Thứ Ba, 15 tháng 9, 2020

Thơ tình Aleksei Razorenov

 



MẸ ƠI ĐỪNG MẮNG CON

Mẹ ơi đừng mắng con
Rằng con yêu người ấy
Mẹ ơi buồn rất buồn
Sống một mình như vậy.

Vì đâu con chẳng biết
Bỗng nhiên lại thế này
Con tim đập mãnh liệt
Và buồn khổ đọa đày.

Tất cả đều chán chường
Người con như lửa cháy
Chẳng có gì đ thương
Con khổ vì người ấy.

Con chẳng cần trang phục
Hay báu vật trên đời
Chỉ ánh nhìnmái tóc
Đ sưởi ấm lòng thôi...

Mẹ ơi hãy yên lòng
Đừng mắng con như vậy.
Mẹ biết không đời con
Cần phải yêu người ấy.
1840-1850

Не брани меня, родная

Не брани меня, родная,
Что я так его люблю,
Скучно, скучно, дорогая,
Жить одной мне без него.

Я не знаю, что такое
Вдруг случилося со мной:
Что-то рвётся ретивое
И терзаюсь я тоской.

Всё оно во мне заныло,
Вся горю я, как в огне.
Всё не мило, всё постыло,
И страдаю я по нём.

Мне не нужны все наряды,
Ленты, камни и парчи.
Кудри молодца и взгляды
Сердце бедное зажгли.

Сжалься, сжалься же, родная,
Перестань меня бранить.
Знать, судьба моя такая,
Что должна его любить.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét