Thứ Ba, 15 tháng 9, 2020

Thơ tình Nikolay Broslavsky

 


ĐỂ TƯỞNG NHỚ SERGEI ESENIN

“Tạm biệt nhé, bạn tôi, xin tạm biệt
Bạn thân yêu, bạn trong trái tim này
Dù biệt ly theo ý trời định trước
Vẫn hẹn rằng sẽ gặp gỡ ngày mai.

Tạm biệt nhé, chẳng lời, không tay bắt
Chớ để nỗi buồn dâng ngập bờ mi
Trên đời này cổ xưa là cái chết
Nhưng sống, tất nhiên, cũng chẳng mới gì”. 

Nhà thơ đã viết những dòng này
Năm anh ba mươi tuổi.
Anh viết trên tờ giấy
Bằng máu của mình.
Trên đời này, anh sẽ không còn gặp bình minh
Vì anh đã quyết chia tay cùng số phận.

Về cuộc đời, tự mỗi người xét đoán
Nhận cuộc đời, không biết được tự mình
Rằng không dễ dàng hiểu ra bí ẩn
Của cuộc đời mới là lẽ thiêng liêng!

Esenin là một người đàn ông
Dù ra đi thì điều ấy vẫn còn!
Esenin – với tôi là thần tượng
Tôi rất vui, tôi thừa nhận cho mình!

Anh lớn lên là cậu bé bình thường
Được chăm sóc, dạy dỗ bởi người ông
Thiên hạ gọi anh là tay đại bợm
Anh đã yêu nhiều cô gái trẻ trung!

Anh biết làm thơ từ tuổi thiếu niên
Mẹ của anh chẳng giúp gì anh cả
Mà bởi vì anh đã từng hiểu rõ
Tự mình anh xây cuộc sống cho mình.

Anh làm thơ để dành tặng quê hương
Tặng nước Nga, nơi mà anh sinh trưởng
Thế giới này không nơi nào đẹp bằng
Đất nước Nga – điều này không tranh luận.

Cho nhiều phụ nữ thơ anh dành tặng
Cho những ai anh có dịp tỏ tình
Cho dù anh chẳng phải người lý tưởng
Anh là anh, mãi mãi vẫn là anh. 

Anh giống tôi – hai thế kỷ nhìn xuyên
Anh ở đó – anh sinh ra ở đó
Còn ở đây anh sáng tạo hết mình
Có thể có ai người anh ghét bỏ
Còn ai kia yêu tha thiết chân thành!

Vâng, và anh kết thúc cuộc đời mình
Thật bi thảm, bởi vì anh tự sát
Nhưng mỗi người với mình trong riêng biệt –
Vẫn có Esenin sống ở trong lòng!

Liệu chúng ta được phán xét gì chăng!
Ta không có quyền đem anh xét xử
Ta chỉ nhìn ra chân dung THI SĨ
Trong những dòng thơ để tưởng nhớ anh!
2015


В Память о Сергее Александровиче Есенине
Николай Владимирович Брославский

“До свиданья, друг мой, досвиданья.
Милый мой, ты уменя в груди.
Предназначенное расставанье
Обещает встречу впереди.
До свиданья, друг мой, без руки, без слова,
Не грусти и не печаль бровей, —
В этой жизни умирать не ново,
Но и жить, конечно, не новей”.

Так писал поэт
В тридцать лет.
На каком-то листе,
Своей кровью.
В этой жизни, он больше не встретит рассвет.
Он решил распроститься с судьбою.

О жизни, каждый рассуждать
Берётся, сам того не зная,
Что не дано ему понять
В чём жизни тайна есть святая!

Есенин, человеком был —
Он человеком и остался!
С. Есенин мой кумир,
Я рад, что я в этом признался!

Он рос обычным мальчуганом,
У деда воспитался он,
Его прозвали шарлатаном,
А он был в девочек влюблён!

Он с юности стихи писал.
Ему не помогала мама,
Всё потому что твёрдо знал,
Что жизнь свою построит сам он.

Он посвящал стихи России,
Той Родине где родился:
«России в мире нет красивей
И спорить с этим нам нельзя.

Он женщинам стихи писал,
В коих, в любви им признавался
Хоть он и не был-Идеал,
Но он таков, таким остался.

Он как и я два века видел
— там он, родился
— здесь — творил,
Кого-то может, ненавидел,
Кого-то пламенно любил!

Да, жизнь закончил он трагично
Самоубийство совершив,
Но каждый всё же скажет лично
— в душе себя Есенин жив!

Не нам его судить за это!
Не в праве мы судить его,
Мы лицизреем лишь ПОЭТА
В стихах, что память чтят его!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét