Thứ Ba, 16 tháng 6, 2020

Thơ tình Konstantin Fofanov


TÌNH YÊU ĐI QUA

Tình yêu đi qua, bão tố đi qua
Nhưng một nỗi buồn vẫn còn hành hạ
Và hãy còn đây một giọt lệ nhòa
Giọt nước mắt cuối cùng, chắc lẽ thế.

Còn nơi kia – khi trả hết nợ đời
Anh quên tất cả, những gì một thuở
Anh sẽ lên đường bằng một chuyến bay
Về cái nơi không còn quay lại nữa.

Dù sẽ chết, sức lực sẽ không còn
Nhưng cái chết không hẳn là mất cả.
Hãy nhớ rằng anh đã từng yêu em
Yêu như thế, không ai còn có thể!

Và cùng với bài ca cuối của tình
Đôi mắt buồn bã kia anh khép lại…
Em hãy tạ ơn giấc mơ của anh
Giống như anh sẽ mang ơn em vậy! 

Прошла любовь, прошла гроза

Прошла любовь, прошла гроза,
Но грусть живей меня тревожит.
Еще слеза, одна слеза,
Еще - последняя, быть может.

А там - покончен с жизнью счет,
Забуду все, чем был когда-то;
И я направлю свой полет
Туда, откуда нет возврата!

Пусть я умру, лишенный сил,
Не все кончина уничтожит.
Узнай, что я тебя любил,
Как полюбить никто не может!

С последней песнею любви
Я очи грустные смежаю...
И ты мой сон благослови,
Как я тебя благословляю!


CÓ VẺ NHƯ

Có vẻ như chúng mình đang yêu nhau
Nhưng tại sao đôi khi ta chạy trốn
Những lời dịu dàng giống như bệnh hoạn
Tránh xa và xấu hổ, tại vì sao?

Tại vì sao ta quen sự gièm pha
Sao ta muốn hành hạ nhau cho đã?
Chẳng lẽ sôi lên vì một tình yêu
Thì hai con tim thấy cần ghét bỏ?

Мы любим, кажется, друг друга

Мы любим, кажется, друг друга,
Но отчего же иногда
От нежных слов, как от недуга,
Бежим, исполнены стыда?

Зачем, привыкшие к злословью,
Друг друга любим мы терзать?
Ужель, кипя одной любовью,
Должны два сердца враждовать?


KỶ NIỆM

Chứa chất trong lòng lời trách cay đắng
Vì câu chuyện buồn ngày tháng xa xăm
Vì lầm lỡ, vì giấc mơ cuồng loạn
Tôi nhìn kỹ hơn bức ảnh của nàng.

Tôi lại yêu, khổ đau mà say đắm
Và lại giống như ngày ấy phật lòng
Đôi mắt nàng nhìn sang tôi hờ hững
Và cứ thế lặng im.

Tôi như người bị vô tình trói chặt
Không làm sao rời ánh mắt khỏi nàng…
Trong lặng im này có điều bí mật
Là kỷ niệm về ngày tháng xa xăm…

Исполнен горького упрека

Исполнен горького упрека
За злую повесть прежних лет,
За сон безумства и порока,
Я на ее гляжу портрет.

Я вновь люблю, страдая страстно,
И на меня, как в день обид,
Она взирает безучастно
И ничего не говорит.

Но к ней прикованный случайно,
Я не свожу с нее очей...
В ее молчаньи скрыта тайна,
А в тайне - память прошлых дней...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét