ĐI ĐỂ KHÔNG QUAY VỀ

Người ta ra đi để không quay về
Người ta quay về để mà giã biệt
Buổi sáng thức dậy trên giường người khác
Là khi không còn tủm tỉm với ai.

Đời nói rằng hạnh phúc là giả dối
Rằng không nên buồn nhớ một chút nào.
Và nói rằng khó mà sống cùng nhau
Nhưng sao một mình lại cay đắng vậy. 
2008

Уходили, чтоб не вернуться

Уходили, чтоб не вернуться,
Возвращались, чтоб попрощаться
И в чужой постели проснуться,
Когда некому улыбаться. 

Говорили, что счастье ложно,
Что скучать не будем нисколько.
Говорили, что вместе сложно,
А одним оказалось горько.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét