Thứ Năm, 18 tháng 6, 2020

Thơ tình Sophia Parnok



TRONG GIỜ GIÃ BIỆT

Vâng, em một mình. Trong giờ giã biệt 
Anh trong lòng báo trước vẻ mồ côi. 
Như ngày đầu tiên sinh, chỉ một 
Giữa cõi trần gian, chỉ một con người. 

Nhưng điều gì trong cơn giận của anh 
Thì không phải với mình em, chỉ một 
Có phải đã kể cho hai chúng mình 
Sự thừa nhận của người lòng tinh khiết. 

Không còn gì tốt đẹp, cao hơn hết 
Ai một lần đau, dù chỉ một lần 
Sẽ không run, đọc câu thơ Tyutchev: 
“Người khác làm sao mà hiểu được anh?” 


Да, я одна. В час расставанья

Да, я одна. В час расставанья
Сиротство ты душе предрек.
Одна, как в первый день созданья
Во всей вселенной человек!

Но, что сулил ты в гневе суетном,
То суждено не мне одной,-
Не о сиротстве ль повествует нам
Признанья тех, кто чист душой.

И в том нет высшего, нет лучшего,
Кто раз, хотя бы раз, скорбя,
Не вздрогнул бы от строчки Тютчева*:
"Другому как понять тебя?"


TÔI BUỒN NHƯ CON THÚ


Tôi buồn như con thú 
Buồn bã từng hồi chuông 
Tim như chuông gọi cửa 
Ai bạo dạn nhấn chuông. 

Chuông trống trải hãy rung 
Gọi nỗi buồn loảng xoảng… 
Vào hố rác, không thương 
Vứt đời, khi còn sống. 

Vĩnh biệt, Nàng thơ Bạc 
Ngọn lửa của ngày tàn 
Mi đã từng là nhạc 
Cho cõi lòng đau thương! 

Không cúi xuống đầu giường 
Thổn thức không nắm bắt 
Và cầu khẩn: không tình 
Không yêu, mà chẳng ghét. 


Тоскую, как тоскуют звери

Тоскую, как тоскуют звери,
Тоскует каждый позвонок,
И сердце — как звонок у двери,
И кто-то дернул за звонок.

Дрожи, пустая дребезжалка,
Звони тревогу, дребезжи...
Пора на свалку! И не жалко
При жизни бросить эту жизнь...

Прощай и ты, Седая Муза,
Огонь моих прощальных дней,
Была ты музыкою музык
Душе измученной моей!

Уж не склоняюсь к изголовью,
Твоих я вздохов не ловлю,—
И страшно молвить: ни любовью,
Ни ненавистью не люблю!



CÓ NÊN NÓI

Có nên nói với anh rằng: em yêu anh? 
Không, con tim anh vô cùng tỉnh táo 
Chẳng lẽ làm cho thỏa mãn con tim 
Bằng câu nói của tình rất liến láu? 

Không phải lời nói – mà điều trước đó 
Là sự im lặng trong từng phút giây 
Anh hãy đày đọa cho mệt hai người 
Và bằng cơn khát hãy làm cho khổ. 

Than ôi, như mọi lời “vâng ạ” 
Mọi lời “em yêu anh” đều ẻo lả 
Bạn tuyệt vời của em ơi, khi nào 
Em nói ra, cái điều em có thể.


Скажу ли вам: я вас люблю?

Скажу ли вам: я вас люблю?
Нет, ваше сердце слишком зорко.
Ужель его я утолю
Любовною скороговоркой?

Не слово,— то, что перед ним:
Молчание минуты каждой,
Томи томленьем нас одним,
Единой нас измучай жаждой.

Увы, как сладостные "да",
Как все "люблю вас" будут слабы,
Мой несравненный друг, когда
Скажу я, что сказать могла бы.


MỖI TỐI CẦU NGUYỆN CHÚA

Mỗi tối cầu nguyện Chúa
Cho em mơ thấy anh:
Người mà em đã từng
Nhưng giờ không yêu nữa.

Mỗi ngày em đi giữa
Những gian phòng trống không
Gợi ký ức mơ màng
Nhưng nó không còn nhớ… 

Bướng bỉnh, cái tên anh
Bằng bờ môi độc ác
Nhắc lần này lần khác
Để thức dậy cuộc tình… 
1919

Каждый вечер я молю

Каждый вечер я молю
Бога, чтобы ты мне снилась:
До того я полюбилась,
Что уж больше не люблю.

Каждый день себя вожу
Мимо опустелых комнат,—
Память сонную бужу,
Но она тебя не помнит...

И упрямо, вновь и вновь,
Я твое губами злыми
Тихо повторяю имя,
Чтобы пробудить любовь...


NGÀY TRẦN GIAN KẾT THÚC

Ngày trần gian kết thúc
Gặp buổi tối dửng dung
Quá khứ phía trước mặt
Không còn tỏa bóng râm. 

Cái bóng rất dài này
Níu lưỡi và bất lực
Khác với những bóng khác
Ta gọi là tương lai.
1927

Кончается мой день земной

Кончается мой день земной.
Встречаю вечер без смятенья,
И прошлое передо мной
Уж не отбрасывает тени –

Той длинной тени, что в своем
Беспомощном косноязычьи,
От всех других теней в отличье,
мы будущим своим зовем.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét