Thứ Ba, 16 tháng 6, 2020

Thơ tình Aleksandr Yashin


NẾU MÀ EM BỊ NGÃ XUỐNG SÔNG

Nếu mà em bị ngã xuống sông
Thì anh xuống tìm tận đáy
Trước sóng biển chẳng kinh hoàng
Hay bóng tối hoàng hôn cũng vậy.

Dù thú dữ mang em vào rừng
Hay giấu em trong hang gấu
Thì anh vẫn tìm ra con đường
Dù từ muôn vạn nẻo.

Và anh sẽ tìm ra con đường
Đến con rắn mười đầu hung dữ
Và anh vẫn sẽ cứu được em
Dù trong tay Kaschei* đáng sợ…

Nhưng em không ngã xuống sông
Nước sông không hề có lỗi
Mà em ngã vào tim anh
Thì anh – chứ em đâu ngại.

Dù sông có sâu hay không
Con tim này không đủ sức
Và từ đáy này muôn kiếp
Anh không thể tìm được em.
________
*Kaschei – biểu tượng của sức mạnh hung dữ và khắc nghiệt trong văn học dân gian Nga.

Если б ты в реку упала

Если б ты в реку упала,
Я бы достал до дна,
Мне и морского вала
Сутемень не страшна.

Если б в тайгу, в берлогу
Зверь тебя уволок,
Я бы нашел дорогу
Даже из ста дорог.

К девятиглавому змею
Я бы просек пути,
Даже из рук Кащея
Смог бы тебя спасти...

В реку ты не упала —
Тут ни при чем вода:
В сердце ты мне запала.
Мне — не тебе беда.

И глубоки ли реки,
Сердце не им под стать
С этого дна вовеки
Мне тебя не достать.


CHUYỆN NHƯ THẾ

Chuyện như thế em tha thứ đã từng
Và em từng biết cách yêu như thế
Và em đã biết quên đi rất dễ
Điều mà người ta không thể nào quên.

Em bước đi với thanh thản nhẹ nhàng
Với siêu thoát vào bần cùng, thiều thốn
Và với vẻ con người Nga nhẫn nhịn
Thập ác của người phụ nữ em mang.

Em từng hiểu bằng tất cả tấm lòng
Nỗi đau của người và điều tai họa
Và lẽ tất nhiên là em từng ở
Trong buồn vui: địa ngục lẫn thiên đàng.

Không than van mà cũng chẳng thở dài
Chỉ mong sao trong nhà mình hạnh phúc
Em biện hộ ngay cả dù cái chết
Và em bỏ qua tất cả cho người.

Chỉ không chịu được giả dối mà thôi
Không một điều gì dối gian chịu được
Và tha thứ nó em không biết cách
Không thể hiểu ra gian dối trên đời.
1959

Ты такое прощала

Ты такое прощала,
Так умела любить,
Так легко забывала,
Что другим не забыть;

На такие лишенья
С отрешенностью шла,
С чисто русским терпеньем
Крест свой бабий несла;

Так душой понимала
Боль его и беду,
Что, конечно, бывала
И в раю и в аду;

И ни вздохов, ни жалоб —
Было б счастье в дому:
Даже смерть оправдала б
И простила б ему.

Только лжи не стерпела,
Лжи одной не снесла,
Оправдать не сумела
И понять не смогла.


VỀ TÌNH YÊU ĐƠN PHƯONG

Thà tình không lời đáp
Chỉ mong được yêu thương
Mong sao trên thế gian
Ta vẫn còn dấu vết.

Hoa cỏ mùi thuốc sắc
Sẽ ngửi trong lều tranh
Chỉ mong sao trong lòng
Không có giờ chết ngắt.

Bằng đất hay bằng trời
Theo người ta yêu quí -
Nghĩa là ta mua vé
Để đi về tương lai.

Dù sống trong hắt hủi
Nhưng giây phút bất kỳ
Từ dưới chân hiện ra
Theo tiếng kêu tình ái.

Số phận người cô đơn
Không có gì đau khổ
Nếu biển là biển cả
Và đất toả mùi hương. 

Ta sẽ sống như chim
Và hát, như dòng suối
Chỉ mong cho còn lại
Những đêm cứ chong đèn.

Dù tình yêu đơn phương
Dù tình không đáp lại
Sẽ bằng cách nào đấy
Với gánh nặng hoà mình.

Chẳng than thân trách phận
Miễn là được yêu thương.
Hãy trao tình đơn phương
Cho cái người đáng nhận.

Nhưng mà ai sẵn lòng
Để leo vào đống lửa?
Vẫn còn có thời gian
Để mà xem xét nữa.
1962-1964

О безответной любви

Пусть — безответно,
Только бы любить,
Только б не бесследно
По земле ходить.

Трав густым настоем
Дышать в шалаше,
Только бы простоев
Не знать душе.

Небом или сушей
За любимой вслед —
То же, что в грядущее
Взять билет.

Скрытно жить, в немилости.
Но в любой миг
Из-под ног вырасти
На ее вскрик.

Для меня не горе
Судьба бобыля,
Пахло б морем — море,
И землей — земля.

Буду жить, как птица,
Петь, как ручей.
Только б не лишиться
Бессонных ночей.

Пусть безответная,
Пусть, пусть!
Как-нибудь и с этою
Ношей примирюсь.

Ни на что не сетую,
Только бы любить.
Давай безответную —
Так тому и быть.

Впрочем, что ж охотно
На костер лезть?
Мы еще посмотрим,
Время есть!

Thơ tình Nikolai Ogarev


GỬI M. L. OGAREVA

Ta chia tay – có thể đó là cần
Mà có thể, cứ phải là như thế
Đã từ lâu ta không còn chia sẻ
Ra hai phần của một cuộc đời chung.

Và có thể hai người sẽ sống riêng
Với tháng năm bằng một cách nào đấy
Thu xếp cuộc đời không hề đáng ngại
Thậm chí nghỉ ngơi bằng cả tấm lòng.

Anh sẵn lòng chịu quở trách của em
Cho dù chúng đắng cay như thuốc độc
Đã đành anh từng có nhiều thói tật
Đã đành anh trong nhiều thứ lỗi lầm.

Nhưng có thời – bởi vì anh đã tin
Bởi vì yêu nên đã từng hạnh phúc
Anh đo tương lai của mình rộng khắp
Cuộc đời anh từng sâu rộng thênh thang.

Nhưng đời anh chết lặng giữa nỗi buồn
Và hai ta ai là người có lỗi
Anh chăng, em chăng, chuyện đau phải vậy
Cuộc đời không còn quay lại đâu em.

Nghĩ về quá khứ để nước mắt tuôn
Để con tim co mình trong băng giá
Nghĩ về quá khứ như bên ngôi mộ
Thời trẻ con trong đau khổ đã tàn.

Gấp sách lại – câu chuyện của chúng mình
Đã được đọc cho đến dòng cuối tận
Nhưng lời anh sẽ không làm xao xuyến
Không hề làm em cắn rứt lương tâm.

Những khoảnh khắc ngày cũ – anh mang ơn
Khi anh đã tin, đã yêu như vậy
Anh không cho phép mình quên điều ấy
Còn đắng cay – anh rất sẵn lòng quên.

Anh đâu phải kẻ thù – đưa tay cho anh!
Vĩnh biệt em! Mong em không biết đến
Không đau khổ của tâm hồn trống vắng
Không âu lo của những chuyện sai lầm…

Vĩnh biệt em! Biết đâu ta lại nhìn
Vào cuộc đời với nụ cười lần nữa
Và với thế giới rồi đây mình sẽ
Nhớ về nhau trong giờ phút lâm chung.
1844

К М. Л. Огаревой (Расстались мы...)

Расстались мы - то, может, нужно,
То, может, должно было нам,-
Уж мы давно не делим дружно
Единой жизни пополам.

И, может, врознь нам будет можно
Еще с годами как-нибудь
Устроиться не так тревожно
И даже сердцем отдохнуть.

Я несть готов твои упреки,
Хотя и жгут они, как яд,
Конечно, я имел пороки,
Конечно, в многом виноват;

Но было время - ведь я верил,
Ведь я любил, быть счастлив мог,
Я будущность широко мерил,
Мой мир был полон и глубок!

Но замер он среди печали;
И кто из нас виновен в том,
Какое дело - ты ли, я ли,-
Его назад мы не вернем.

Еще слезу зовет с ресницы,
И холодом сжимает грудь
О прошлом мысль, как у гробницы,
Где в муках детский век потух.

Закрыта книга - наша повесть
Прочлась до крайнего листа;
Но не смутят укором совесть
Тебе отнюдь мои уста.

Благодарю за те мгновенья,
Когда я верил и любил;
Я не дал только б им забвенья,
А горечь радостно б забыл.

О, я не враг тебе... Дай руку!
Прощай! Не дай тебе знать бог
Ни пустоты душевной муку,
Ни заблуждения тревог...

Прощай! на жизнь, быть может, взглянем
Еще с улыбкой мы не раз,
И с миром оба да помянем
Друг друга мы в последний час.


VĨNH BIỆT EM

Anh cho em hạnh phúc chưa đầy đủ
Trong nhiều điều chưa thực sự hiểu em
Từng hành hạ em và tự mình đau khổ
Giờ anh ra đi trĩu nặng trong lòng.
Vĩnh biệt! – trong nước mắt anh nói với em
Không một ai từng yêu em như thế
Anh cầu nguyện cho em, xin em hãy nhớ
Chớ giận hờn, đừng trách mắng chi anh
Để cho anh quên những phút đau buồn
Hãy nhớ rằng từng yêu em tha thiết
Anh buồn bã nói với em: vĩnh biệt!
Rồi lang thang về xứ sở xa xăm
Thật nặng nề. Những năm tháng của anh
Còn trẻ thế, nhưng trong đời đau khổ
Anh vung phí tình, vung phí lòng tin
Giờ anh sống bằng phần lớn cô đơn
Cho chính mình. Nhưng em đừng quên nhé
Rằng anh đã từng yêu em như thế
Với nỗi buồn anh nói: vĩnh biệt em!..

Тебе я счастья не давал довольно

Тебе я счастья не давал довольно,
Во многом я тебя не понимал,
И мучил я тебя и сам страдал...
Теперь я еду, друг мой! сердцу больно:
И я с слезой скажу тебе - прощай!
Никто тебя так не любил глубоко...
И я молю тебя: ты вспоминай
Меня, мой друг, без желчи, без упрека,
Минутам скорбным ты забвенье дай,
И помни лишь, что я любил глубоко,
И с грустию сказал тебе - прощай!
Теперь блуждать в стране я стану дальней..
Мне тяжело. Еще лета мои
Так молоды; но в жизни я печальной
Растратил много веры и любви.
Живу я большей частью одиноко,
Все сам в себе. Но ты не забывай,
Что я, мой друг, тебя любил глубоко,
И с грустию сказал тебе - прощай!..


YÊU KỈ NIỆM NGÀY XƯA

Cô chưa bao giờ yêu anh ấy cả
Còn anh bí mật yêu cô
Nhưng tình yêu anh chẳng nói ra
Mà chỉ thiêng liêng trong lòng gìn giữ.

Cô làm đám cưới với người xa lạ
Còn anh vẫn qua lại như xưa
Và lặng lẽ nhìn trộm gương mặt cô
Rồi khổ sở rất lâu sau đó.

Cô ấy chết. Đêm cũng như ngày
Anh ấy thường xuyên đi ra ngôi mộ
Cô chưa bao giờ yêu anh ấy cả
Còn anh vẫn yêu kỉ niệm ngày xưa.
1842

Она никогда его не любила

Она никогда его не любила
А он ее втайне любил;
Но он о любви не выронил слова:
В себе ее свято хранил.

И в церкви с другим она обвенчалась;
По-прежнему вхож он был в дом,
И молча в лицо глядел ей украдкой,
И долго томился потом.

Она умерла. И днем он и ночью
Все к ней на могилу ходил;
Она никогда его не любила,
А он о ней память любил.

Thơ tình Alexander Kushner


CHIA TAY EM NHÉ

Chia tay nhé, chia tay đến ngày mai
Đến ngày kia, đến mùa đông lạnh giá.
Chia tay nhé, chia tay đến tháng ba.
Ta đón mùa đông hai người riêng lẻ.

Sẽ gặp gỡ và sẽ tiễn đưa riêng.
Chia tay em chờ đến ngày vui nhé.
Đến mùa xuân. Đôi mắt ta không nhìn.
Đến mùa xuân. Và muộn hơn thế nữa.

Chia tay nhé, chia tay đến mùa hè
Em vân vê găng tay làm chi thế
Chia tay đến “bằng cách nào”, “đâu đó”
Đến “một khi nào”, thôi thế em nghe.

Em lần lữa đứng trước cửa làm gì
Có thể nào chính xác hơn dược nữa?
Ta chia tay đến tận đường biên nhé
Biên giới tận cùng. Và sau đó em nghe.

Ну прощай, прощай до завтра

Ну прощай, прощай до завтра,
Послезавтра, до зимы.
Ну прощай, прощай до марта.
Зиму порознь встретим мы.

Порознь встретим и проводим.
Ну прощай до лучших дней.
До весны. Глаза отводим.
До весны. Еще поздней.

Ну прощай, прощай до лета.
Что ж перчатку теребить?
Ну прощай до как-то, где-то,
До когда-то, может быть.

Что ж тянуть, стоять в передней,
Да и можно ль быть точней?
До черты прощай последней,
До смертельной. И за ней.


NGỦ CHUNG

Hạnh phúc biết bao, thật là sung sướng
Hai đứa cùng nằm, hai đứa trùm chăn
Rồi ngủ say khi có em bên cạnh
Và sáng ra thức giấc cùng em.

Và trong khi ta ngủ, anh và em
Trong khu vườn có tiếng xào xạc lá
Giữa bầu trời, cả những miền đen đúa
Cũng sáng lòa, cũng nhấp nháy long lanh.

Và trong khi ta ngủ, bên chiếc bàn
Tay gàn cãi nhau với cơn thiu ngủ
Nhưng anh ngủ và cả em cũng ngủ
Chỉ giấc mơ của thơ phú đứng lên.

Ta ngủ say sưa, tất cả ngang bằng
Với tình yêu và với điều bất tử
Cho không biếu không khi trong giấc ngủ
Còn ban ngày – bằng sốt sắng nhiệt tâm.

Ta ngủ say sưa, cứ để mặc lòng
Bất chấp hết, ta cứ say sưa ngủ
Đi vào chi tiết, hoa văn giấc ngủ
Và đi vào trong từng mớ tóc xoăn.

Má kề bên má. Ta ngủ suốt đêm
Với sự cả tin của con chim nhỏ
Và trong vẻ không có gì che chở
Sự lớn lao sẽ đến với chúng mình.

Tiếng sấm tan vào giấc ngủ suốt đêm
Và suốt đêm câu trả lời sấm đợi
Giấc ngủ hai người – hạnh phúc biết mấy!
Ai cho mình làm như vậy hả em?

Какое счастье, благодать

Какое счастье, благодать
Ложиться, укрываться,
С тобою рядом засыпать,
С тобою просыпаться!

Пока мы спали, ты и я,
В саду листва шумела
И неба темные края
Сверкали то и дело.

Пока мы спали, у стола
Чудак с дремотой спорил,
Но спал я, спал, и ты спала,
И сон всех ямбов стоил.

Мы спали, спали, наравне
С любовью и бессмертьем
Давалось даром то во сне,
Что днем — сплошным усердьем.

Мы спали, спали, вопреки,
Наперекор, вникали
В узоры сна и завитки,
В детали, просто спали.

Всю ночь. Прильнув к щеке щекой.
С доверчивостью птичьей.
И в беззащитности такой
Сходило к нам величье.

Всю ночь в наш сон ломился гром,
Всю ночь он ждал ответа:
Какое счастье — сон вдвоем,
Кто нам позволил это?

Thơ tình Sasha Cherny


TÌNH YÊU PHẢI TRỞ THÀNH HẠNH PHÚC 

Tình yêu phải trở thành hạnh phúc 
Đấy là quyền của tình yêu. 
Tình yêu phải là tình yêu đẹp 
Đấy là trí tuệ của tình yêu. 
Thế anh nhìn thấy tình yêu như thế ở đâu? 
Có phải ở các ông nam tào bắc đẩu? 
Hay người ca sĩ trên sân khấu 
Ép vào áo ngực chiếc găng tay 
Đánh lên váng sữa 
Từ tình yêu của họa mi và của ánh trăng? 
Chứ trong những dòng thơ trữ tình 
Thì tình yêu được gieo vần với máu 
Và hầu như đói khát thường xuyên?... 

Anh quì xuống dưới chân Thần ái tình 
Đặt vòng hoa đáng thương kết từ ngải cứu 
Mà anh hái từ trong những mảnh vườn hoang… 
1913

Любовь должна быть счастливой

Любовь должна быть счастливой —
Это право любви.
Любовь должна быть красивой —
Это мудрость любви.
Где ты видел такую любовь?
У господ писарей генерального штаба?
На эстраде, где бритый тенор,
Прижимая к манишке перчатку,
Взбивает сладкие сливки
Из любви, соловья и луны?
В лирических строчках поэтов,
Где любовь рифмуется с кровью
И почти всегда голодна?..

К ногам Прекрасной Любви
Кладу этот жалкий венок из полыни,
Которая сорвана мной в ее опустелых садах...


BÀI THƠ ỨNG KHẨU 

Ngày xưa ta như Tin – Tin 
Nghe lời tiên ta đi tìm chim xanh! 
Và khi người đặt vào cho ta bấc 
Ta say sưa, đắm đuối với chim xanh. 

Ta đuổi theo biết bao dặm đường 
Rồi ta trở về với con Chim Đen! 
Còn Chim Xanh mà ta hằng mong mỏi 
Ở nước ngoài có gặp hở Tin - Tin? 
1909
____________ 
*Tin-Tin (Tyltyl) là nhân vật trong tác phẩm “Chim xanh” của Maurice Maeterlinck (giải Nobel Văn học năm 1911). Bé trai Tyltyl và bé gái Mytyl là con của một tiều phu theo lời tiên Bérylun đi tìm Chim xanh. Nhưng con chim mà họ cho là chim xanh, thực ra không phải như họ nghĩ. Chim xanh ở trong xứ sở Hoài Niệm đã chết từ lâu. Bà ngoại cho họ con chim sáo mà họ cứ ngỡ là Chim xanh nhưng khi họ giã từ xứ sở này thì Chim xanh trở thành đen. Ở trong vương quốc Bóng Tối họ tìm thấy trong vườn Ước Mơ và Ánh sáng ban đêm rất nhiều Chim xanh nhưng những con chim mà họ bắt được đều chết - Tyltyl và Mytyl đã không tìm được con Chim xanh có thể mang lại ánh sáng ban ngày. 

Экспромт

И мы когда-то, как Тиль-Тиль,
Неслись за Синей птицей!
Когда нам вставили фитиль -
Мы увлеклись синицей.

Мы шли за нею много миль -
Вернулись с Черной птицей!
Синицу нашу ты, Тиль-Тиль,
Не встретил за границей?


KHÔNG KÌM NÉN ĐƯỢC 

Người vợ hiền của nhà thơ đã chết 
Từng yêu vợ hơn nhuận bút của mình! 
Một nỗi đau điên cuồng và khủng khiếp 
Nhưng nhà thơ không chết bởi đau thương. 

Chôn vợ xong nhà thơ đi về nhà 
Một cảm xúc mới trong lòng dâng ngập 
Và ông vội vàng viết một bài thơ: 
“Người vợ hiền của nhà thơ đã chết”.
1909

Недержание

У поэта умерла жена...
Он ее любил сильнее гонорара!
Скорбь его была безумна и страшна -
Но поэт не умер от удара.

После похорон пришел домой - до дна
Весь охвачен новым впечатленьем -
И спеша родил стихотворенье:
"У поэта умерла жена".

Thơ tình Andrei Bely


TÌNH YÊU 

Giờ dịu êm. Sóng vỗ dưới bàn chân 
Em mỉm cười, thì thầm lời giã biệt: 
“Mình gặp lại nhau… trước ngày hẹn gặp…” 
Hai đứa mình đều hiểu đấy dối gian. 

Rằng chúng mình vĩnh biệt đến ngàn năm 
Cả bầu trời cháy lên màu đỏ thắm 
Những cánh buồn trên con tàu nổi giận 
Tiếng hải âu kêu trên sóng dập dờn. 

Anh nhìn xa, ngực nhói một nỗi buồn 
Trên con tàu giữa hoàng hôn rẽ sóng 
Như chim thiên nga giăng ra đôi cánh 
Giữa dịu dàng, giữa bọt sóng màu lam. 

Và con tàu đi về chốn vô biên. 
Giữa nền trời một màu vàng tái nhợt 
Bỗng hiện ra một đám mây mờ mịt 
Và bừng cháy lên màu tím thạch anh. 
1901

Любовь

Был тихий час. У ног шумел прибой.
Ты улыбнулась, молвив на прощанье:
"Мы встретимся... До нового свиданья..."
То был обман. И знали мы с тобой,

что навсегда в тот вечер мы прощались.
Пунцовым пламенем зарделись небеса.
На корабле надулись паруса.
Над морем крики чаек раздавались.

Я вдаль смотрел, щемящей грусти полн.
Мелькал корабль, с зарею уплывавший
средь нежных, изумрудно-пенных волн,
как лебедь белый, крылья распластавший.

И вот его в безбрежность унесло.
На фоне неба бледно-золотистом
вдруг облако туманное взошло
и запылало ярким аметистом.


GỬI ASYA 
(Trong lần giã biệt) 

Màu thanh thiên bỗng tái nhợt xanh xao 
Những tảng đá như đang nhìn vào bóng 
Từ trong đêm đen chuyển vào ngày nắng 
Những đỉnh núi cao ánh sáng lập lòe. 

Ngày nối theo ngày, giờ tiếp theo giờ 
Thời gian gắn hai ta vào muôn thuở 
Đôi con mắt của em như rực lửa 
Lửa rực trong bờ mi vẫn khép hờ. 

Người bạn thủy chung, cuối cùng, muôn thuở 
Đừng trách chi sự im lặng của anh 
Trong im lặng có sợ hãi, đau buồn 
Và hiểu biết của tình không thể tả. 
1916

Асе (Лазурь бледна...)
    (При прощании с ней)

Лазурь бледна: глядятся в тень
Громадин каменные лики:
Из темной ночи в белый день
Сверкнут стремительные пики.

За часом час, за днями дни
Соединяют нас навеки:
Блестят очей твоих огни
В полуопущенные веки.

Последний, верный, вечный друг,-
Не осуди мое молчанье;
В нем - грусть: стыдливый в нем испуг,
Любви невыразимой знанье.


GỬI MẸ

Bước ra từ ngôi mộ
Không ai đón chào tôi
Không ai: chỉ bụi cây
Gật đầu cành lá nhỏ.

Tôi ngồi lên bia mộ
Bây giờ biết đi đâu?
Ngọn lửa tắt từ lâu
Mang theo đi đâu đó.

Ngôi mộ gọi mọi người
Họ quên từ ngày đó.
Người yêu tôi một thuở
Giờ không nhận ra tôi.

Tôi dọa họ bóng đêm
Tôi gõ – họ đóng cửa
Ở đây có mưa đá
Nắp vỡ chẳng trùm lên.

Trốn dưới tấm lát ngoài
Đây nấm mồ của mẹ
Mẹ dùng vòng hoa vỡ
Khóc cho đứa con trai.
1907

Матери

Я вышел из бедной могилы.
Никто меня не встречал —
Никто: только кустик хилый
Облетевшей веткой кивал.

Я сел на могильный камень...
Куда мне теперь идти?
Куда свой потухший пламень —
Потухший пламень... — нести.

Собрала их ко мне — могила.
Забыли все с того дня.
И та, что — быть может — любила,
Не узнает теперь меня.

Испугаю их темью впадин;
Постучусь — они дверь замкнут.
А здесь — от дождя и градин
Не укроет истлевший лоскут.

Нет. — Спрячусь под душные плиты.
Могила, родная мать,
Ты одна венком разбитым
Не устанешь над сыном вздыхать.