Thứ Năm, 18 tháng 6, 2020

Thơ tình Pavel Kogan


NGƯỜI TA KHÔNG ĐỂ Ý

Người ta không để ý khi tuổi thơ kết thúc
Họ chỉ buồn khi tuổi trẻ không còn
Họ rầu rĩ khi tuổi già đến gần
Và khiếp sợ khi đợi chờ cái chết.

Khi tuổi thơ không còn, tôi hoảng hốt
Và tôi u sầu khi tuổi trẻ không còn
Thì chẳng lẽ tôi đón tuổi già bằng một nỗi buồn
Và chẳng lẽ tôi sẽ không nhận ra cái chết?


Люди не замечают, когда кончается детство

Люди не замечают, когда кончается детство,
Им грустно, когда кончается юность,
Тоскливо, когда наступает старость,
И жутко, когда ожидают смерть.

Мне было жутко, когда кончилось детство,
Мне тоскливо, что кончается юность,
Неужели я грустью встречу старость
И не замечу смерть?


GIỐNG NHƯ PARIS

Giống như Paris từ thời thượng cổ
Tôi đi theo nàng Helen của mình…
Mùa thu rảo bước trên những vườn hoa thành phố
trên những hy vọng của tôi
trên cát…
Vũ trụ bao la
bốn biên độ
bốn khoảng bao la
Cách tôi bốn bước
Một nỗi buồn đang theo sát.
Tôi đứng
giữa vũ đài rộng lớn
bồi hồi vò, như chiếc khăn tay
một nỗi kinh hoàng đã đến…
Buổi chiều.
Lạnh.
Tôi đi theo nàng Helen của mình.
Như Paris từ thời thượng cổ
tôi đi theo nỗi bất hạnh của mình.


Как Парис в старину

Как Парис в старину,
ухожу за своею Еленой...
Осень бродит по скверам,
               по надеждам моим,
                          по пескам...
На четыре простора,
        на четыре размаха
                    вселенная!
За четыре шага от меня
неотступная бродит тоска.
Так стою, невысокий,
посредине огромной арены,
как платок, от волненья
смяв подступившую жуть...
Вечер.
    Холодно.
Ухожу за своею Еленой.
Как Парис в старину,
за своею бедой ухожу...



EM THẤY ĐẤY

Có thể, anh đã thô bạo với em
Có thể, đấy là lòng nhiệt tình con trẻ
Anh đã hiểu rằng – sẽ không được quên
Thế mà rồi lại quên, em thấy đấy.
Nhưng một chút lời coi khinh còn lại
Nhưng vẻ độc ác của cái cắn môi
Anh nhắc đi nhắc lại – “quên ngay!”
Thế mà không thể quên. Em thấy đấy.


Быть может, мы с тобой грубы


Быть может, мы с тобой грубы.

Быть может, это детский пыл...
Я понимал — нельзя забыть,
И, видишь, все-таки забыл.
Но слов презрительных чуть-чуть,
Но зло закушенной губы,
Как ни твердил себе — «забудь!»,
Как видишь, я не смог забыть.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét