Thứ Tư, 17 tháng 6, 2020

Thơ tình Mirza Shafi Vazeh


***
Cần phải sống ra sao: hạnh phúc hay trung thực?
Nhưng giữa hạnh phúc và lòng tốt là một vực sâu
Chỉ một số ít trong chúng ta tìm được cây cầu
Số còn lại đành ngậm ngùi chết trong miệng vực.

***
Cái Thiện ban đầu hiện rõ trên khuôn mặt
Và cái Ác cũng hiện trên khuôn mặt rõ ràng
Nhưng mà ta vẫn hiểu biết về nhau quá ít
Bởi không phải ai cũng xác định được rõ rành.

***
Nếu như bạn thông minh, hãy đến với người ngu
Nếu như bạn sáng mắt, hãy đến với người mù
Vì người mù không đến được với người mắt sáng
Còn với người thông minh – không tự đến người ngu.

***
Mỗi chúng ta đều có niềm vui của mình
Dù là bé tẻo tèo teo hoặc to lớn vô cùng
Ngay cả người biết rằng: hạnh phúc không hề có
Vẫn tìm ra hạnh phúc ở chốn trần gian.

***
Mọi thứ trên đời này: may mắn hay tai họa
Tất cả đều nhận lấy, dù kẻ khóc người cười
Và nếu hạnh phúc cho mình, bạn lấy về không thể
Thì chẳng ai mang cho bạn – cả vua chúa, cả ông trời.

***
Hãy hát lên, cho có vẻ như ngày
Rất xa xôi, cái chết sờ lên má
Nhưng hãy sống, hãy yêu, như có vẻ
Cái chết đã về bên cửa hôm nay. 



***
— Biết sống sao đây, để không làm điều xấu
Để không làm cho ai phải khổ, phải buồn?
— Hãy luôn đối xử với người ta cho có vẻ
Như bạn muốn người ta đối xử với mình.


***
Nhà thông thái ưa những cái rõ ràng
Người dũng cảm ưa những gì nguy hiểm
Người đau khổ yêu những gì đau thương
Yêu những gì phía trước – là người hy vọng.

Một số người cho cuộc đời vô thường
Số khác cho rằng cuộc đời bất biến
Cứ nghe theo người ta và hãy nhớ rằng:
Họ đều đúng, nhưng không hoàn toàn đúng.

***
Một kẻ ngu, dù hiểu mọi chuyện tỏ tường
Đã từng nói rằng cuộc đời này là bể khổ
Và tất cả người ngu đều lặp lại điều trên
Mà những người này đều có con cháu của mình
Và cuộc đời trở thành nguyền rủa cho tất cả
Rồi họ chết không phải vì khổ mà vì buồn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét