Thứ Ba, 16 tháng 6, 2020

Thơ tình Georgi Adamovich


THÔI TRÒ CHUYỆN

Thôi trò chuyện và bỏ uống rượu vang
Bỏ lại ngôi nhà, bỏ lại vợ con
Bỏ bạn bè. Linh hồn anh phải hiểu
Rằng không quay lại nữa - cái đã từng.

Thôi yêu quá khứ. Và rồi sau đó
Đến một ngày thôi yêu cả thiên nhiên
Ngày lại ngày hờ hững cùng tất cả
Tuần lại tuần và năm lại theo năm.

Và ngay lập tức sẽ chết những ước mơ
Bóng tối khắp nơi. Và trong đời mới
Khi đó anh sẽ rõ ràng nhìn thấy
Thập ác gỗ và một chiếc mũ gai.

Ни с кем не говори. Не пей вина.

Ни с кем не говори. Не пей вина.
Оставь свой дом. Оставь жену и брата.
Оставь людей. Твоя душа должна
Почувствовать — к былому нет возврата.

Былое надо разлюбить. Потом
Настанет время разлюбить природу,
И быть все безразличней, — день за днем,
Неделю за неделей, год от году.

И медленно умрут твои мечты.
И будет тьма кругом. И в жизни новой
Отчетливо тогда увидишь ты
Крест деревянный и венок терновый.


NGƯỜI TA CẦU XIN…

Người ta cầu xin sự bố thí của em
Người ta nghèo – chìa bàn tay ra đó
Em hãy đáp lại nỗi lòng đau khổ
Bằng nụ cười, bằng ánh mắt, lặng im.

Vả lại, khổ đau vẫn có hân hoan
Em không hiểu. Sự hân hoan chịu nhục
Những đêm không ngủ, có trời biết được
Sung sướng buổi mai, tha thứ gì chăng.

Он милостыни просит у тебя

Он милостыни просит у тебя,
Он - нищий, он протягивает руку.
Улыбкой, взглядом, молча, не любя
Ответь хоть чем-нибудь на эту муку.

А впрочем, в муке и блаженство есть.
Ты не поймёшь. Блаженство униженья,
Слов сгоряча, ночей без сна, бог весть
Чего… Блаженство утра и прощенья.


MỘT NGƯỜI NÓI… 

Một người nói: “Quá ít cuộc đời này”
Một người kia: “Mục tiêu không đạt tới”
Còn phụ nữ, theo thói quen, mệt mỏi
Không hề nghe mà chỉ biết đưa nôi.

Và những sợi dây cứ kêu như vậy
Rồi lặng im – mỗi lần dịu dàng hơn!
Như thiên thần đang hát giữa trời xanh
Và nói về tình yêu cùng cô ấy.

Один сказал: "Нам этой жизни мало"

Один сказал: "Нам этой жизни мало",
Другой сказал: "Недостижима цель",
А женщина привычно и устало,
Не слушая, качала колыбель.

И стертые веревки так скрипели,
Так умолкали - каждый раз нежнее! -
Как будто ангелы ей с неба пели
И о любви беседовали с ней.


XIN CÁM ƠN TẤT CẢ

Xin cám ở tất cả. Vì chiến tranh
Vì cách mạng, vì lưu đày, bỏ chạy.
Vì sự hững hờ – về nơi sáng chói
Giờ vất vơ với cuộc sống bần hàn.

Không số kiếp nào ngọt ngào hơn – mất tất cả
Không số phận nào vui hơn – thành kẻ lang thang
Và không bao giờ bạn gần với trời xanh
Bằng ở nơi này, mệt mỏi vì buồn nhớ
Mệt mỏi để thở
Không sức lực, không tiền
Không tình yêu, ở Pa-ri… vậy đó.

За все, за все спасибо. За войну

За все, за все спасибо. За войну,
За революцию и за изгнанье.
За равнодушно - светлую страну,
Где мы теперь "влачим существованье".

Нет доли сладостней - все потеря
Нет радостней судьбы - скитальцем стать,
И никогда ты к небу не был ближе,
Чем здесь, устав скучать,
Устав дышать,
Без сил, без денег,
Без любви, в Париже...


THƠ GHI VÀO ALBUM

Tôi không hứa hẹn thủy chung gì hết
Bởi lời này chỉ trống rỗng mà thôi.
Thay đổi nghĩ suy, con tim – tôi biết.
Vì điều này người hòa giải với tôi.

Nhưng dù sao, tôi hứa rằng mãi mãi
Sẽ gìn giữ những giấc mơ rụt rè
Và vẻ dịu dàng, tất nhiên, là thứ
Mà em không giữ dù chỉ một giờ.

Стихи в альбом

Я верности тебе не обещаю.
Что значит верность? – Звук пустой.
Изменит ум, изменит сердце, – знаю.
На том и помирись со мной. 

Но все-таки я обещаю вечно
Беречь те робкие мечты
И нежность ту, которую, конечно,
Не сбережешь и часу ты.


DẠ KHÚC GỬI IRINA ODOETSEVA

Tôi nhớ về thời tuổi trẻ trong đêm
Tôi không ngủ… Giờ thứ ba đang gõ
Và thật lạ lùng, trong cơn mất ngủ
Tôi lại đi suy nghĩ, nhớ về em.

Tôi muốn gửi tặng cho em bông hồng
Tất cả niềm vui. Không hề cay đắng.
Em hãy sống trong màn sương màu hồng
Như năm em mười tám. 
1971

Мадригал Ирине Одоевцевой

Ночами молодость мне помнится,
Не спится… Третий час.
И странно, в горестной бессоннице
Я думаю о Вас.

Хочу послать я розы Вам,
Все – радость. Горя нет.
Живете же в тумане розовом,
Как в 18 лет.


NIỀM HẠNH PHÚC

Niềm hạnh phúc, thậm chí họ không mơ
Nhưng niềm hạnh phúc đã lừa dối họ.
Chỉ nỗi buồn chán có mặt trên đời.
Mảnh trăng buồn đang nhìn qua cửa sổ.

Họ đang uống trà, họ làm báo chí
Dưới cơn bão tuyết than thở dài lâu
Họ suy nghĩ, suy nghĩ: “Bạn ở đâu
Hở người bạn của tôi giờ đãng trí?”
1919 

Им счастие даже не снится

Им счастие даже не снится,
И их обмануло оно.
Есть в мире лишь скука. Глядится
Скучающий месяц в окно.

Пьют чай, разбирают газеты,
Под долгие жалобы вьюг,
И думают, думают: «Где ты,
Теперь, мой забывчивый друг?»


TƯỞNG NHỚ MARINA TSVETAEVA

Ta hãy trò chuyện, dù bây giờ, Marina
Khi sống thì không cần. Giờ chị không còn nữa.
Nhưng mà tôi vẫn nghe giọng thiên nga
Như người báo tin mừng, người đưa tin tai họa.

Khi sống thì không cần. Tôi không buộc tội.
Văn chương là đi vào địa ngục thôi mà
Cửa đi vào – mừng vui không giấu nổi
Nhưng chẳng một ai tìm thấy đường ra.

Tôi không có lỗi. Đời đớn đau nhiều thế.
Và tôi cũng không trách chị điều gì.
Tất cả đều ngẫu nhiên, tất cả đều nô lệ
Sống thật diệu kỳ. Ta sống chẳng ra chi.

Памяти М. Ц.

Поговорить бы хоть теперь, Марина!
При жизни не пришлось. Теперь вас нет.
Но слышится мне голос лебединый,
Как вестник торжества и вестник бед.

При жизни не пришлось. Не я виною.
Литература - приглашенье в ад,
Куда я радостно входил, не скрою,
Откуда никому - путей назад.

Не я виной. Как много в мире боли.
Но ведь и вас я не виню ни в чём.
Всё - по случайности, всё - поневоле.
Как чудно жить. Как плохо мы живём.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét