Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2018

Thơ tình Akiko Yosano


Một bài thơ với nhiều cách dịch:

卑怯

その路をずつと行くと
死の海に落ち込むと教へられ、
中途で引返した私、
卑怯な利口者であつた私、
それ以来、私の前には
岐路と
迂路とばかりが続いてゐる。


Sono michi o zutto yuku to
Shi no umi ni ochikomu to oshierare,
Chūto de hikikaeshita watashi,
Hikyō na rikō-mono de atta watashi,
Sore irai, watashi no mae ni wa
Eda-michi to
Mawari-michi to bakari ga tsuzuite iru.

Sự hèn nhát

Người ta nói rằng cái con đường ấy
Chỉ đưa tôi về biển chết mà thôi
Thế là giữa đường tôi quay trở lại
Nhưng kể từ ngày ấy trước mặt tôi
Những con đường quanh co và lắt léo.

Cowardice

They told me that the road I took
would lead me to the Sea of Death;
and from halfway along I turned back.
And ever since, all the paths I have roamed
were entangled, and crooked, and forsaken.


Một số bài thơ khác

***
Chỉ mới là một nửa tình yêu
Chưa có lời đáp lại
Nhưng chẳng lẽ nó không sáng chói
Hơn mặt trời
Chiếu sáng ở trên cao.

***
Con tim yêu
Vô cùng giận dữ
Giống như một con sư tử
Nhưng con chim nhỏ yêu kiều
Vẫn ở bên cạnh nó.

***
Người anh hùng trong mơ kia là ai
Người ở trong những đêm mùa đông dài
Người mà em thường xuyên mơ thấy?
Chỉ có anh là người duy nhất ấy
Là chồng em trong bảy kiếp đầu thai!

***
Giống như từ ngày tháng xa xưa
Em gọi tình yêu là
Tất cả những gì cay đắng nhất
Còn tất cả những niềm vui bây giờ
Em gọi là cái chết.


***
Sau một đêm của tình
Em đứng trước gương
Bây giờ chưa phải lúc
Để họa mi cất tiếng hót
Họa mi, chớ đánh thức người tình.

***
Ừ thì mùa xuân ngắn ngủi
Mà cần gì xuân mãi mãi đâu anh
Hay cuộc sống vĩnh hằng?
Nước ép của thời trẻ tuổi
Em đã vắt và đã tặng riêng anh.

***
Em đâu quan tâm những lời Phật dạy
Những lời tiên tri quá đỗi dữ dằn
Ngay cả lời vu khống hay đồn thổi
Khi bây giờ em chỉ biết tình anh
Khi chỉ có hai người trên thế giới.

***
Ôi cơn gió nhẹ nhàng
Cơn gió trong đêm xuân
Cơn gió thổi từ xa tới
Này gió, ta van xin
Đừng chạm vào tóc con gái.
***
Lần đầu gặp gỡ tình yêu
Lần đầu hiểu được tàn phai
Lần đầu biết chết…
Ai dám nói rằng số kiếp
Của đàn bà không xứng với tôi?!

***
Bàn tay tôi loăng quăng
Viết những dòng thơ nguệch ngoạc
Và tôi cười cùng với anh:
Cho tình yêu “hai mươi ngàn năm”

Quá nhiều? Không, quá ít!..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét