GIỌNG TÌNH ĐẦU CỦA TÔI
Giọng tình đầu của tôi – phí uổng, muộn màng
Bỗng kêu lên, bắt lặng ngừng phút chốc
Vang đến bây giờ hứa hẹ niềm hạnh phúc
Giọng tình đầu, sao ngươi vẫn còn nguyên?..
Trên đất bỏng, từ Moskva đến Berlin
Bụi trên đường, sống khó hơn là chết
Thanh lương trà rỉ máu, bạch dương băng trắng toát
Giọng tình đầu, sao ngươi vẫn còn nguyên?
Trên cổng ván có bông tuyết cây dương
Cơn lạnh đầu trên môi – vết bỏng không chùi được..
Tháng năm trôi, như quả đồi không xê dịch
Giọng tình đầu, sao ngươi vẫn còn nguyên?!
Голос первой любви моей
Голос первой любви моей - поздний, напрасный -
Вдруг окликнул, заставил на миг замереть,
И звучит до сих пор обещанием счастья.
Голос первой любви, как ты мог уцелеть?..
Над горящей землей от Москвы до Берлина
Пыль дорог, где отстать - хуже, чем умереть,
И в бинтах все березы, в крови все рябины...
Голос первой любви, как ты мог уцелеть?
На тесовой калитке снежок тополиный,
Холодок первый губ, как ожог, не стереть...
А года пролетели, их, как горы, не сдвинуть.
Голос первой любви, как ты мог уцелеть?!
BÀI CA
Con người ta lạnh lẽo thiếu bài ca
Mặt đất mở ra cho tất cả gió
Tôi không biết: liệu trên đời còn chỗ
Nơi con người không tin những bài ca.
Bài ca không viết ra ở trần gian
Chỉ đơn giản đội quân qua thành phố
Những cô gái ước ao và buồn bã
Và giản đơn ai đấy dạo phong cầm.
Cây bạch dương màu trắng rũ sạch tươm
Và đứng dậy trong làng, bên cửa sổ
Con tim đáp lời con tim đâu đó
Và bài ca trên mặt đất vang lên.
Như rừng ầm ĩ, con người sinh ra
Như mưa khóc, như hoàng hôn rực lửa
Bài ca trên đời ngàn năm vẫn thế
Và bài ca không cần phải viết ra.
Человеку холодно без песни
Человеку холодно без песни
На земле, открытой всем ветрам.
Я не знаю: в мире место есть ли,
Где не верят песням, как кострам.
Песни на земле не сочиняют,—
Просто рота городом пройдет,
Просто девушки грустят, мечтают
Да гармошку кто-то развернет.
Белая береза отряхнется,
Встанет под окошками в селе,
Сердце где-то сердцу отзовется,—
И поется песня на земле.
Как лесам шуметь, рождаться людям,
Ливням плакать, зорям полыхать —
Так и песня вечно в мире будет,
И ее не надо сочинять.
Giọng tình đầu của tôi – phí uổng, muộn màng
Bỗng kêu lên, bắt lặng ngừng phút chốc
Vang đến bây giờ hứa hẹ niềm hạnh phúc
Giọng tình đầu, sao ngươi vẫn còn nguyên?..
Trên đất bỏng, từ Moskva đến Berlin
Bụi trên đường, sống khó hơn là chết
Thanh lương trà rỉ máu, bạch dương băng trắng toát
Giọng tình đầu, sao ngươi vẫn còn nguyên?
Trên cổng ván có bông tuyết cây dương
Cơn lạnh đầu trên môi – vết bỏng không chùi được..
Tháng năm trôi, như quả đồi không xê dịch
Giọng tình đầu, sao ngươi vẫn còn nguyên?!
Голос первой любви моей
Голос первой любви моей - поздний, напрасный -
Вдруг окликнул, заставил на миг замереть,
И звучит до сих пор обещанием счастья.
Голос первой любви, как ты мог уцелеть?..
Над горящей землей от Москвы до Берлина
Пыль дорог, где отстать - хуже, чем умереть,
И в бинтах все березы, в крови все рябины...
Голос первой любви, как ты мог уцелеть?
На тесовой калитке снежок тополиный,
Холодок первый губ, как ожог, не стереть...
А года пролетели, их, как горы, не сдвинуть.
Голос первой любви, как ты мог уцелеть?!
BÀI CA
Con người ta lạnh lẽo thiếu bài ca
Mặt đất mở ra cho tất cả gió
Tôi không biết: liệu trên đời còn chỗ
Nơi con người không tin những bài ca.
Bài ca không viết ra ở trần gian
Chỉ đơn giản đội quân qua thành phố
Những cô gái ước ao và buồn bã
Và giản đơn ai đấy dạo phong cầm.
Cây bạch dương màu trắng rũ sạch tươm
Và đứng dậy trong làng, bên cửa sổ
Con tim đáp lời con tim đâu đó
Và bài ca trên mặt đất vang lên.
Như rừng ầm ĩ, con người sinh ra
Như mưa khóc, như hoàng hôn rực lửa
Bài ca trên đời ngàn năm vẫn thế
Và bài ca không cần phải viết ra.
Человеку холодно без песни
Человеку холодно без песни
На земле, открытой всем ветрам.
Я не знаю: в мире место есть ли,
Где не верят песням, как кострам.
Песни на земле не сочиняют,—
Просто рота городом пройдет,
Просто девушки грустят, мечтают
Да гармошку кто-то развернет.
Белая береза отряхнется,
Встанет под окошками в селе,
Сердце где-то сердцу отзовется,—
И поется песня на земле.
Как лесам шуметь, рождаться людям,
Ливням плакать, зорям полыхать —
Так и песня вечно в мире будет,
И ее не надо сочинять.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét