Thứ Ba, 15 tháng 9, 2020

Thơ tình M. Ortsevy

 


CHÂN DUNG

Tấm hình em ánh trăng rơi lên đấy
Người em yêuem của những ngày xưa
Qua làn khói dường như người sống lại
Trong phút giây hòa lẫn thực và mơ.

Tôi ngắm nghíamắt không rời tấm ảnh
Tôi ước mơ, tôi hồi tưởng về em
Tôi gọi em nhưng bốn bề im ắng
Chỉ ánh trăng thanh ve vuốt tấm hình.

Портрет

Луч луны упал на ваш портрет,
Милый друг давно забытых лет.
И во мгле как будто ожил он,
И на миг смешались явь и сон.

Я смотрел, не отрывая глаз.
Я мечтал, я вспоминал о вас,
Я вас звал, кругом молчало все в ответ…
Лишь луна ласкала ваш портрет.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét