Thứ Hai, 22 tháng 6, 2020

Thơ tình Thomas Campion


GƯƠNG MẶT NGƯỜI YÊU

Gương mặt em là một khu vườn thiêng
Ngát hương thơm của hoa hồng, hoa huệ
Nơi có những trái anh đào chín đỏ
Anh thỏa thuê ngắm cây trái địa đàng
Nhưng hái chúng thì tai họa khôn lường
Một khi chúng chưa tự mình lên tiếng.

Những cây anh đào viền quanh khung cảnh
Và dãy dài những châu ngọc phương Đông
Nụ cười xinh như những cánh hoa hồng
Nhưng bao quanh cả một vùng tuyết trắng
Dù tiền như vua hay hoàng tử - không màng
Một khi chúng chưa tự mình lên tiếng.

Đôi mắt em như thiên thần cẩn trọng
Hai bờ mi như cung nỏ sẵn sàng
Giết chết những ai không biết dè chừng
Dùng ánh mắt hoặc bàn tay chạm đến
Những trái anh đào thần thánh linh thiêng
Một khi chúng chưa tự mình lên tiếng.


There is a garden in her face

There is a Garden in her face,
Where Roses and white Lillies grow ;
A heau'nly paradice is that place,
Wherein all pleasant fruits doe flow.
There Cherries grow, which none may buy
Till Cherry ripe themselues doe cry.

Those Cherries fayrely doe enclose
Of Orient Pearle a double row ;
Which when her louely laughter showes,
They look like Rose-buds fill'd with snow.
Yet them nor Peere nor Prince can buy,
Till Cherry ripe themselues doe cry.

Her Eyes like Angels watch them still ;
Her Browes like bended bowes doe stand,
Threatning with piercing frownes to kill
All that attempt with eye or hand
Those sacred Cherries to come nigh,
Till Cherry ripe themselues doe cry.




EM KHÔNG ĐẸP

Em không đẹp, dù gương mặt trắng hồng
Không dễ thương, dù má em ửng đỏ
Và sẽ không đẹp, sẽ không dễ thương
Một khi lòng cho anh chưa rộng mở.

Con tim lạnh, thì ai mà nghe theo:
Chẳng có đẹp, nếu chẳng có tình yêu.

Đừng nghĩ rằng mặc cho anh mệt mỏi
Trước vẻ yêu kiều quyến rũ của em
Bờ môi ngọt anh chưa từng nếm trải
Vòng tay em ôm ấp cũng chưa từng.

Em hãy rộng lượng, hãy nghe theo tình
Nếu muốn được tôn thờ và được yêu thương. 


Thou art not faire for all thy red and white

Thou art not fair for all thy red and white,
For all those rosy ornaments in thee.
Thou art not sweet nor made of mere delight,
Nor fair, nor sweet unless thou pity me.

I will not, I will not smooth thy fancy,
Thou shalt prove that beauty is no beauty without love.

Yet love not me, nor seek thou to allure
My thoughts with beauty, were it now divine;
Thy smiles and kisses I cannot endure,
I'll not be wrapped up in those arms of thine.

Now show if thou be a woman right,
Embrace, and kiss, and love me in despite.


KHI EM PHẢI VỀ NHÀ… 

Khi em phải về nhà dưới bóng đêm
Có những người mà em từng ngưỡng mộ
Họ vây quanh em thành một vòng tròn
Helen, Iope và những người khác nữa
Họ nghe em kể về câu chuyện tình
Cả địa ngục cũng bị em quyến rũ.

Em kể về những niềm vui tiệc tùng
Và những gì là đam mê tuổi trẻ
Về chiến công của những chàng hiệp sĩ
Tất cả tôn vinh sắc đẹp của em
Nhưng sau đó cho người ta hãy kể
Bằng cách nào em đã giết chết anh.

When thou must home to shades of underground

When thou must home to shades of underground,
And there arriv'd, a new admired guest,
The beauteous spirits do engirt thee round,
White Iope, blithe Helen, and the rest,
To hear the stories of thy finish'd love
From that smooth tongue whose music hell can move;

Then wilt thou speak of banqueting delights,
Of masques and revels which sweet youth did make,
Of tourneys and great challenges of knights,
And all these triumphs for thy beauty's sake:
When thou hast told these honours done to thee,
Then tell, O tell, how thou didst murder me.


DÙ EM CÒN TRẺ

Dù em còn trẻ, còn tôi già hom
Máu em đang sôi, máu tôi đã lạnh
Tuổi trẻ ướt át, tuổi già khô khan
Nhưng khi lửa tàn than hồng vẫn nóng.

Mầm cây non sẽ dễ dàng bẻ được
Nhưng có ai bẻ gãy được cây sồi?
Em xinh đẹp, em tươi trẻ hơn tôi
Nhưng gốc vẫn còn khi hoa đã chết.

Với tuổi trẻ đừng dương dương tự đắc
Hãy nhớ rằng băng giá hại chồi non
Hãy biết lắng nghe số phận của mình
Đồ ngốc ạ, mai này em sẽ chết.

Though you are young and I am old 

Though you are young and I am old,
Though your veins hot and my blood cold,
Though youth is moist and age is dry,
Yet embers live when flames do die.

The tender graft is eas'ly broke,
But who shall shake the sturdy oak?
You are more fresh and fair than I,
Yet stubs do live when flower do die.

Thou, that thy youth dost vainly boast,
Know, buds are soonest nipped with frost.
Think that thy fortune still doth cry:
Thou fool, to-morrow thou must die.

Thơ tình Robert Bridges



Thơ ngắn. Quyển 3. 10
Shorter Poems, Books III. 10

Gối giường anh lạnh ngắt
Con tim anh hãi hùng
Trong giấc mơ kinh hoàng
Anh đang cùng cái chết:
Anh bất di bất dịch
Em hãy đến cùng anh
Hoặc là anh sẽ chết.

Tiếng bước chân nặng trịch
Anh nghe từ phía ngoài
Tình ơi hãy đến đây
Khi anh còn chưa chết:
Bằng tia nắng của mình
Em hãy chiếu sáng đêm
Hoặc là anh sẽ chết.


Shorter poems. Book III, 10

My bed and pillow are cold,
My heart is faint with dread,
The air hath an odour of mould,
I dream I lie with the dead:
I cannot move,
O come to me, Love,
Or else I am dead.

The feet I hear on the floor
Tread heavily overhead:
O Love, come down to the door,
Come, Love, come, ere I be dead:
Make shine thy light,
O Love, in the night;
Or else I am dead.



Quyển IV. 17
Shorter Poems, Books IV. 17

Thương cuộc đời ta trống vắng
Đã qua như một cơn mê
Và đã đi mãi không về 
Tất cả chỉ còn tiếng vọng.

Đã trôi qua như làn khói
Những giấc mơ đẹp tuyệt trần
Mà giữa sắc sắc không không
Ta đã từng bao mê mải.

Giờ đã không còn quay lại
Hạnh phúc trong những ngày xa
Thì ta muốn nói: chẳng thà
Đừng biết những ngày như vậy.


Shorter poems. Book IV. 17

The idle life I lead
Is like a pleasant sleep,
Wherein I rest and heed
The dreams that by me sweep.

And still of all my dreams
In turn so swiftly past,
Each in its fancy seems
A nobler than the last.

And every eve I say,
Noting my step in bliss,
That I have known no day
In all my life like this.



Quyển I. 16
Shorter Poems, Books I. 16

Ngày đầu gặp gỡ ta đâu biết
Rằng tình yêu thật vô cùng khắc nghiệt
Ta yêu nhau rồi ta đau buồn
Ngày đầu gặp gỡ ta đâu biết
Rằng khổ đau, nhưng ai mà biết trước
Tình yêu nên nông nỗi như vầy
Ngày đầu gặp gỡ ta đâu biết
Rằng tình yêu thật vô cùng khắc nghiệt.


Shorter Poems, Books I. 16

When first we met we did not guess
That Love would prove so hard a master ;
Of more than common friendliness
When first we met we did not guess.
Who could foretell this sore distress,
This irretrievable disaster
When first we met? — We did not guess
That Love would prove so hard a master.


Quyển IV. 14
Shorter Poems, Books IV. 14 
.
Những ngày tháng sáu tôi quên tất cả
Ngồi với em bên đống cỏ thơm lừng
Nhìn đám mây màu trắng giữa trời xanh
Những cung điện giữa bầu trời mát mẻ. 

Tôi viết lời còn nàng cất tiếng hát
Chúng tôi đọc thơ suốt cả ngày dài
Trong ngôi nhà nhỏ giấu từng ánh mắt
Hạnh phúc trong tháng sáu chỉ hai người.


Shorter Poems, Books IV. 14

When June is come, then all the day
I'll sit with my love in the scented hay:
And watch the sunshot palaces high,
That the white clouds build in the breezy sky.

She singeth, and I do make her a song,
And read sweet poems the whole day long:
Unseen as we lie in our haybuilt home.
O life is delight when June is come.

Thơ tình Siegfried Sassoon




TỰ TỬ TRONG CHIẾN HÀO

Tôi từng biết một người lính bình thường
Người rất hay đùa cợt giữa đời thường
Hay huýt gió như chim mỗi buổi sáng
Và ngủ say trong bóng tối cô đơn.

Vào một hôm trong chiến hào mùa đông
Chẳng có rượu, giữa tiếng súng đì đùng
Anh dí súng, nổ một viên vào trán
Chẳng có ai nhắc một lời về anh. 

Và các người, những kẻ trong đám đông
Đang hân hoan chào đón cuộc diễu binh
Hãy cầu Chúa không rơi vào địa ngục
Nơi giết tiếng cười, giết tuổi thanh xuân.


Suicide in the Trenches

I knew a simple soldier boy
Who grinned at life in empty joy,
Slept soundly through the lonesome dark,
And whistled early with the lark.

In winter trenches, cowed and glum,
With crumps and lice and lack of rum,
He put a bullet through his brain.
No one spoke of him again.

You snug-faced crowds with kindling eye
Who cheer when soldier lads march by,
Sneak home and pray you'll never know
The hell where youth and laughter go.




VINH QUANG CỦA PHỤ NỮ


Chị em yêu chúng tôi như những anh hùng
Khi trở về nhà nghỉ hoặc nhà thương
Và chị em nghĩ rằng tinh thần hiệp sĩ
Chuộc lại điều ô nhục của chiến tranh. 

Chúng tôi là đạn thịt, và chị em vui mừng
Nghe kể về nguy hiểm một cách dịu dàng
Và tặng vòng nguyệt quế cho lòng dũng cảm
Cho những người đã chết trong chiến tranh. 

Chị em không tin người Anh có thể “ngừng”
Khi mà khắp nơi, bốn phía đều hoảng loạn
Đạp trên những xác chết, máu trào dâng. 

Ô, người mẹ Đức bên bếp lửa mơ màng 
Ngồi đan cho đứa con trai của mình đôi tất
Khi gương mặt đứa con người ta đạp trong bùn. 


Glory of Women

You love us when we're heroes, home on leave,
Or wounded in a mentionable place.
You worship decorations; you believe
That chivalry redeems the war's disgrace.

You make us shells. You listen with delight,
By tales of dirt and danger fondly thrilled.
You crown our distant ardours while we fight,
And mourn our laurelled memories when we're killed.

You can't believe that British troops 'retire'
When hell's last horror breaks them, and they run,
Trampling the terrible corpses--blind with blood.

O German mother dreaming by the fire,
While you are knitting socks to send your son
His face is trodden deeper in the mud.




TRONG CHIẾN HÀO

Tại sao bạn nằm mà đôi chân lóng ngóng
Và tại sao đôi tay lạnh uốn cong
Khuôn mặt bạn mệt mỏi. Thật đau lòng
Nhìn gương mặt bạn úa vàng dưới nến.

Tôi xốc bạn dậy, nắm lấy đôi vai
Bạn mơ màng, lẩm bẩm, quay đầu lại
Bạn còn quá trẻ để mà ngủ mãi
Nhìn bạn ngủ, tôi ngỡ đã chết rồi. 


The Dug-Out

Why do you lie with your legs ungainly huddled,
And one arm bent across your sullen, cold,
Exhausted face? It hurts my heart to watch you,
Deep-shadowed from the candle's guttering gold;

And you wonder why I shake you by the shoulder;
Drowsy, you mumble and sigh and turn your head...
You are too young to fall asleep for ever;
And when you sleep you remind me of the dead.


MỌI NGƯỜI ĐÃ HÁT


Tất cả mọi người bỗng nhiên hát lớn
Và tôi cảm thấy sảng khoái vô cùng
Như chim bị giam hãm được xổ lồng
Và đang cố sức vẫy vùng đôi cánh 
Để bay ra giữa xa thẳm đồi nương. 

Giọng hát mọi người đột ngột nâng lên
Như ánh hoàng hôn ngập tràn vẻ đẹp
Con tim khóc, qua đi nỗi kinh hoàng
Và tất cả đều như chim, vui mừng
Hát bài hát không lời sẽ còn muôn kiếp. 


Everyone Sang

Everyone suddenly burst out singing;
And I was filled with such delight
As prisoned birds must find in freedom,
Winging wildly across the white
Orchards and dark-green fields; on - on - and out of sight.

Everyone's voice was suddenly lifted;
And beauty came like the setting sun:
My heart was shaken with tears; and horror
Drifted away... O, but Everyone
Was a bird; and the song was wordless; the singing will never be done.



KHÔNG BIẾT EM LÀ AI

Không biết em là ai
Chỉ một điều anh biết
Khi đưa tay lên mặt
Nụ hoa bỗng héo gầy. 

Không biết em từ đâu
Nhưng từ khi em đến
Thì hồi chuông đang gióng
Rộn rã trong tim này. 


What you are I cannot say

What you are I cannot say
Only this I know full well-
When I touched your face today
Drifts of blossom flushed and fell.

Whence you came I cannot tell;
Only with your joy you start
Chime on chime from bell on bell
In the clositers of my heart.

Thơ tình Rupert Brooke


NGƯỜI LÍNH

Nếu tôi chết, xin hãy nghĩ về tôi:
Có một góc đất nhỏ ở nước ngoài
Mãi mãi là nước Anh. Rằng đất ấy
Là một nắm tro quí giá từ đây
Rằng nắm tro này sinh dưới bầu trời 
Của nước Anh và thở bằng không khí
Và cánh hoa của nước Anh từng bẻ
Tắm sông quê, vui dưới ánh mặt trời. 

Giờ trái tim ngừng đập ở trên đời
Xua cái ác, nhịp đập còn đâu đó
Những gì của nước Anh còn gìn giữ
Từ những niềm vui, ánh mắt, nụ cười
Lòng thân ái, nghĩ suy, và tất cả
Về dưới bầu trời của nước Anh thôi.


The Soldier

If I should die, think only this of me:
That there's some corner of a foreign field
That is for ever England. There shall be
In that rich earth a richer dust concealed;
A dust whom England bore, shaped, made aware,
Gave, once, her flowers to love, her ways to roam,
A body of England's, breathing English air,
Washed by the rivers, blest by suns of home.

And think, this heart, all evil shed away,
A pulse in the eternal mind, no less
Gives somewhere back the thoughts by England given;
Her sights and sounds; dreams happy as her day;
And laughter, learnt of friends; and gentleness,
In hearts at peace, under an English heaven.

MỘT NGÀY

Ngày hôm nay anh hạnh phúc vô cùng
Suốt cả ngày này anh chỉ nhớ về em
Cảm nhận tiếng cười em đùa vui trên sóng
Giữa trời xanh những đám mây nhỏ của tình 
Gửi về em con sóng trắng của đại dương
Đội lên đầu em những ước mơ đơn giản
Đem bụi cũ xưa từ những ngày cay đắng
Thay bằng một niềm vui lặng lẽ ngập tràn. 

Anh đùa chơi với những hoài niệm tối tăm
Giống như trẻ con dưới bầu trời mùa hạ
Chơi hàng giờ với hòn đá sáng lên kỳ lạ
Chỉ vì không biết rằng phố đã cháy từ xưa
Tình bị phản bội, vụ giết người đã có
Và đã trở thành tro cay đắng – những vị vua.


One Day

Today I have been happy. All the day
I held the memory of you, and wove
Its laughter with the dancing light o' the spray,
And sowed the sky with tiny clouds of love,
And sent you following the white waves of sea,
And crowned your head with fancies, nothing worth,
Stray buds from that old dust of misery,
Being glad with a new foolish quiet mirth.

So lightly I played with those dark memories,
Just as a child, beneath the summer skies,
Plays hour by hour with a strange shining stone,
For which (he knows not) towns were fire of old,
And love has been betrayed, and murder done,
And great kings turned to a little bitter mould.

Thơ tình Dylan Thomas



ĐỪNG RA ĐI LẶNG LẼ VÀO ĐÊM TỐI

Đừng ra đi lặng lẽ vào đêm tối
Buổi xế chiều cần phải sống vui lên
Ngày sắp tàn – nhớ lo mà giữ lại.

Người khôn ngoan biết sự đời là vậy
Nhưng tiếng sét kia đâu bổ đôi lời
Đừng ra đi lặng lẽ vào đêm tối. 

Những người tốt vẫn mong làm việc mãi
Cho cuộc đời này thêm tốt đẹp hơn
Ngày sắp tàn – nhớ lo mà giữ lại.

Người hoang dã trong muộn màng nhận thấy
Rằng cuộc đời có thể đã khác hơn
Đừng ra đi lặng lẽ vào đêm tối. 

Người mù quáng nhận ra trong phút cuối
Nhìn cuộc đời với ánh mắt khát khao
Ngày sắp tàn – nhớ lo mà giữ lại.

Cha của tôi giờ ở trên cao ấy 
Với nước mắt nóng bỏng, tôi thề nguyền. 
Đừng ra đi lặng lẽ vào bóng đêm.
Ngày sắp tàn – nhớ lo mà giữ lại. 


Do not go gentle into that good night

Do not go gentle into that good night,
Old age should burn and rave at close of day;
Rage, rage against the dying of the light.

Though wise men at their end know dark is right,
Because their words had forked no lightning they
Do not go gentle into that good night.

Good men, the last wave by, crying how bright
Their frail deeds might have danced in a green bay,
Rage, rage against the dying of the light.

Wild men who caught and sang the sun in flight,
And learn, too late, they grieved it on its way,
Do not go gentle into that good night.

Grave men, near death, who see with blinding sight
Blind eyes could blaze like meteors and be gay,
Rage, rage against the dying of the light.

And you, my father, there on the sad height,
Curse, bless, me now with your fierce tears, I pray.
Do not go gentle into that good night.
Rage, rage against the dying of the light.


VÀ CÁI CHẾT THÌ CHẲNG CÓ QUYỀN HÀNH

Và cái chết thì chẳng có quyền hành
Xác chết trần truồng với người đang sống
Trong ngọn gió và trăng buổi hoàng hôn
Và khi những bộ xương kia phân hủy
Có những ngôi sao ở khuỷu tay, ở bàn chân
Dù là người điên thì vẫn còn suy nghĩ
Dù chìm xuống biển thì vẫn sẽ hồi sinh 
Dù những người tình chết thì tình vẫn sống
Và cái chết thì chẳng có quyền hành.

Và cái chết thì chẳng có quyền hành. 
Những cơn gió ngầm của biển
Sẽ nằm yên, không chết khi lặng sóng
Như những sợi dây quấn vào bánh xe
Mà dây sẽ không bị đứt bao giờ 
Và lòng tin sẽ chia làm hai mảnh
Khi con kỳ lân lầm lỗi chạy ngang qua
Sự phân chia sẽ chất thành một đống
Và cái chết thì chẳng có quyền hành. 

Và cái chết thì chẳng có quyền hành. 
Không còn tiếng hải âu kêu bên tai mình
Không còn tiếng sóng rì rào của biển 
Khi bông hoa đã chẳng còn là hoa
Để nâng cánh hoa đón những giọt mưa
Dù họ là điên và cái chết như đinh đóng
Nhân vật chính là búa gõ trên hoa cúc xuân
Vẫn hướng lên, một khi mặt trời còn sống
Và cái chết thì chẳng có quyền hành.


And death shall have no dominion

And death shall have no dominion.
Dead men naked they shall be one
With the man in the wind and the west moon;
When their bones are picked clean and the clean bones gone,
They shall have stars at elbow and foot;
Though they go mad they shall be sane,
Though they sink through the sea they shall rise again;
Though lovers be lost love shall not;
And death shall have no dominion.

And death shall have no dominion.
Under the windings of the sea
They lying long shall not die windily;
Twisting on racks when sinews give way,
Strapped to a wheel, yet they shall not break;
Faith in their hands shall snap in two,
And the unicorn evils run them through;
Split all ends up they shan't crack;
And death shall have no dominion.

And death shall have no dominion.
No more may gulls cry at their ears
Or waves break loud on the seashores;
Where blew a flower may a flower no more
Lift its head to the blows of the rain;
Though they be mad and dead as nails,
Heads of the characters hammer through daisies;
Break in the sun till the sun breaks down,
And death shall have no dominion.