Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2020

Thơ tình Afanasy Fet


ANH SẼ KHÔNG NÓI

Anh sẽ không nói với em điều gì
Sẽ không một chút làm em sầu muộn
Dù nhắc đi nhắc lại trong im lặng
Nhưng mà anh không ám chỉ điều gì.

Những bông hoa đêm ngủ suốt cả ngày
Nhưng hễ mặt trời sau rừng ghé xuống
Thì những chiếc lá mở ra im lặng
Và anh nghe con tim đang nở hoa.

Trên lồng ngực đau và mệt mỏi kia
Phảng phất hơi đêm… và anh run lắm
Sẽ không một chút làm em sầu muộn
Và sẽ không nói với em điều gì.
1885

Я тебе ничего не скажу

Я тебе ничего не скажу,
И тебя не встревожу ничуть,
И о том, что я молча твержу,
Не решусь ни за что намекнуть.

Целый день спят ночные цветы,
Но лишь солнце за рощу зайдет,
Раскрываются тихо листы,
И я слышу, как сердце цветет.

И в больную, усталую грудь
Веет влагой ночной... я дрожу,
Я тебя не встревожу ничуть,
Я тебе ничего не скажу.


ANH ĐI ĐẾN CHÀO EM

Anh đi đến chào em
Kể rằng mặt trời lên
Rằng trên từng chiếc lá
Ánh mặt trời lung linh.

Rừng đã ỉnh giấc nồng
Thức dậy từng lá cành
Mỗi con chim rũ cánh
Đầy khao khát mùa xuân.

Với say đắm nhường kia
Anh lại như hôm qua
Rằng cõi lòng hạnh phúc
Với em sẽ phụng thờ.

Rằng anh khắp mọi nơi
Lòng tràn ngập niềm vui
Sẽ hát gì – không biết
Nhưng lời hát có rồi.
1843

Я пришел к тебе с приветом

Я пришел к тебе с приветом,
Рассказать, что солнце встало,
Что оно горячим светом
По листам затрепетало;

Рассказать, что лес проснулся,
Весь проснулся, веткой каждой,
Каждой птицей встрепенулся
И весенней полон жаждой;

Рассказать, что с той же страстью,
Как вчера, пришел я снова,
Что душа все так же счастью
И тебе служить готова;

Рассказать, что отовсюду
На меня весельем веет,
Что не знаю сам, что буду
Петь - но только песня зреет.


KHI MƠ ƯỚC

Khi mơ ước trong im lặng thả mình
Anh thấy nữ hoàng trong đêm thức dậy
Khi tinh cầu sáng lên giữa trời xanh
Những con mắt thần Argos khép lại.

Và đến gần cái giờ em đã hẹn
Sự đợi chờ theo từng phút tăng lên
Anh đứng trong điên cuồng và câm nín
Từng tiếng động đêm dọa kẻ ngượng ngùng.

Vẻ sốt ruột gặm nhấm trong lồng ngực
Và em bước đi, lặng lẽ nhìn quanh
Anh vội vàng liếc nhìn gương mặt đẹp
Và khi nhận ra – cười mỉm, lặng im.

“Em yêu anh” – em đáp lại lời anh
Anh gắng kết những lời không gắn bó
Và hơi thở nóng bừng trong hơi thở
Hôn bờ vai, mái tóc đượm mùi hương.

Em lặng im, và anh nghe rất lâu
Em thả mình theo nụ hôn say đắm
Anh hạnh phúc vô cùng, anh sung sướng
Và anh chờ đến cuộc gặp lần sau.
1847
____________
*Argos (Argus) – người khổng lồ có nhiều mắt (nhìn thấy tất cả) trong thần thoại Hy Lạp.

Когда мечтательно я предан тишине

Когда мечтательно я предан тишине
И вижу кроткую царицу ясной ночи,
Когда созвездия заблещут в вышине
И сном у Аргуса начнут смыкаться очи,

И близок час уже, условленный тобой,
И ожидание с минутой возрастает,
И я стою уже безумный и немой,
И каждый звук ночной смущенного пугает;

И нетерпение сосет больную грудь,
И ты идешь одна, украдкой, озираясь,
И я спешу в лицо прекрасной заглянуть,
И вижу ясное,- и тихо, улыбаясь,

Ты на слова любви мне говоришь "люблю!",
А я бессвязные связать стараюсь речи,
Дыханьем пламенным дыхание ловлю,
Целую волоса душистые и плечи,

И долго слушаю, как ты молчишь,- и мне
Ты предаешься вся для страстного лобзанья,-
О друг, как счастлив я, как счастлив я вполне!
Как жить мне хочется до нового свиданья!


ANRUF AN DIE GELIEBTE BETHOVEN 

Em hãy tin sự thừa nhận đau buồn 
Dù một lần, nghe hồn anh năn nỉ 
Anh đứng trước em – hình hài tuyệt mĩ 
Sức mạnh nào trong hơi thở trào dâng. 

Trước ngày xa em, anh bắt gặp bóng hình 
Tràn ngập hồn anh, đắm say, ngây ngất 
Không có em, anh rã rời muốn chết 
Anh quí nỗi buồn như hạnh phúc của anh. 

Gọi tên em, dù chết, anh sẵn sàng 
Em đứng trước mặt anh như thần thánh 
Trong nỗi buồn của mình, anh vui sướng 
Với vẻ đẹp tuyệt vời anh nhìn thấu vinh quang. 
1857

Anruf an die geliebte Бетховена

Пойми хоть раз тоскливое признанье,
Хоть раз услышь души молящей стон!
Я пред тобой, прекрасное созданье,
Безвестных сил дыханьем окрылен.

Я образ твой ловлю перед разлукой,
Я, полон им, и млею, и дрожу,
И, без тебя томясь предсмертной мукой,
Своей тоской, как счастьем, дорожу.

Ее пою, во прах упасть готовой.
Ты предо мной стоишь как божество —
И я блажен; я в каждой муке новой
Твоей красы предвижу торжество.


HẠNH PHÚC BIẾT BAO 

Hạnh phúc biết bao: đêm, và ta hai đứa! 
Dòng sông như gương phản chiếu những vì sao 
Em hãy nhìn kia, hãy ngẩng cao đầu 
Trời trên đầu ta sạch sẽ và sâu thế! 

Cứ gọi anh là điên, gọi là điên 
Hay thế nào… lúc này anh mất trí 
Và trong tim cảm thấy cơn đau tình 
Rằng không thể lặng im, anh không thể. 

Anh đau, anh yêu, nhưng yêu và đau khổ 
Anh chẳng giấu đam mê, em hãy hiểu cho anh 
Và anh muốn nói rằng anh yêu em – 
Yêu em, một mình em, anh yêu và muốn có! 
1854

Какое счастие: и ночь, и мы одни

Какое счастие: и ночь, и мы одни!
Река - как зеркало и вся блестит звездами;
А там-то... голову закинь-ка да взгляни:
Какая глубина и чистота над нами!

О, называй меня безумным! Назови
Чем хочешь; в этот миг я разумом слабею
И в сердце чувствую такой прилив любви,
Что не могу молчать, не стану, не умею!

Я болен, я влюблён; но, мучась и любя -
О слушай! о пойми! - я страсти не скрываю,
И я хочу сказать, что я люблю тебя -
Тебя, одну тебя люблю я и желаю!


VƯƠNG MIỆN TRAO AI 

Vương miện trao ai: cho nữ thần sắc đẹp 
Hay cho gương phản chiếu bóng hình nàng 
Nhà thơ bối rối khi em kinh ngạc 
Rằng sự hình dung giàu có gấp nhiều lần. 

Không phải anh, mà trần gian giàu có 
Trong cát bụi trần, đời cứ thế nhân lên 
Rằng chỉ một ánh mắt nhìn của em 
Nói lại điều này thì nhà thơ không thể. 
1865

Кому венец: богине ль красоты

Кому венец: богине ль красоты
Иль в зеркале её изображенью?
Поэт смущён, когда дивишься ты
Богатому его воображенью.

Не я, мой друг, а Божий мир богат,
В пылинке он лелеет жизнь и множит,
И что один твой выражает взгляд,
Того поэт пересказать не может.


NHƯ ĐÊM KHÔNG MÂY 

Như đêm không mây, rất rõ rành 
Như những ngôi sao không tắt 
Đôi mắt của em cháy lên 
Niềm hạnh phúc bí huyền, ẩn ước. 

Cho tất cả, bằng ánh sáng vô tình 
Xa hay gần đều toả sáng 
ánh lên vẻ hạnh phúc bí ẩn 
Cho con người, vách đá, cho thú và chim. 

Chỉ mình anh, nữ hoàng trẻ trung 
Không cho yên, không cho hạnh phúc 
Và trong tim, như con chim trong ngục 
Một bài ca không cánh, khổ vô cùng. 
1862

Как ясность безоблачной ночи

Как ясность безоблачной ночи,
Как юно-нетленные звезды,
Твои загораются очи
Всесильным, таинственным счастьем.

И все, что лучом их случайным
Далеко иль близко объято,
Блаженством овеяно тайным —
И люди, и звери, и скалы.

Лишь мне, молодая царица,
Ни счастия нет, ни покоя,
И в сердце, как пленная птица,
Томится бескрылая песня.


CHỈ CẦN TRỜI HƠI TỐI MỘT CHÚT THÔI 

Chỉ cần trời hơi tối một chút thôi 
Là anh chờ, ngóng chừng chuông rung động 
Đến với anh, con mèo của anh ơi 
Đến với anh trong buổi chiều thanh vắng. 

Anh thổi tắt những ngọn nến trước gương 
ánh sáng và hơi ấm từ lò sưởi 
Sẽ nghe những lời vui vẻ, dễ thương 
Để cho cõi lòng anh tê tái lại. 

Anh sẽ nghe những giấc mộng ấu thơ 
Nơi tất cả đều ánh lên phía trước 
Cứ mỗi lần như thế những ước mơ 
Lại sôi lên dạt dào trong lồng ngực. 

Đến sáng ngày bằng bàn tay cẩn thận 
Anh vân vê, thắt lại chiếc khăn tay 
Rồi dọc tường, ánh trăng còn chiếu sáng 
Anh tiễn em ra đến tận cổng ngoài. 
1856

Только станет смеркаться немножко

Только станет смеркаться немножко,
Буду ждать, не дрогнет ли звонок,
Приходи, моя милая крошка,
Приходи посидеть вечерок.

Потушу перед зеркалом свечи,-
От камина светло и тепло;
Стану слушать веселые речи,
Чтобы вновь на душе отлегло.

Стану слушать те детские грезы,
Для которых - всё блеск впереди;
Каждый раз благодарные слезы
У меня закипают в груди.

До зари осторожной рукою
Вновь платок твой узлом завяжу,
И вдоль стен, озаренных луною,
Я тебя до ворот провожу.


ANH VẪN BIẾT RẰNG EM CÒN BÉ LẮM

Anh vẫn biết rằng em còn bé lắm
Em chẳng rụt rè trước ánh trăng đêm:
Anh nhìn ra trên tuyết vào mỗi sáng
Dấu vết mờ đôi giày nhỏ của em.

Quả thật là đêm dưới ánh trăng thanh
Rất lạnh lùng, dịu êm và sáng tỏ
Quả thật là không vô ích em ạ
Bỏ gối chăn, em cất bước ra đường.

Những viên kim cương dưới ánh trăng thanh
Những viên kim cương trên cao vời vợi
Những viên kim cương ở trong cây cối
Những viên kim cương trên tuyết trắng tinh.

Nhưng mà anh thấy sợ, em của anh
Anh sợ hồn đêm của cơn lốc xoáy
Xóa đi dấu vết của con đường nhỏ
Được tạo nên bằng những bước chân em.
1842 

Знаю я, что ты, малютка

Знаю я, что ты, малютка,
Лунной ночью не робка:
Я на снеге вижу утром
Легкий оттиск башмачка.

Правда, ночь при свете лунном
Холодна, тиха, ясна;
Правда, ты недаром, друг мой,
Покидаешь ложе сна:

Бриллианты в свете лунном,
Бриллианты в небесах,
Бриллианты на деревьях,
Бриллианты на снегах.

Но боюсь я, друг мой милый,
Как бы вихря дух ночной
Не завеял бы тропинку
Проложённую тобой.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét