Thứ Tư, 17 tháng 6, 2020

Thơ tình David Samoylov




SỐ PHẬN MÌNH

Số phận mình, anh trao em muôn thuở
Và dù cho số phận có đau buồn
Điều vu khống ở cùng anh, em ạ
Tự buổi ban đầu và rất ngẫu nhiên.

Mục đích của anh vô cùng đơn giản
Và điều này chẳng có chút gì thêm:
Vì cái ác anh không hề mở miệng
Chỉ mình em anh ca tụng, tạ ơn.

Тебе свою судьбу вручил навек

Тебе свою судьбу вручил навек,
И как бы ни была судьба печальна,
Меня не отлучит любой навет
И то, что изначально и случайно.

Суть назначенья моего проста,
И к этому мне нечего добавить:
Во имя зла не разжимать уста
И лишь тебя благословлять и славить.


HỐI HẬN ĐIỀU ĐÃ LÀM THẬT KHÓ

Tất cả những gì mà tôi đem cho
Thì bây giờ vẫn còn đây đầy đủ.
Nhưng những gì mà tôi được nhận về
Thì bây giờ đang ra đi hết cả…

Phạm lỗi lầm, quả thật, chẳng khó gì
Nhưng hối hận điều đã làm thật khó.

То, что от меня пошло

То, что от меня пошло,
Так при мне останется.
Ну а что ко мне пришло,
От меня отвалится...

Как грешить ни тяжело,
Тяжелее каяться.


KHÔNG QUAN TRỌNG

“Đừng ăn cắp”* - hãy tự nói với mình
Và hãy tránh thật xa sự cám dỗ.

Hãy tự nói với mình: “Chớ giận hờn”
Và bạn sẽ không giận hờn, có thể.

“Chớ giết người” - hãy tự nói với mình
Và con dao hãy để sang một bên.

Còn câu “Hãy yêu người” - hãy hát
Nhưng bạn không yêu, thôi thì cứ mặc.

Nếu bạn không ăn cắp, không giết người
Thì không quan trọng: bạn chẳng yêu ai.
___________


*Những lời răn trong Kinh Thánh.

Скажи себе: »Не укради!

Скажи себе: »Не укради!
И от соблазна отойди.

Себе промолви: »Не обидь!»
И не обидишь, может быть.

И «Не убий!» - себе скажи,
И нож подальше отложи.

А там уж «Возлюби!» воспой.
А не возлюбишь, бог с тобой.

Коль не украл и не убил,
Неважно, что не возлюбил.


ĐỪNG GIỤC GÌ KÝ ỨC

Đừng giục gì ký ức
Mà giấu khỏi mắt nhìn.
Cho những người xung quanh
Đem kể câu chuyện nhạt.

Mà nếu đã chín muồi
Và kìm lòng rất nặng
Thì hãy nói như điều
Chưa xảy ra với bạn.

Đêm nghe tiếng mưa rơi
Rồi chảy vào ống xối
Ký ức điên đang cười
Và khóc về bạn đấy.

Не торопи пережитого

Не торопи пережитого,
Утаивай его от глаз.
Для посторонних глухо слово
И утомителен рассказ.

А ежели назреет очень
И сдерживаться тяжело,
Скажи, как будто между прочим
И не с тобой произошло.

А ночью слушай — дождь лопочет
Под водосточною трубой.
И, как безумная, хохочет
И плачет память над тобой.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét