YÊU NHỮNG ĐỘNG TỪ CỦA EM
Anh rất yêu những động từ của em
“Anh đừng đợi”, “đừng khóc”, “em không đến”.
Anh thấy yêu những bàn tay của em
Những bàn tay bắt bóng.
Anh thấy yêu mỗi khi em cười
Môi mở to – tuyết trong cửa miệng
Khi bỗng nhiên em bước vào trò chơi
Môn bóng chuyền hoặc là môn bóng ném.
Anh thấy yêu vẻ lấp lánh gót chân
Yêu dáng vẻ của bé con tinh nghịch
Yêu ngọn gió thổi làm bay mớ tóc
Buông lòa xòa trên vầng trán của em.
Anh sẽ không làm chủ với em đâu
Không mùa hè, chẳng mùa đông băng giá
Chỉ giá mà có em khắp mọi ngả
Chỉ giá được em hát ở mạn tàu.
Chỉ giá có em vui vẻ đùa chơi
Để mái tóc trên mạn tàu buông thõng
Để giống như mặt trời con chiếu sáng
Cho anh, cho tất cả, và chẳng cho ai!
Я люблю твои глаголы
Я люблю твои глаголы:
"Не приду", "Не жди", "Не плачь".
Я люблю твои ладони,
Принимающие мяч.
Я люблю, как ты смеешься:
Губы настежь - снег во рту.
Как ты вдруг играть берешься
В волейбол или в лапту.
Я люблю сверканье пяток,
Твой мальчишеский галоп,
Своевольный ветер прядок,
Ниспадающих на лоб.
Я тобой владеть не буду
Ни по лету, ни к зиме,
Только б ты была повсюду,
Только б пела на корме.
Только б весело шутила,
Свесив косу за корму,
И, как солнышко, светила
Мне, и всем, и никому!
Anh rất yêu những động từ của em
“Anh đừng đợi”, “đừng khóc”, “em không đến”.
Anh thấy yêu những bàn tay của em
Những bàn tay bắt bóng.
Anh thấy yêu mỗi khi em cười
Môi mở to – tuyết trong cửa miệng
Khi bỗng nhiên em bước vào trò chơi
Môn bóng chuyền hoặc là môn bóng ném.
Anh thấy yêu vẻ lấp lánh gót chân
Yêu dáng vẻ của bé con tinh nghịch
Yêu ngọn gió thổi làm bay mớ tóc
Buông lòa xòa trên vầng trán của em.
Anh sẽ không làm chủ với em đâu
Không mùa hè, chẳng mùa đông băng giá
Chỉ giá mà có em khắp mọi ngả
Chỉ giá được em hát ở mạn tàu.
Chỉ giá có em vui vẻ đùa chơi
Để mái tóc trên mạn tàu buông thõng
Để giống như mặt trời con chiếu sáng
Cho anh, cho tất cả, và chẳng cho ai!
Я люблю твои глаголы
Я люблю твои глаголы:
"Не приду", "Не жди", "Не плачь".
Я люблю твои ладони,
Принимающие мяч.
Я люблю, как ты смеешься:
Губы настежь - снег во рту.
Как ты вдруг играть берешься
В волейбол или в лапту.
Я люблю сверканье пяток,
Твой мальчишеский галоп,
Своевольный ветер прядок,
Ниспадающих на лоб.
Я тобой владеть не буду
Ни по лету, ни к зиме,
Только б ты была повсюду,
Только б пела на корме.
Только б весело шутила,
Свесив косу за корму,
И, как солнышко, светила
Мне, и всем, и никому!
TƯỞNG NHỚ ESENIN
Trên nghĩa địa Vagankovsky mùa thu và đất vàng
Bầu trời chia hai – màu xanh và xám
Tiếng xẻng cuốc nhưng đất không thành hoang
Mẹ hiền có nghe tiếng nhạc đời sống động.
Những người đang sống ra mộ nhà thơ
Với nỗi buồn và với niềm khoái chá
Anh là Hy vọng, Sự thăng hoa của nước Nga
Bởi anh đủ sức làm điều bất tử.
Anh là ai?
Thần thánh hay kẻ vô thần?
Thiên thần hay thổ phỉ?
Sao anh vẫn làm rung động con tim
Mọi con người trong thời nguyên tử?
Tất cả bậc thang của sự vinh quang
Cấp bậc và bảng hàm
Trước một danh hiệu giản đơn:
Anh – linh hồn của người trần thế!
Trong anh đã từng có tất cả
Sự ngang tàng, vẻ tĩnh lặng, nhún nhường
Chỉ sông Volga đánh giá sự ngang tàng như thế
Có phải vậy chăng mà mỗi bài thơ
Như sự thừa nhận của chú bê
- Ta yêu loài hoa cỏ!
Ánh hoàng hôn và cánh đồng tuyết trắng
-Hãy thay lời! – chúng lặng lẽ cầu xin
Có phải thế mà anh giữ vẻ hờn ghen
Mỗi lời Nga bằng bình minh chiếu sáng.
Giờ vinh quang đã điểm cho thiên tài
Anh xứng với điều này, con họa mi đồng ruộng.
Ngôi mộ này, con đường dài vô tận
Tôi quì lên để những giọt lệ rơi!
Памяти Есенина
На Ваганьковском кладбище осень и охра,
Небо - серый свинец пополам с синевой.
Там лопаты стучат, но земля не оглохла -
Слышит, матушка, музыку жизни живой.
А живые идут на могилу Есенина,
Отдавая ему и восторг и печаль.
Он - Надежда. Он - Русь. Он - ее Вознесение.
Потому и бессмертье ему по плечам.
Кто он?
Бог иль безбожник?
Разбойник иль ангел?
Чем он трогает сердце
В наш атомный век?
Что все лестницы славы,
Ранжиры и ранги
Перед званьем простым:
Он - душа-человек!
Все в нем было -
И буйство, и тишь, и смиренье.
Только Волга оценит такую гульбу!
Не поэтому ль каждое стихотворенье,
Как телок, признавалось:
- Я травы люблю!
И снега, и закаты, и рощи, и нивы
Тихо, нежно просили: - От нас говори!-
Не поэтому ль так охранял он ревниво
Слово русское наше, светившее светом зари.
Слава гению час незакатный пробила,
Он достоин ее, полевой соловей.
Дорога бесконечно нам эта могила,
Я стою на коленях и плачу над ней!
Trên nghĩa địa Vagankovsky mùa thu và đất vàng
Bầu trời chia hai – màu xanh và xám
Tiếng xẻng cuốc nhưng đất không thành hoang
Mẹ hiền có nghe tiếng nhạc đời sống động.
Những người đang sống ra mộ nhà thơ
Với nỗi buồn và với niềm khoái chá
Anh là Hy vọng, Sự thăng hoa của nước Nga
Bởi anh đủ sức làm điều bất tử.
Anh là ai?
Thần thánh hay kẻ vô thần?
Thiên thần hay thổ phỉ?
Sao anh vẫn làm rung động con tim
Mọi con người trong thời nguyên tử?
Tất cả bậc thang của sự vinh quang
Cấp bậc và bảng hàm
Trước một danh hiệu giản đơn:
Anh – linh hồn của người trần thế!
Trong anh đã từng có tất cả
Sự ngang tàng, vẻ tĩnh lặng, nhún nhường
Chỉ sông Volga đánh giá sự ngang tàng như thế
Có phải vậy chăng mà mỗi bài thơ
Như sự thừa nhận của chú bê
- Ta yêu loài hoa cỏ!
Ánh hoàng hôn và cánh đồng tuyết trắng
-Hãy thay lời! – chúng lặng lẽ cầu xin
Có phải thế mà anh giữ vẻ hờn ghen
Mỗi lời Nga bằng bình minh chiếu sáng.
Giờ vinh quang đã điểm cho thiên tài
Anh xứng với điều này, con họa mi đồng ruộng.
Ngôi mộ này, con đường dài vô tận
Tôi quì lên để những giọt lệ rơi!
Памяти Есенина
На Ваганьковском кладбище осень и охра,
Небо - серый свинец пополам с синевой.
Там лопаты стучат, но земля не оглохла -
Слышит, матушка, музыку жизни живой.
А живые идут на могилу Есенина,
Отдавая ему и восторг и печаль.
Он - Надежда. Он - Русь. Он - ее Вознесение.
Потому и бессмертье ему по плечам.
Кто он?
Бог иль безбожник?
Разбойник иль ангел?
Чем он трогает сердце
В наш атомный век?
Что все лестницы славы,
Ранжиры и ранги
Перед званьем простым:
Он - душа-человек!
Все в нем было -
И буйство, и тишь, и смиренье.
Только Волга оценит такую гульбу!
Не поэтому ль каждое стихотворенье,
Как телок, признавалось:
- Я травы люблю!
И снега, и закаты, и рощи, и нивы
Тихо, нежно просили: - От нас говори!-
Не поэтому ль так охранял он ревниво
Слово русское наше, светившее светом зари.
Слава гению час незакатный пробила,
Он достоин ее, полевой соловей.
Дорога бесконечно нам эта могила,
Я стою на коленях и плачу над ней!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét