Thứ Hai, 22 tháng 6, 2020

Thơ tình Thomas Campion


GƯƠNG MẶT NGƯỜI YÊU

Gương mặt em là một khu vườn thiêng
Ngát hương thơm của hoa hồng, hoa huệ
Nơi có những trái anh đào chín đỏ
Anh thỏa thuê ngắm cây trái địa đàng
Nhưng hái chúng thì tai họa khôn lường
Một khi chúng chưa tự mình lên tiếng.

Những cây anh đào viền quanh khung cảnh
Và dãy dài những châu ngọc phương Đông
Nụ cười xinh như những cánh hoa hồng
Nhưng bao quanh cả một vùng tuyết trắng
Dù tiền như vua hay hoàng tử - không màng
Một khi chúng chưa tự mình lên tiếng.

Đôi mắt em như thiên thần cẩn trọng
Hai bờ mi như cung nỏ sẵn sàng
Giết chết những ai không biết dè chừng
Dùng ánh mắt hoặc bàn tay chạm đến
Những trái anh đào thần thánh linh thiêng
Một khi chúng chưa tự mình lên tiếng.


There is a garden in her face

There is a Garden in her face,
Where Roses and white Lillies grow ;
A heau'nly paradice is that place,
Wherein all pleasant fruits doe flow.
There Cherries grow, which none may buy
Till Cherry ripe themselues doe cry.

Those Cherries fayrely doe enclose
Of Orient Pearle a double row ;
Which when her louely laughter showes,
They look like Rose-buds fill'd with snow.
Yet them nor Peere nor Prince can buy,
Till Cherry ripe themselues doe cry.

Her Eyes like Angels watch them still ;
Her Browes like bended bowes doe stand,
Threatning with piercing frownes to kill
All that attempt with eye or hand
Those sacred Cherries to come nigh,
Till Cherry ripe themselues doe cry.




EM KHÔNG ĐẸP

Em không đẹp, dù gương mặt trắng hồng
Không dễ thương, dù má em ửng đỏ
Và sẽ không đẹp, sẽ không dễ thương
Một khi lòng cho anh chưa rộng mở.

Con tim lạnh, thì ai mà nghe theo:
Chẳng có đẹp, nếu chẳng có tình yêu.

Đừng nghĩ rằng mặc cho anh mệt mỏi
Trước vẻ yêu kiều quyến rũ của em
Bờ môi ngọt anh chưa từng nếm trải
Vòng tay em ôm ấp cũng chưa từng.

Em hãy rộng lượng, hãy nghe theo tình
Nếu muốn được tôn thờ và được yêu thương. 


Thou art not faire for all thy red and white

Thou art not fair for all thy red and white,
For all those rosy ornaments in thee.
Thou art not sweet nor made of mere delight,
Nor fair, nor sweet unless thou pity me.

I will not, I will not smooth thy fancy,
Thou shalt prove that beauty is no beauty without love.

Yet love not me, nor seek thou to allure
My thoughts with beauty, were it now divine;
Thy smiles and kisses I cannot endure,
I'll not be wrapped up in those arms of thine.

Now show if thou be a woman right,
Embrace, and kiss, and love me in despite.


KHI EM PHẢI VỀ NHÀ… 

Khi em phải về nhà dưới bóng đêm
Có những người mà em từng ngưỡng mộ
Họ vây quanh em thành một vòng tròn
Helen, Iope và những người khác nữa
Họ nghe em kể về câu chuyện tình
Cả địa ngục cũng bị em quyến rũ.

Em kể về những niềm vui tiệc tùng
Và những gì là đam mê tuổi trẻ
Về chiến công của những chàng hiệp sĩ
Tất cả tôn vinh sắc đẹp của em
Nhưng sau đó cho người ta hãy kể
Bằng cách nào em đã giết chết anh.

When thou must home to shades of underground

When thou must home to shades of underground,
And there arriv'd, a new admired guest,
The beauteous spirits do engirt thee round,
White Iope, blithe Helen, and the rest,
To hear the stories of thy finish'd love
From that smooth tongue whose music hell can move;

Then wilt thou speak of banqueting delights,
Of masques and revels which sweet youth did make,
Of tourneys and great challenges of knights,
And all these triumphs for thy beauty's sake:
When thou hast told these honours done to thee,
Then tell, O tell, how thou didst murder me.


DÙ EM CÒN TRẺ

Dù em còn trẻ, còn tôi già hom
Máu em đang sôi, máu tôi đã lạnh
Tuổi trẻ ướt át, tuổi già khô khan
Nhưng khi lửa tàn than hồng vẫn nóng.

Mầm cây non sẽ dễ dàng bẻ được
Nhưng có ai bẻ gãy được cây sồi?
Em xinh đẹp, em tươi trẻ hơn tôi
Nhưng gốc vẫn còn khi hoa đã chết.

Với tuổi trẻ đừng dương dương tự đắc
Hãy nhớ rằng băng giá hại chồi non
Hãy biết lắng nghe số phận của mình
Đồ ngốc ạ, mai này em sẽ chết.

Though you are young and I am old 

Though you are young and I am old,
Though your veins hot and my blood cold,
Though youth is moist and age is dry,
Yet embers live when flames do die.

The tender graft is eas'ly broke,
But who shall shake the sturdy oak?
You are more fresh and fair than I,
Yet stubs do live when flower do die.

Thou, that thy youth dost vainly boast,
Know, buds are soonest nipped with frost.
Think that thy fortune still doth cry:
Thou fool, to-morrow thou must die.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét