Thứ Ba, 16 tháng 6, 2020

Thơ tình Nicolay Aseyev



NHỮNG DÒNG GIẢN DỊ


Anh không thể nào sống chẳng có em!
Không có emngày mưa – là hạn hán
Không có em trời nắng – anh lạnh cóng.
Không có em – Mátxcơva hóa rừng hoang.


Không có em – một giờ bằng cả năm
Giá mà được đem thời gian băm nhỏ
Và thậm chí, lòng anh đây cứ ngỡ
Bầu trời xanh là đá – nếu không em.


Không điều gì anh muốn biết đâu em –
Sức mạnh của thù, yếu hèn của bạn
Và chẳng có điều chi anh trông ngóng
Ngoài tiếng bước chân quí giá của em.


Простые строки

Я не могу без тебя жить!
Мне и в дожди без тебя - сушь,
Мне и в жару без тебя - стыть.
Мне без тебя и Москва - глушь.

Мне без тебя каждый час - с год,
Если бы время мельчить, дробя;
Мне даже синий небесный свод
Кажется каменным без тебя.

Я ничего не хочу знать -
Слабость друзей, силу врагов;
Я ничего не хочу ждать,
Кроме твоих драгоценных шагов.


MÙA HÈ ĐANG VỀ CUỐI


Mùa hè đang về cuối
Những bông hoa ửng hồng
Á
nh sáng giờ ít hơn
Đ
ang về gần bóng tối.


Nhưng tia sáng vầng dương
Không thuộc quyền bóng tối
Mình vẫn như ngày ấy
Cháy bỏng và chân thành.


 Вот и кончается лето

Вот и кончается лето,
яростно рдеют цветы,
меньше становится света,
ближе приход темноты.

Но — темноте неподвластны,
солнца впитавши лучи,—
будем по-прежнему ясны,
искренни и горячи!




ROMEO VÀ JULIET

Hỡi những con người đáng thươngtội nghiệp!
Cuộc sống thiếu thơ cuộc sống thật buồn
Thiếu khúc dạo đầucảm giác hão huyền
Sống trong thế giới chỉ toàn máy móc.


Thiếu lung linh của muôn loài hoa cỏ
Thiếu ngàn hoa lấp lánhsáng long lanh
Thiếu ngất ngư khoan khoái của mùi hương
Từ những cái miệng con thơ rộng mở.


Xin các người hãy mở mắt cho rộng
Hãy đ ý hơn và hãy lắng nghe
Thế gian có bao nhiêu thứ diệu kỳ
Mà cuộc sống xung quanh ta ban tặng.

Đ
ấy là tia nắng đầu tiên ve vuốt
Những giọt sương trên lá cỏ và hoa –
Cuộc tranh luận về họa misơn ca
Muôn đời của Romeo và Juliet.


Ромео и Джульетта

Люди! Бедные, бедные люди!
Как вам скучно жить без стихов,
без иллюзий и без прелюдий,
в мире счетных машин и станков!

Без зеленой травы колыханья,
без сверканья тысяч цветов,
без блаженного благоуханья
их открытых младенчески ртов!

О, раскройте глаза свои шире,
нараспашку вниманье и слух,—
это ж самое дивное в мире,
чем вас жизнь одаряет вокруг!

Это — первая ласка рассвета
на росой убеленной траве,—
вечный спор Ромео с Джульеттой
о жаворонке и соловье.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét