Thứ Ba, 16 tháng 6, 2020

Thơ tình Eduard Bagritsky



VỀ NGƯỜI YÊU CHIM HỌA MI

Tôi yêu anh
Còn anh thì yêu những con họa mi nào đấy
Anh không biết rằng tôi không hề có lỗi
Rằng tôi yêu anh
Không búngkhông huýtthậm chí không lời nói
Anh thật khó mà hiểu nổi
Sao con người lại có thể yêu anh
Từ bấy đến giờ yêu anh chỉ những con chim.
Anh dấu yêuHãy đ cho tôi được ôm anh
Nhìn những mũi tên của bờ mi rủ xuống
Kể với anh về những đau khổ của tình.
Tôi biết anh sẽ hỏi tôi: “Thế  đâu cái đuôi của em?
Mỏ của emVà  đâu rồi đôi cánh?”
Anh yêu ơiEm không phải chim họa michích chòe
không phải chim sáo hét
Anh hãy yêu em – yêu CÔ GÁI ĐẸP
hỡi NGƯỜI GIỐNG CHIM
và
còi cọc… Anh yêu dấu của em!”


О любителе соловьев

Я в него влюблена,
А он любит каких-то соловьев...
Он не знает, что не моя вина,
То, что я в него влюблена
Без щелканья, без свиста и даже без слов.
Ему трудно понять,
Как его может полюбить человек:
До сих пор его любили только соловьи.
Милый! Дай мне тебя обнять,
Увидеть стрелы опущенных век,
Рассказать о муках любви.
Я знаю, он меня спросит: «А где твой хвост?
Где твой клюв? Где у тебя прицеплены крылья?»—
«Мой милый! Я не соловей, не славка,
                                       не дрозд...
Полюби меня — ДЕВУШКУ,
            ПТИЦЕПОДОБНЫЙ
              и
            хилый... Мой милый!»



CÔ GÁI NGƯỜI CRIOLLO

Khi những câu chuyện nàng đọc đã nhàm
Và đã chán cảnh nằm ru trên võng
Nàng đi ra bếnnhìn những con thuyền
Bơi về đây từ những miền xa thẳm.


Chiếc áo choàng rộng màu vàng sột soạt
Tiếng cát kêu lạo xạo dưới chân giày
Cậu bé người Ấn trên đầu khăn xếp
Giữ vật gì bằng bạc nặng trên tay.


Nàng một mình đi ra bờ bến vắng
Gió làm bay phần phật những cánh buồm
Dân tình nhảy múa khi hoàng hôn xuống
Tiếng sáo vangtiếng lục lạc nấc lên.


Từ boong tàu tỏa ra mùi hắc ín
Những tấm lụa thêu nhè nhẹ lắt lay
Nhưng nàng buồn cười khi tay khẽ chạm
Vào khuỷu tay chàng đánh cá người lai.


Mà  nhà có biết bao điều hay
Thần tình yêu đứng nhìn đài phun nước
Và chú vẹt đ  trong lồng sắt
Và cả một bầy khỉ nhỏ không đuôi.


Và ve sầu cất tiếng hót râm ran
Trong những chùm hoa sứ màu trong suốt
Rồi tan vào núi đồi xa tít tắp
Mây bồng bềnh trong những mũ nồi xanh.


Rồi khi đêm thức giấc trên ban công
Chim cú vọ kêu lên và vỗ cánh
Thì nàng đi ra khu nhà bỏ vắng
Mưa bao trùm lên những bụi thường xuân.


Trên con đường bàng bạc màn sương giăng
Mùi hương của hoa hồng thơm ngào ngạt
Đ
ang chờ nàng  bên đài phun nước
Đ
ứng cúi mình chàng trai trẻ da ngăm.


Chàng sẽ ôm hôn cô gái ngượng ngùng
Khi hoa hát và lặng yên lên tiếng
Còn trong mâytrên lụa màu xanh thắm
Chị hằng cũng như xào xạc nấc lên.


Креолка

Когда наскучат ей лукавые новеллы
И надоест лежать в плетеных гамаках,
Она приходит в порт смотреть, как каравеллы
Плывут из смутных стран на зыбких парусах.

Шуршит широкий плащ из золотистой ткани;
Едва хрустит песок под красным каблучком,
И маленький индус в лазоревом тюрбане
Несет тяжелый шлейф, расшитый серебром.

Она одна идет к заброшенному молу,
Где плещут паруса алжирских бригантин,
Когда в закатный час танцуют фарандолу,
И флейта дребезжит, и стонет тамбурин.

От палуб кораблей так смутно тянет дегтем,
Так тихо шелестят расшитые шелка.
Но ей смешней всего слегка коснуться локтем
Закинувшего сеть мулата-рыбака...

А дома ждут ее хрустальные беседки,
Амур из мрамора, глядящийся в фонтан,
И красный попугай, висящий в медной клетке,
И стая маленьких безхвостых обезьян.

И звонко дребезжат зеленые цикады
В прозрачных венчиках фарфоровых цветов,
И никнут дальних гор жемчужные громады
В беретах голубых пушистых облаков,

Когда ж проснется ночь над мраморным балконом
И крикнет козодой, крылами трепеща,
Она одна идет к заброшенным колоннам,
Окутанным дождем зеленого плюща...

В аллее голубой, где в серебре тумана
Прозрачен чайных роз тягучий аромат,
Склонившись, ждет ее у синего фонтана
С виолой под плащом смеющийся мулат.

Он будет целовать пугливую креолку,
Когда поют цветы и плачет тишина...
А в облаках, скользя по голубому шелку
Краями острыми едва шуршит луна.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét