Thứ Ba, 16 tháng 6, 2020

Thơ tình Varlam Shalamov



NGƯỜI TA BẮN VÀO TÔI


Người ta bắn vào tôi trên đường biên
Đư
ờng biên giới của lương tâm mình
Máu của tôi tuôn chảy trên trang giấy
Và đã làm cho bè bạn ưu phiền.


Một khi đ lạc mất con đường
 giữa những ngọn đồi tua tủa
Thì bạn bè bỏ qua rất nhiều thứ
Họ đưa ra bản án rất nhẹ nhàng.


Nhưng mà vẫn còn đây những tháp canh
Chúng phụng sự cho mơ ước của mình
Chúng dõi nhìn xuyên qua hàng thế kỷ
Những đớn đaumất mátnhững hoài công.


Khi  trong rối loạnmất tinh thần
Hướng cái vùng kinh hoàngtôi bước đến
Chúng bám theo một cách rất ngoan ngoãn
Một khi tôi còn  giữa tầm nhìn.


Khi tôi bước vào vùng như thế kia
Không còn phía ta - mà là phía khác
Thì người ta hành động theo luật pháp
Hành động động theo luật pháp phía bên ta.


Và đ cho đau khổ ngắn ngủi hơn
Không nghi ngờ gì nữa là đ chết
Tôi trao cho những bàn tay của mình
Như vào tay xạ thủ cừ khôi nhất.


Меня застрелят на границе

Меня застрелят на границе,
Границе совести моей,
И кровь моя зальет страницы,
Что так тревожили друзей.

Когда теряется дорога
Среди щетинящихся гор,
Друзья прощают слишком много,
Выносят мягкий приговор.

Но есть посты сторожевые
На службе собственной мечты,
Они следят сквозь вековые
Ущербы, боли и тщеты.

Когда в смятенье малодушном
Я к страшной зоне подойду,
Они прицелятся послушно,
Пока у них я на виду.

Когда войду в такую зону
Уж не моей - чужой страны,
Они поступят по закону,
Закону нашей стороны.

И чтоб короче были муки,
Чтоб умереть наверняка,
Я отдан в собственные руки,
Как в руки лучшего стрелка.


EM ĐỪNG VỘI


Em đừng vội cài khuy
Đ
ừng vội đi ra phố
Đô
i con mắt rộng mở
Nhíu lại bớt chút đi.


Hoa cỏ buổi bình minh
Ngời giọt sương – dòng lệ
Chẳng lẽ em có thể
Bước chân đất trên sương.


Giẫm chân lên dòng lệ
Và em cười ầm vang
Khi chưa đ khỏi giường
Cơn cảm hàn nghiệt ngã.


Ты не застегивай крючков

Ты не застегивай крючков,
Не торопись в дорогу,
Кружки расширенных зрачков
Сужая понемногу.

Трава в предутренней красе
Блестит слезой-росою,
А разве можно по росе
Ходить тебе босою.

И эти слезы растоптать
И хохотать, покуда
Не свалит с ног тебя в кровать
Жестокая простуда.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét