***
Biết làm gì? Biết tìm em ở đâu?
Biết kể cho ai về nỗi khổ đau?
Kể từ nay không thấy người yêu dấu
Chỉ biết khóc. Anh còn biết làm sao?
***
Không có người cảm thông, thì tại sao nức nở?
Chỉ còn sống ít ngày, đợi chờ cho uổng phí
Từng hơi thở của mình tôi hướng về em
Và không mong cho ai khổ đau như thế.
***
“Sẽ đến với em, lời của anh cầu nguyện
Anh đang yêu, trời cho anh chịu đựng!”
Em hỏi rằng: “ Anh cầu nguyện điều chi?”
“Được gặp em” – “Tình yêu trời ban tặng”.
***
Em khóc ở đâu, mình chia tay không đúng lúc
Nhưng nơi này hình bóng em anh nhớ được
Anh vẽ gương mặt em trên mặt đất này
Rồi quì xuống anh tuôn dòng nước mắt.
***
Con xin trời thức người yêu con dậy
Cạn chén khổ, người yêu con say đấy.
Rồi tỉnh ra, hoặc là cho con say
Nói với người rằng con khổ vì người ấy.
***
Để phụng sự tình yêu, hãy quên đi hồn mình
Quên đi lòng tốt, quên đi ngôi nhà riêng.
Bỏ hy vọng đi tìm sự lãng quên trong hai thế giới
Và sự tĩnh lặng trong đời này cũng hãy lãng quên.
***
Em đi rồi, biết tìm em ở đâu
Nỗi buồn này anh biết tỏ cùng ai?
Anh biết rằng cho đến ngày xuống mộ
Chỉ biết vui trong nước mắt ngậm ngùi.
Biết làm gì? Biết tìm em ở đâu?
Biết kể cho ai về nỗi khổ đau?
Kể từ nay không thấy người yêu dấu
Chỉ biết khóc. Anh còn biết làm sao?
***
Không có người cảm thông, thì tại sao nức nở?
Chỉ còn sống ít ngày, đợi chờ cho uổng phí
Từng hơi thở của mình tôi hướng về em
Và không mong cho ai khổ đau như thế.
***
“Sẽ đến với em, lời của anh cầu nguyện
Anh đang yêu, trời cho anh chịu đựng!”
Em hỏi rằng: “ Anh cầu nguyện điều chi?”
“Được gặp em” – “Tình yêu trời ban tặng”.
***
Em khóc ở đâu, mình chia tay không đúng lúc
Nhưng nơi này hình bóng em anh nhớ được
Anh vẽ gương mặt em trên mặt đất này
Rồi quì xuống anh tuôn dòng nước mắt.
***
Con xin trời thức người yêu con dậy
Cạn chén khổ, người yêu con say đấy.
Rồi tỉnh ra, hoặc là cho con say
Nói với người rằng con khổ vì người ấy.
***
Để phụng sự tình yêu, hãy quên đi hồn mình
Quên đi lòng tốt, quên đi ngôi nhà riêng.
Bỏ hy vọng đi tìm sự lãng quên trong hai thế giới
Và sự tĩnh lặng trong đời này cũng hãy lãng quên.
***
Em đi rồi, biết tìm em ở đâu
Nỗi buồn này anh biết tỏ cùng ai?
Anh biết rằng cho đến ngày xuống mộ
Chỉ biết vui trong nước mắt ngậm ngùi.
Những Thế kỷ Vàng Ba Tư:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét