Thứ Năm, 18 tháng 6, 2020

Thơ tình Aleksandr Radishchev


NHỮNG DÒNG THƠ SAPPHO

Đêm dịu mátbầu trời như ánh lên
Sao dập dờndòng suối trôi lặng lẽ
Gió thổi nhẹlao xao từng chiếc lá
Trắng xóa những hàng dương.


Em đã thề chung thủy đến ngàn năm
Thề với anh trong cái đêm thần thánh 
Cơn gió phương bắc một lần thổi mạnh
Thề nguyện biến mất tăm.


Tại vì sao em thề nguyện dối gian
Thà nghiệt ngã nhưng trong lòng thấy nhẹ
Em quyến rũ bằng say mê đáp trả
Khiến người khác bỏ mình.


Giết đời đihỡi số kiếp dữ dằn
Hoặc nhắc nàng nhớ lời thề chung thủy.
Hãy hạnh phúcnếu như người có thể
Sống cuộc sống thiếu tình.



Сафические строфы

Ночь была прохладная, светло в небе
Звезды блещут, тихо источник льется,
Ветры нежно веют, шумят листами
Тополы белы.

* * *
Ты клялася верною быть во веки
Мне богиню нощи дала порукой;
Север хладной дунул один раз крепче, —
Клятва исчезла.

* * *
Ах! почто быть клятвопреступной!.. Лучше
Будь всегда жестока, то легче будет
Сердцу. Ты, маня лишь взаимной страстью,
Ввергла в погибель.

* * *
Жизнь прерви, о рок! рок суровой, лютой,
Иль вдохни ей верной быть в клятве данной.
Будь блаженна, если ты можешь только
Быть без любови.



TA ĐI VỀ THÁP ILIMSK

Ngươi muốn biếtta là aita là gì? ta đi đâu?
Ta là kẻ đã từng và sẽ sống theo thế kỷ.
Không súc vậtchẳng câykhông nô lệnhưng người!
Ta đi trên con đường chưa từng có dấu vết chân ai
Dành cho những ai gan dạ  trong văn và thơ cũng vậy
Chân lý và những con tim nhạy cảm làm cho ta sợ hãi
Ta đi về tháp Ilimsk.

Ты хочешь знать: кто я? 

Ты хочешь знать: кто я? что я? куда я еду?
Я тот же, что и был и буду весь мой век.
Не скот, не дерево, не раб, но человек!
Дорогу проложить, где не бывало следу,
Для борзых смельчаков и в прозе и в стихах,
Чувствительным сердцам и истине я в страх
           В острог Илимский еду.

Thơ Aleksei Plescheev


DESDEMONA* 
(Tặng Viardot-Garcia)** 

1 
Khi anh lắng nghe giọng của em 
Desdemona, giọng em ngời ánh bạc 
Thì một vẻ hân hoan tinh khiết 
Cháy lên, tràn ngập cõi lòng anh. 

Và anh nói rằng: những âm thanh 
Từ bầu trời xanh kia rót xuống 
Cuộc đời này đắng cay, khổ tận 
Phần thưởng cho người thịt mắt trần. 

Rồi anh trong phút giây diệu huyền 
Quên con người, quên cõi trần gian 
Chỉ biết lắng nghe và thán phục 
Khát khao uống từng âm thanh! 

Dù em nức nở hay nguyện cầu 
Hay hát lên bài hát tình yêu 
Thì con tim của anh chết lịm 
Trong ngực này để lắng nghe theo. 

Em từng hiểu vô cùng sâu sắc 
Sáng tạo của William Shakespeare 
Và những đau khổ của Desdemona 
Em thể hiện vô cùng chân thật. 

2 
Giữa những tiếng vỗ tay náo loạn 
Và giáo mác khua rộn cả khán phòng 
Chỉ anh ngồi một mình trong im lặng 
Không hề lộ vẻ hân hoan. 

Anh không vứt hoa lên cho em 
Không tặng em một vòng hoa lộng lẫy 
Nhưng một bài thơ từ tấm lòng mình 
Là vòng hoa cho em, em nhận lấy! 

Hãy nhận lấy… dù không sáng bừng 
Lên vẻ đẹp của búp hoa non 
Nhưng mặt trời vẫn làm cho hồi tỉnh 
Cả thỉ xa và những cánh hoa hồng! 
________ 


*Desdemona: vợ của Othello trong một bi kịch nổi tiếng của William Shakespeare. 
**Viardot-Garcia (1821-1910): nữ ca sĩ, nhạc sĩ người Pháp. 


Дездемоне
(Виардо Гарсии)

          1
Когда твой голос серебристый,
О Дездемона, слушал я,
Восторгом пламенным и чистым
Была полна душа моя!

Я говорил: нет, эти звуки
С небесной льются вышины;
Пустой, бесплодной жизни муки
Нам усладить они даны!

Я в это чудное мгновенье
Людей и мир - всё позабыл:
Я весь был слух и восхищенье,
Я жадно каждый звук ловил!

Молилась ты, или рыдала,
Иль тихо пела песнь любви -
Как сердце билось, замирало
При звуках тех в моей груди!

Шекспира светлое созданье
Ты так глубоко поняла
И Дездемоны все страданья
Так верно нам передала!

          2
Меж тем как шум рукоплесканья
И кликов залу оглашал,
Лишь я один сидел в молчанье,
Ничем восторг не выражал.

Я не бросал тебе букеты,
Не бросил я тебе венок;
Но стих созрел в душе поэта -
Прими же: вот и мой цветок!

Прими его... Хоть не блистает
Красой он южного цветка,
Но солнце так же оживляет
Листки и роз... и василька!



NOTTURNO

Nghe âm thanh quen thuộc 
Vang trong đêm dịu êm 
Những khổ đau ngày trước 
Lại thức dậy trong hồn. 

Nghe âm thanh ngày trước 
Như ngày xưa, ngóng trông 
Khát khao nhìn ánh mắt 
Và đôi tay dạo đàn. 

Nghe âm thanh ngày trước 
Con tim thắt trong ngực 
Nhớ lại phút chia ly 
Tôi nghe và thổn thức. 

Nghe âm thanh ngày trước 
Tôi thấy trước mắt mình 
Đôi tay lướt trên đàn 
Như trăng ngời ánh bạc.


Notturno (Я слышу, знакомые звуки...)

Я слышу, знакомые звуки
Несутся в ночной тишине -
Былые заснувшие муки
Они пробудили во мне.

Я слышу знакомые звуки,
Я жадно им прежде внимал
И молча на белые руки,
На светлые очи взирал.

Я слышу знакомые звуки,
И сердце стеснилось мое:
Я помню, в минуту разлуки,
Рыдая, я слушал ее.

Я слышу знакомые звуки
И вижу, опять предо мной
По клавишам белые руки
Скользят, серебримы луной...

Thơ tình Sophia Parnok



TRONG GIỜ GIÃ BIỆT

Vâng, em một mình. Trong giờ giã biệt 
Anh trong lòng báo trước vẻ mồ côi. 
Như ngày đầu tiên sinh, chỉ một 
Giữa cõi trần gian, chỉ một con người. 

Nhưng điều gì trong cơn giận của anh 
Thì không phải với mình em, chỉ một 
Có phải đã kể cho hai chúng mình 
Sự thừa nhận của người lòng tinh khiết. 

Không còn gì tốt đẹp, cao hơn hết 
Ai một lần đau, dù chỉ một lần 
Sẽ không run, đọc câu thơ Tyutchev: 
“Người khác làm sao mà hiểu được anh?” 


Да, я одна. В час расставанья

Да, я одна. В час расставанья
Сиротство ты душе предрек.
Одна, как в первый день созданья
Во всей вселенной человек!

Но, что сулил ты в гневе суетном,
То суждено не мне одной,-
Не о сиротстве ль повествует нам
Признанья тех, кто чист душой.

И в том нет высшего, нет лучшего,
Кто раз, хотя бы раз, скорбя,
Не вздрогнул бы от строчки Тютчева*:
"Другому как понять тебя?"


TÔI BUỒN NHƯ CON THÚ


Tôi buồn như con thú 
Buồn bã từng hồi chuông 
Tim như chuông gọi cửa 
Ai bạo dạn nhấn chuông. 

Chuông trống trải hãy rung 
Gọi nỗi buồn loảng xoảng… 
Vào hố rác, không thương 
Vứt đời, khi còn sống. 

Vĩnh biệt, Nàng thơ Bạc 
Ngọn lửa của ngày tàn 
Mi đã từng là nhạc 
Cho cõi lòng đau thương! 

Không cúi xuống đầu giường 
Thổn thức không nắm bắt 
Và cầu khẩn: không tình 
Không yêu, mà chẳng ghét. 


Тоскую, как тоскуют звери

Тоскую, как тоскуют звери,
Тоскует каждый позвонок,
И сердце — как звонок у двери,
И кто-то дернул за звонок.

Дрожи, пустая дребезжалка,
Звони тревогу, дребезжи...
Пора на свалку! И не жалко
При жизни бросить эту жизнь...

Прощай и ты, Седая Муза,
Огонь моих прощальных дней,
Была ты музыкою музык
Душе измученной моей!

Уж не склоняюсь к изголовью,
Твоих я вздохов не ловлю,—
И страшно молвить: ни любовью,
Ни ненавистью не люблю!



CÓ NÊN NÓI

Có nên nói với anh rằng: em yêu anh? 
Không, con tim anh vô cùng tỉnh táo 
Chẳng lẽ làm cho thỏa mãn con tim 
Bằng câu nói của tình rất liến láu? 

Không phải lời nói – mà điều trước đó 
Là sự im lặng trong từng phút giây 
Anh hãy đày đọa cho mệt hai người 
Và bằng cơn khát hãy làm cho khổ. 

Than ôi, như mọi lời “vâng ạ” 
Mọi lời “em yêu anh” đều ẻo lả 
Bạn tuyệt vời của em ơi, khi nào 
Em nói ra, cái điều em có thể.


Скажу ли вам: я вас люблю?

Скажу ли вам: я вас люблю?
Нет, ваше сердце слишком зорко.
Ужель его я утолю
Любовною скороговоркой?

Не слово,— то, что перед ним:
Молчание минуты каждой,
Томи томленьем нас одним,
Единой нас измучай жаждой.

Увы, как сладостные "да",
Как все "люблю вас" будут слабы,
Мой несравненный друг, когда
Скажу я, что сказать могла бы.


MỖI TỐI CẦU NGUYỆN CHÚA

Mỗi tối cầu nguyện Chúa
Cho em mơ thấy anh:
Người mà em đã từng
Nhưng giờ không yêu nữa.

Mỗi ngày em đi giữa
Những gian phòng trống không
Gợi ký ức mơ màng
Nhưng nó không còn nhớ… 

Bướng bỉnh, cái tên anh
Bằng bờ môi độc ác
Nhắc lần này lần khác
Để thức dậy cuộc tình… 
1919

Каждый вечер я молю

Каждый вечер я молю
Бога, чтобы ты мне снилась:
До того я полюбилась,
Что уж больше не люблю.

Каждый день себя вожу
Мимо опустелых комнат,—
Память сонную бужу,
Но она тебя не помнит...

И упрямо, вновь и вновь,
Я твое губами злыми
Тихо повторяю имя,
Чтобы пробудить любовь...


NGÀY TRẦN GIAN KẾT THÚC

Ngày trần gian kết thúc
Gặp buổi tối dửng dung
Quá khứ phía trước mặt
Không còn tỏa bóng râm. 

Cái bóng rất dài này
Níu lưỡi và bất lực
Khác với những bóng khác
Ta gọi là tương lai.
1927

Кончается мой день земной

Кончается мой день земной.
Встречаю вечер без смятенья,
И прошлое передо мной
Уж не отбрасывает тени –

Той длинной тени, что в своем
Беспомощном косноязычьи,
От всех других теней в отличье,
мы будущим своим зовем.