Поворож мені, циганко
«Поворож мені, циганко,
чорноока Цоро,
Чи діжду я днів щасливих,
дороблюся скоро?»
А циганка із долоні
узяла читати:
«Будеш, – каже, – чоловіче,
сім літ бідувати».
«Сім літ? Ну, се ще стерпів би.
Що ж потому смикнеш?» –
«А потому, чоловіче,
потому привикнеш».
Cô gái Digan xem bói
(Поворож мені, циганко)
“Cô gái Digan, hãy xem giùm tôi
Cô Tsora mắt đen xem bói:
Liệu tôi có sống đến ngày vui
Và ngày này bao giờ sẽ tới?”
Cô gái Digan xem bói
Lật bàn tay xem rồi nói:
“Có, sẽ có ngày vui
Sau bảy năm sẽ tới”
“Bảy năm? Chịu được thôi
Nhưng mà rồi sau nữa?”
“Rồi sau nữa, bạn ạ
Sau bạn sẽ quen thôi.”
Не боюсь я ні бога, ні біса
Не боюсь я ні бога, ні біса,
Маю серця гіпотеку чисту;
Не боюся я й вовка із ліса,
Хоч не маю стрілецького хисту.
Не боюсь я царів-держилюдів,
Хоч у них є солдати й гармати;
Не боюсь я людських пересудів,
Що потраплять і душу порвати.
Навіть гнів твій, дівчино-зірничко,
Не лякав мене ні крихітки:
Я люблю те рум'янеє личко
І розіскрені очі-красітки.
Лиш коли на те личко чудове
Ляже хмарою жалісна туга,
І болюще дрижання нервове
Ті усточка зціплить, як шаруга,
І докір десь у горлі пропаде,
І в знесиллі опустяться руки,
І благає підмоги, поради
Прошибаючий погляд розпуки,
Отоді моє серце стискає,
Мов кліщами, холодна тривога:
Біль німий мене більше лякає,
Ніж всі громи й злих сил перемога.
«Поворож мені, циганко,
чорноока Цоро,
Чи діжду я днів щасливих,
дороблюся скоро?»
А циганка із долоні
узяла читати:
«Будеш, – каже, – чоловіче,
сім літ бідувати».
«Сім літ? Ну, се ще стерпів би.
Що ж потому смикнеш?» –
«А потому, чоловіче,
потому привикнеш».
Cô gái Digan xem bói
(Поворож мені, циганко)
“Cô gái Digan, hãy xem giùm tôi
Cô Tsora mắt đen xem bói:
Liệu tôi có sống đến ngày vui
Và ngày này bao giờ sẽ tới?”
Cô gái Digan xem bói
Lật bàn tay xem rồi nói:
“Có, sẽ có ngày vui
Sau bảy năm sẽ tới”
“Bảy năm? Chịu được thôi
Nhưng mà rồi sau nữa?”
“Rồi sau nữa, bạn ạ
Sau bạn sẽ quen thôi.”
Не боюсь я ні бога, ні біса
Не боюсь я ні бога, ні біса,
Маю серця гіпотеку чисту;
Не боюся я й вовка із ліса,
Хоч не маю стрілецького хисту.
Не боюсь я царів-держилюдів,
Хоч у них є солдати й гармати;
Не боюсь я людських пересудів,
Що потраплять і душу порвати.
Навіть гнів твій, дівчино-зірничко,
Не лякав мене ні крихітки:
Я люблю те рум'янеє личко
І розіскрені очі-красітки.
Лиш коли на те личко чудове
Ляже хмарою жалісна туга,
І болюще дрижання нервове
Ті усточка зціплить, як шаруга,
І докір десь у горлі пропаде,
І в знесиллі опустяться руки,
І благає підмоги, поради
Прошибаючий погляд розпуки,
Отоді моє серце стискає,
Мов кліщами, холодна тривога:
Біль німий мене більше лякає,
Ніж всі громи й злих сил перемога.
Anh không sợ Chúa Trời hay quỉ sứ
(Не боюсь я ні бога, ні біса)
Anh không sợ Chúa Trời hay quỉ sứ
Bởi con anh tim thanh sạch trắng trong
Và anh cũng chẳng sợ gì chó sói
Mặc dù anh không biết bắn súng trường.
Anh không sợ những bạo chúa dữ dằn
Dù họ có binh lính và vũ khí
Anh cũng không sợ gì bao cạm bẫy
Mà lũ bất nhân đặt ở dọc đường.
Ngay cơn giận của người đẹp mắt đen
Cũng không mảy may làm cho anh sợ
Anh yêu khi đôi má em ửng đỏ
Và đôi mắt nhìn lấp lánh dễ thương.
Nhưng khi gương mặt kỳ diệu của em
Như đám mây, một nỗi buồn vây lấy
Hay khi cơn giận làm em run rẩy
Và đôi môi mím chặt đến vô tình.
Lời im bặt trong thanh quản của em
Đôi bàn tay buông xuôi trong đau đớn
Trong đôi mắt em không còn hy vọng
Khi em cần giúp đỡ với lời khuyên.
Thì một nỗi sợ trong trái tim anh
Như một con ve u sầu, lạnh giá
Một nỗi đau không lời làm anh sợ
Hơn cả ác ôn, hơn tiếng sấm rền.
Не минай з погордою
Не минай з погордою
І не смійсь, дитя!
Може, в тім осміянім
Суть твого життя.
Може, в тім зневаженім
Твого щастя карб,
Може, в тім погордженім
Є любові скарб.
Може, сміх твій нинішній,
Срібний та дзвінкий,
Стане в твоїй пам'яті
За докір гіркий.
EM ƠI ĐI QUA ĐÂY
(Не минай з погордою)
Em ơi, đi qua đây
Đừng cười đầy ngạo mạn
Biết đâu trong tiếng cười
Lại chẳng là số phận.
Biết đâu trong nhún nhường
Hạnh phúc đang ẩn giấu
Và nơi em coi thường
Lửa tình yêu đang cháy.
Biết đâu tiếng cười em
Ngân vang, đầy ngạo mạn
Rồi đây sẽ trở thành
Lời quở trách cay đắng.
(Не минай з погордою)
Em ơi, đi qua đây
Đừng cười đầy ngạo mạn
Biết đâu trong tiếng cười
Lại chẳng là số phận.
Biết đâu trong nhún nhường
Hạnh phúc đang ẩn giấu
Và nơi em coi thường
Lửa tình yêu đang cháy.
Biết đâu tiếng cười em
Ngân vang, đầy ngạo mạn
Rồi đây sẽ trở thành
Lời quở trách cay đắng.
Чому не смієшся ніколи?
Чому не смієшся ніколи?
Чи в твойому серці зима,
І горе зморозило душу,
Що сміху у горлі нема?
Чому не смієшся ніколи?
Чи, може, лежить який гріх
Великий на твоїм сумлінні
І здавлює радісний сміх?
Лежить якийсь смуток таємний
На твоїм чудовім чолі,
І усміх твій — наче під осінь
Всміхається сонце у млі.
Чому не смієшся ніколи?
Чи в твойому серці зима,
І горе зморозило душу,
Що сміху у горлі нема?
Чому не смієшся ніколи?
Чи, може, лежить який гріх
Великий на твоїм сумлінні
І здавлює радісний сміх?
Лежить якийсь смуток таємний
На твоїм чудовім чолі,
І усміх твій — наче під осінь
Всміхається сонце у млі.
TẠI SAO EM KHÔNG CƯỜI?
(Чому не смієшся ніколи?)
Tại sao em không cười bao giờ cả?
Có phải vì băng giá ở trong tim
Có phải vì tâm hồn em đau khổ
Nên tiếng cười không có ở trong lòng?
Tại sao em không cười bao giờ cả?
Có thể có điều tội lỗi gì chăng
Đang đè nặng trong lương tâm của em
Và bóp nghẹt những tiếng cười vui vẻ?
Một nỗi buồn nào đó rất bí ẩn
Đang nằm trên vầng trán đẹp của em
Nụ cười em – như trong mùa thu muộn
Ánh mặt trời cười mỉm ở trong sương.
Як не бачу тебе
Як не бачу тебе,
Кожда хвиля — тяга безконечна;
Як побачу тебе,
Відновляється рана сердечна.
Як не бачу тебе,
То довкола і зимно, і темно;
Як побачу тебе,
Запече щось у серці страшенно.
Щоб побачить тебе,
Мов несуть мене ангельські руки;
Як побачу тебе,
Геть мов гонять пекельнії муки.
Ні без тебе нема,
Ні близ тебе спокою, мій світе!
І земля не прийма,
Ох, і небо навіки закрите.
KHI KHÔNG NHÌN THẤY EM
(Як не бачу тебе)
Khi không nhìn thấy em
Một giờ dài vô tận
Còn khi nhìn thấy em
Thì cơn đau lại đến.
Khi không nhìn thấy em
Cõi lòng anh băng giá
Còn khi nhìn thấy em
Tim cháy lên như lửa.
Để được nhìn thấy em
Thiên thần mang anh tới
Con khi nhìn thấy em
Thì khổ đau xua đuổi.
Anh chẳng có lặng yên
Gần, xa em đều vậy
Mặt đất không nhận anh
Và trời xanh cũng đuổi.
Як почуєш вночі край свойого вікна
Як почуєш вночі край свойого вікна,
Що щось плаче і хлипає важко,
Не тривожся зовсім, не збавляй собі сна,
Не дивися в той бік, моя пташко!
Се не та сирота, що без мами блука,
Не голодний жебрак, моя зірко;
Се розпука моя, невтишима тоска,
Се любов моя плаче так гірко.
NẾU TRONG ĐÊM
(Як почуєш вночі край свойого вікна)
Nếu trong đêm em nghe sau cửa sổ
Có tiếng ai đang than thở rất buồn
Đừng lo lắng gì mà em cứ ngủ
Và đừng nhìn vào cửa sổ nghe em.
Đấy không phải đứa trẻ không còn mẹ
Cũng không vì nghèo khó kẻ ăn xin
Đấy là nỗi buồn của anh nức nở
Đấy là tiếng khóc vô vọng của tình.
(Чому не смієшся ніколи?)
Tại sao em không cười bao giờ cả?
Có phải vì băng giá ở trong tim
Có phải vì tâm hồn em đau khổ
Nên tiếng cười không có ở trong lòng?
Tại sao em không cười bao giờ cả?
Có thể có điều tội lỗi gì chăng
Đang đè nặng trong lương tâm của em
Và bóp nghẹt những tiếng cười vui vẻ?
Một nỗi buồn nào đó rất bí ẩn
Đang nằm trên vầng trán đẹp của em
Nụ cười em – như trong mùa thu muộn
Ánh mặt trời cười mỉm ở trong sương.
Як не бачу тебе
Як не бачу тебе,
Кожда хвиля — тяга безконечна;
Як побачу тебе,
Відновляється рана сердечна.
Як не бачу тебе,
То довкола і зимно, і темно;
Як побачу тебе,
Запече щось у серці страшенно.
Щоб побачить тебе,
Мов несуть мене ангельські руки;
Як побачу тебе,
Геть мов гонять пекельнії муки.
Ні без тебе нема,
Ні близ тебе спокою, мій світе!
І земля не прийма,
Ох, і небо навіки закрите.
KHI KHÔNG NHÌN THẤY EM
(Як не бачу тебе)
Khi không nhìn thấy em
Một giờ dài vô tận
Còn khi nhìn thấy em
Thì cơn đau lại đến.
Khi không nhìn thấy em
Cõi lòng anh băng giá
Còn khi nhìn thấy em
Tim cháy lên như lửa.
Để được nhìn thấy em
Thiên thần mang anh tới
Con khi nhìn thấy em
Thì khổ đau xua đuổi.
Anh chẳng có lặng yên
Gần, xa em đều vậy
Mặt đất không nhận anh
Và trời xanh cũng đuổi.
Як почуєш вночі край свойого вікна
Як почуєш вночі край свойого вікна,
Що щось плаче і хлипає важко,
Не тривожся зовсім, не збавляй собі сна,
Не дивися в той бік, моя пташко!
Се не та сирота, що без мами блука,
Не голодний жебрак, моя зірко;
Се розпука моя, невтишима тоска,
Се любов моя плаче так гірко.
NẾU TRONG ĐÊM
(Як почуєш вночі край свойого вікна)
Nếu trong đêm em nghe sau cửa sổ
Có tiếng ai đang than thở rất buồn
Đừng lo lắng gì mà em cứ ngủ
Và đừng nhìn vào cửa sổ nghe em.
Đấy không phải đứa trẻ không còn mẹ
Cũng không vì nghèo khó kẻ ăn xin
Đấy là nỗi buồn của anh nức nở
Đấy là tiếng khóc vô vọng của tình.
І ти прощай! Твого ім'я
І ти прощай! Твого ім'я
Не вимовлю ніколи я,
В лице твоє не гляну!
Бодай не знала ти повік,
Куди се я від тебе втік,
Чим гою серця рану.
Мене забудь швиденько ти,
Своїх діток люби, нести,
Будь вірна свому мужу!
І не читай моїх пісень,
І не воруш ні вніч, ні вдень
Сю тінь мою недужу.
А як де хтось мене згада,
Най тінь найменша не сіда
На вид твій, квітко зв'яла!
І не блідній, і не дрожи,
А спокійнісінько скажи:
«Ні, я його не знала!»
(І ти прощай! Твого ім'я)
Vĩnh biệt! Giờ tên em
Anh không còn nhắc đến
Không nhìn gương mặt em
Để em không biết rằng
Phương trời nào anh đến
Để chữa lành vết thương.
Hãy quên anh cho nhanh
Hãy lo dạy dỗ con
Và hãy luôn chung thủy
Và đừng đọc thơ anh
Còn những đêm không ngủ
Đừng nhìn bóng của anh.
Người đời nhớ đến anh
Thì em đừng quan tâm
Ôi bông hoa đang héo!
Đừng tái tê, run rẩy
Hãy nói với người rằng:
“Tôi không quen người ấy!”
Поклін тобі, Буддо!
Поклін тобі, Буддо!
В темряві життя
Ти ясність, ти чудо,
Ти мир забуття!
Спокійний, величний,
Ти все поборов:
І блиск царювання,
І гнів, і любов.
З царя жебраком ти,
Душею моцар,
Півсвіту осяяв
Твого духу чар.
Ти царство покинув,
Щоб духом ожить;
Зірвав усі пута,
Щоб нас слобонить.
І довгії літа
Промучився ти,
Щоб корінь страждання
Людського знайти.
Знайшов ти той корінь
У серці на дні,
Де пристрасті грають,
Надії марні.
Де гнів палахкоче,
Любов процвіта,
Луди павутинням
Наш дух опліта.
І мулить, і мулить,
Прогонює мир,
І тягне в сансару,
В життя дикий вир.
Та з пристрастів пекла
Ти вивів людей,
Не тьмив їх туманом
Загробних ідей.
Безсмертне лиш тіло,
Бо жаден атом
Його не пропаде
На віки віком.
Та те, що в вас плаче,
Горить і терпить,
Що творить, що знає,
Що рветься й летить,—
Те згасне, мов огник,
Мов хвиля пройде,
В безодні нірвани
Спокій віднайде.
Поклін тобі, світлий,
Від бідних, блудних,
Що в пристрастів путах
Ще б'ються міцних!
Поклін і від мене,
Що скочу як стій
Із тиску сансари
В нірвани спокій!
CON LẠY NGÀI, ĐỨC PHẬT
(Поклін тобі, Буддо!)
Con lạy Ngài, Đức Phật
Trong bóng tối nhân gian
Ngài diệu kỳ sáng tỏ
Ngài – thế giới lãng quên.
Ngài tĩnh tại, trang nghiêm
Ngài vượt qua tất cả:
Tham ái và giận dữ
Và ánh sáng ngai vàng.
Vua – thành kẻ ăn xin
Tâm hồn – người giàu có
Tâm hồn này soi tỏ
Cả thế giới nhân quần.
Ngài từ bỏ quốc vương
Để tâm hồn hồi tỉnh
Giật bỏ hết xích xiềng
Cho chúng con soi sáng.
Ngài đã rất nhiều năm
Dưới bồ đề suy nghĩ
Để đi tìm ngọn nguồn
Của mọi điều đau khổ.
Ngài tìm ra nguồn ngọn
Nơi tận đáy con tim
Nơi dục vọng sôi lên
Xua đi niềm hy vọng.
Nơi sinh ra tức giận
Tình yêu cũng từ đây
Linh hồn như mạng nhện
Sân si cứ bện dày.
Tĩnh lặng ở đâu rồi
Chỉ còn thúc và ép
Kéo vào trong luân hồi
Như trong vòng xoáy vực.
Để tránh xa địa ngục
Ngài đã dẫn con người
Khỏi màn sương mờ đục
Ý tưởng bên kia đời.
Chỉ xác thân bất diệt
Bởi nguyên tử bất kỳ
Sẽ vẫn còn muôn kiếp
Mà không bị mất đi.
Còn những gì đang khóc
Đang đau khổ, cháy lên
Đều hướng về nhận thức
Sáng tạo và bay lên.
Lửa sẽ tắt im lìm
Qua đi, như ngọn sóng
Ở trong cõi niết bàn
Sẽ tìm ra tĩnh lặng.
Con lạy Ngài, Nguồn Sáng
Từ những kẻ nghèo hèn
Đang đấu tranh tuyệt vọng
Trong mê lạc, lầm than.
Con là người hâm mộ
Nguyện sẽ đi theo Ngài
Từ luân hồi sinh tử
Đến cực lạc bồng lai!
Як дитиною, бувало
Як дитиною, бувало,
Упаду собі на лихо,
То хоч в серце біль доходив,
Я собі вставала тихо.
«Що, болить?» – мене питали,
Але я не признавалась –
Я була малою горда, –
Щоб не плакать, я сміялась.
А тепер, коли для мене
Жартом злим кінчиться драма
І от-от зірватись має
Гостра, злобна епіграма, –
Безпощадній зброї сміху
Я боюся піддаватись,
І, забувши давню гордість,
Плачу я, щоб не сміятись.
Nhớ lại thời thơ ấu
Nhớ lại thời thơ ấu đã xa xôi
Tôi từng bị ngã sứt đầu mẻ trán
Nỗi đau đến tận trái tim đau đớn
Đau nhưng mà lặng lẽ đứng lên thôi.
“Sao thế, đau không?” – người lớn hỏi tôi.
Nhưng mà tôi không bao giờ thừa nhận
Tôi vốn là cô bé đầy kiêu hãnh
Để cho không khóc, tôi nở nụ cười.
Thế mà bây giờ tất cả đổi thay
Vở kịch vui đã đến hồi kết thúc
Tôi sẵn sàng chịu điều cay đắng nhất
Nghe những lời thơ trào phúng về tôi
Trước sức mạnh tàn nhẫn của tiếng cười
Tôi cố gắng để mình không khuất phục
Tôi đã quên vẻ kiêu căng ngày trước
Và tôi khóc, để cho khỏi phải cười.
Хто вам сказав, що я слабка
Хто вам сказав, що я слабка,
що я корюся долі?
Хіба тремтить моя рука
чи пісня й думка кволі?
Ви чули, раз я завела
жалі та голосіння, –
то ж була буря весняна,
а не сльота осіння.
А восени… Яка журба,
чи хто цвіте, чи в’яне,
тоді й плакучая верба
злото-багряна стане.
Коли ж суворая зима
покриє барви й квіти –
на гробі їх вона сама
розсипле самоцвіти.
Ai bảo tôi yếu đuối
Ai bảo tôi yếu đuối
Trước số phận của mình?
Chẳng lẽ run tay chân?
Chẳng lẽ lời yếu đuối?
Nếu người ta nghe rõ
Than vãn hay buồn phiền
Đấy là bão mùa xuân
Mà không cơn mưa nhỏ.
Mùa thu – không tai họa
Ai nở, ai lụi tàn.
Liễu héo úa bên đầm
Trở nên màu thắm đỏ.
Còn khi mùa đông tới
Áo quan khoác lên rừng
Màu sắc trên mộ phần
Tự thân là đá quí.
Надія
Ні долі, ні волі у мене нема,
Зосталася тільки надія одна:
Надія вернутись ще раз на Вкраїну,
Поглянути ще раз на рідну країну,
Поглянути ще раз на синій Дніпро, –
Там жити чи вмерти, мені все одно;
Поглянути ще раз на степ, могилки,
Востаннє згадати палкії гадки…
Ні долі, ні волі у мене нема,
Зосталася тільки надія одна.
Hy vọng
Không còn tự do, không còn số phận
Chỉ còn lại một điều thôi: hy vọng.
Hy vọng một lần trở lại Ukraina
Nhìn xem quê hương ra sao bây giờ
Và nhìn vẻ đẹp của sông Đờ-nhép
Rồi sau đó dù sống hay dù chết
Nhìn gò mộ, nhìn thảo nguyên mênh mông
Lần cuối hồi tưởng những gì đã từng…
Không còn tự do, không còn số phận
Chỉ còn lại một điều thôi: hy vọng.
Горить моє серце, його запалила
Горить моє серце, його запалила
Гаряча іскра палкого жалю.
Чому ж я не плачу? Рясними сльозами
Чому я страшного вогню не заллю?
Душа моя плаче, душа моя рветься,
Та сльози не ринуть потоком буйним,
Мені до очей не доходять ті сльози,
Бо сушить їх туга вогнем запальним.
Хотіла б я вийти у чистеє поле,
Припасти лицем до сирої землі
І так заридати, щоб зорі почули,
Щоб люди вжахнулись на сльози мої.
Con tim của ta cháy lên như lửa
Con tim của ta cháy lên như lửa
Một nỗi buồn đang vây lấy hồn ta
Sao không khóc? Không nước mắt nhạt nhòa
Tại vì sao không vội vàng trút lửa?
Hồn ta khóc, tâm hồn ta tan nát
Nhưng nước mắt không đổ xuống thành dòng
Trong mắt ta nước mắt đã không còn
Và nỗi buồn vây quanh niềm khao khát.
Ta chỉ muốn ra giữa đồng hoang sạch
Cúi rạp mình âu yếm với đất đai
Và nức nở, để sao trời sẽ nghe
Để người ta thấy ta buồn khủng khiếp.
Нічка тиха і темна була
Нічка тиха і темна була.
Я стояла, мій друже, з тобою;
Я дивилась на тебе з журбою,
Нічка тиха і темна була…
Вітер сумно зітхав у саду.
Ти співав, я мовчазна сиділа,
Пісня в серці у мене бриніла;
Вітер сумно зітхав у саду…
Спалахнула далека зірниця.
Ох, яка мене туга взяла!
Серце гострим ножем пройняла.
Спалахнула далека зірниця…
Đêm lặng lẽ, tối tăm
Đêm lặng lẽ, tối tăm
Em đứng bên anh đó
Em nhìn anh buồn bã
Đêm lặng lẽ, tối tăm…
Gió trong vườn thổi nhẹ
Anh hát, em ngồi nghe
Nuốt từng lời bài ca
Gió trong vườn thổi nhẹ…
Xa mưa nguồn chớp bể
Buồn vây lấy lòng này
Tim như ai đâm dao
Xa mưa nguồn chớp bể…
Поклін тобі, Буддо!
В темряві життя
Ти ясність, ти чудо,
Ти мир забуття!
Спокійний, величний,
Ти все поборов:
І блиск царювання,
І гнів, і любов.
З царя жебраком ти,
Душею моцар,
Півсвіту осяяв
Твого духу чар.
Ти царство покинув,
Щоб духом ожить;
Зірвав усі пута,
Щоб нас слобонить.
І довгії літа
Промучився ти,
Щоб корінь страждання
Людського знайти.
Знайшов ти той корінь
У серці на дні,
Де пристрасті грають,
Надії марні.
Де гнів палахкоче,
Любов процвіта,
Луди павутинням
Наш дух опліта.
І мулить, і мулить,
Прогонює мир,
І тягне в сансару,
В життя дикий вир.
Та з пристрастів пекла
Ти вивів людей,
Не тьмив їх туманом
Загробних ідей.
Безсмертне лиш тіло,
Бо жаден атом
Його не пропаде
На віки віком.
Та те, що в вас плаче,
Горить і терпить,
Що творить, що знає,
Що рветься й летить,—
Те згасне, мов огник,
Мов хвиля пройде,
В безодні нірвани
Спокій віднайде.
Поклін тобі, світлий,
Від бідних, блудних,
Що в пристрастів путах
Ще б'ються міцних!
Поклін і від мене,
Що скочу як стій
Із тиску сансари
В нірвани спокій!
CON LẠY NGÀI, ĐỨC PHẬT
(Поклін тобі, Буддо!)
Con lạy Ngài, Đức Phật
Trong bóng tối nhân gian
Ngài diệu kỳ sáng tỏ
Ngài – thế giới lãng quên.
Ngài tĩnh tại, trang nghiêm
Ngài vượt qua tất cả:
Tham ái và giận dữ
Và ánh sáng ngai vàng.
Vua – thành kẻ ăn xin
Tâm hồn – người giàu có
Tâm hồn này soi tỏ
Cả thế giới nhân quần.
Ngài từ bỏ quốc vương
Để tâm hồn hồi tỉnh
Giật bỏ hết xích xiềng
Cho chúng con soi sáng.
Ngài đã rất nhiều năm
Dưới bồ đề suy nghĩ
Để đi tìm ngọn nguồn
Của mọi điều đau khổ.
Ngài tìm ra nguồn ngọn
Nơi tận đáy con tim
Nơi dục vọng sôi lên
Xua đi niềm hy vọng.
Nơi sinh ra tức giận
Tình yêu cũng từ đây
Linh hồn như mạng nhện
Sân si cứ bện dày.
Tĩnh lặng ở đâu rồi
Chỉ còn thúc và ép
Kéo vào trong luân hồi
Như trong vòng xoáy vực.
Để tránh xa địa ngục
Ngài đã dẫn con người
Khỏi màn sương mờ đục
Ý tưởng bên kia đời.
Chỉ xác thân bất diệt
Bởi nguyên tử bất kỳ
Sẽ vẫn còn muôn kiếp
Mà không bị mất đi.
Còn những gì đang khóc
Đang đau khổ, cháy lên
Đều hướng về nhận thức
Sáng tạo và bay lên.
Lửa sẽ tắt im lìm
Qua đi, như ngọn sóng
Ở trong cõi niết bàn
Sẽ tìm ra tĩnh lặng.
Con lạy Ngài, Nguồn Sáng
Từ những kẻ nghèo hèn
Đang đấu tranh tuyệt vọng
Trong mê lạc, lầm than.
Con là người hâm mộ
Nguyện sẽ đi theo Ngài
Từ luân hồi sinh tử
Đến cực lạc bồng lai!
Як дитиною, бувало
Як дитиною, бувало,
Упаду собі на лихо,
То хоч в серце біль доходив,
Я собі вставала тихо.
«Що, болить?» – мене питали,
Але я не признавалась –
Я була малою горда, –
Щоб не плакать, я сміялась.
А тепер, коли для мене
Жартом злим кінчиться драма
І от-от зірватись має
Гостра, злобна епіграма, –
Безпощадній зброї сміху
Я боюся піддаватись,
І, забувши давню гордість,
Плачу я, щоб не сміятись.
Nhớ lại thời thơ ấu
Nhớ lại thời thơ ấu đã xa xôi
Tôi từng bị ngã sứt đầu mẻ trán
Nỗi đau đến tận trái tim đau đớn
Đau nhưng mà lặng lẽ đứng lên thôi.
“Sao thế, đau không?” – người lớn hỏi tôi.
Nhưng mà tôi không bao giờ thừa nhận
Tôi vốn là cô bé đầy kiêu hãnh
Để cho không khóc, tôi nở nụ cười.
Thế mà bây giờ tất cả đổi thay
Vở kịch vui đã đến hồi kết thúc
Tôi sẵn sàng chịu điều cay đắng nhất
Nghe những lời thơ trào phúng về tôi
Trước sức mạnh tàn nhẫn của tiếng cười
Tôi cố gắng để mình không khuất phục
Tôi đã quên vẻ kiêu căng ngày trước
Và tôi khóc, để cho khỏi phải cười.
Хто вам сказав, що я слабка
Хто вам сказав, що я слабка,
що я корюся долі?
Хіба тремтить моя рука
чи пісня й думка кволі?
Ви чули, раз я завела
жалі та голосіння, –
то ж була буря весняна,
а не сльота осіння.
А восени… Яка журба,
чи хто цвіте, чи в’яне,
тоді й плакучая верба
злото-багряна стане.
Коли ж суворая зима
покриє барви й квіти –
на гробі їх вона сама
розсипле самоцвіти.
Ai bảo tôi yếu đuối
Ai bảo tôi yếu đuối
Trước số phận của mình?
Chẳng lẽ run tay chân?
Chẳng lẽ lời yếu đuối?
Nếu người ta nghe rõ
Than vãn hay buồn phiền
Đấy là bão mùa xuân
Mà không cơn mưa nhỏ.
Mùa thu – không tai họa
Ai nở, ai lụi tàn.
Liễu héo úa bên đầm
Trở nên màu thắm đỏ.
Còn khi mùa đông tới
Áo quan khoác lên rừng
Màu sắc trên mộ phần
Tự thân là đá quí.
Надія
Ні долі, ні волі у мене нема,
Зосталася тільки надія одна:
Надія вернутись ще раз на Вкраїну,
Поглянути ще раз на рідну країну,
Поглянути ще раз на синій Дніпро, –
Там жити чи вмерти, мені все одно;
Поглянути ще раз на степ, могилки,
Востаннє згадати палкії гадки…
Ні долі, ні волі у мене нема,
Зосталася тільки надія одна.
Hy vọng
Không còn tự do, không còn số phận
Chỉ còn lại một điều thôi: hy vọng.
Hy vọng một lần trở lại Ukraina
Nhìn xem quê hương ra sao bây giờ
Và nhìn vẻ đẹp của sông Đờ-nhép
Rồi sau đó dù sống hay dù chết
Nhìn gò mộ, nhìn thảo nguyên mênh mông
Lần cuối hồi tưởng những gì đã từng…
Không còn tự do, không còn số phận
Chỉ còn lại một điều thôi: hy vọng.
Горить моє серце, його запалила
Горить моє серце, його запалила
Гаряча іскра палкого жалю.
Чому ж я не плачу? Рясними сльозами
Чому я страшного вогню не заллю?
Душа моя плаче, душа моя рветься,
Та сльози не ринуть потоком буйним,
Мені до очей не доходять ті сльози,
Бо сушить їх туга вогнем запальним.
Хотіла б я вийти у чистеє поле,
Припасти лицем до сирої землі
І так заридати, щоб зорі почули,
Щоб люди вжахнулись на сльози мої.
Con tim của ta cháy lên như lửa
Con tim của ta cháy lên như lửa
Một nỗi buồn đang vây lấy hồn ta
Sao không khóc? Không nước mắt nhạt nhòa
Tại vì sao không vội vàng trút lửa?
Hồn ta khóc, tâm hồn ta tan nát
Nhưng nước mắt không đổ xuống thành dòng
Trong mắt ta nước mắt đã không còn
Và nỗi buồn vây quanh niềm khao khát.
Ta chỉ muốn ra giữa đồng hoang sạch
Cúi rạp mình âu yếm với đất đai
Và nức nở, để sao trời sẽ nghe
Để người ta thấy ta buồn khủng khiếp.
Нічка тиха і темна була
Нічка тиха і темна була.
Я стояла, мій друже, з тобою;
Я дивилась на тебе з журбою,
Нічка тиха і темна була…
Вітер сумно зітхав у саду.
Ти співав, я мовчазна сиділа,
Пісня в серці у мене бриніла;
Вітер сумно зітхав у саду…
Спалахнула далека зірниця.
Ох, яка мене туга взяла!
Серце гострим ножем пройняла.
Спалахнула далека зірниця…
Đêm lặng lẽ, tối tăm
Đêm lặng lẽ, tối tăm
Em đứng bên anh đó
Em nhìn anh buồn bã
Đêm lặng lẽ, tối tăm…
Gió trong vườn thổi nhẹ
Anh hát, em ngồi nghe
Nuốt từng lời bài ca
Gió trong vườn thổi nhẹ…
Xa mưa nguồn chớp bể
Buồn vây lấy lòng này
Tim như ai đâm dao
Xa mưa nguồn chớp bể…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét