Thứ Ba, 16 tháng 6, 2020

Thơ tình Nikolay Zabolotsky


EM ĐÃ THỀ YÊU ANH

Em đã thề yêu anh
Cho đến ngày xuống mộ
Hai chúng mình khi đó
Trở thành thông minh hơn.

Hai đứa hồi tâm lại
Ta bỗng hiểu ra điều
Rằng hạnh phúc đến cuối
Sẽ chẳng có, em yêu.

Con thiên nga chần chừ
Trên mặt hồ sóng nước
Nhưng thiên nga bây giờ
Đang bơi vào bờ đất.

Bây giờ lại cô đơn
Mặt nước reo tí tách
Một ngôi sao ban đêm
Đang nhìn vào mắt nước.

Клялась ты - до гроба

Клялась ты - до гроба
Быть милой моей.
Опомнившись, оба
Мы стали умней.

Опомнившись, оба
Мы поняли вдруг,
Что счастья до гроба
Не будет, мой друг.

Колеблется лебедь
На пламени вод.
Однако к земле ведь
И он уплывет.

И вновь одиноко
Заблещет вода,
И глянет ей в око
Ночная звезда.


THÚ NHẬN

Em yêu dấu, em làm cho mê đắm
Một thuở kết hôn với gió ngoài đồng
Cả người em tựa như ở trong cùm
Người phụ nữ yêu thương và quý mến.

Em chẳng vui mà cũng không buồn chán
Tựa hồ như sa xuống tự trời đêm
Em là bài ca đính hôn của anh
Em là ngôi sao của anh cuồng loạn.

Anh sẽ quì bên đầu gối của em
Ôm đôi bàn chân một cách mãnh liệt
Anh đem những dòng thơ, dòng nước mắt
Để đốt lên vẻ cay đắng, dịu hiền.

Cho anh xem gương mặt giữa trời đêm
Cho đi vào đôi mắt đen u ám
Vào đôi bờ mi phương Đông đen thẫm
Và đôi bàn tay một nửa để trần.

Sẽ chẳng bớt đi cái đã được thêm
Sẽ lãng quên cái không thành hiện thực…
Thì tại vì sao em khóc, người đẹp?
Hay đấy chỉ là tưởng tượng hình dung?

Признание

Зацелована, околдована,
С ветром в поле когда-то обвенчана,
Вся ты словно в оковы закована,
Драгоценная моя женщина!

Не веселая, не печальная,
Словно с темного неба сошедшая,
Ты и песнь моя обручальная,
И звезда моя сумашедшая.

Я склонюсь над твоими коленями,
Обниму их с неистовой силою,
И слезами и стихотвореньями
Обожгу тебя, горькую, милую.

Отвори мне лицо полуночное,
Дай войти в эти очи тяжелые,
В эти черные брови восточные,
В эти руки твои полуголые.

Что прибавится - не убавится,
Что не сбудется - позабудется...
Отчего же ты плачешь, красавица?
Или это мне только чудится?


Thơ tình Mikhail Svetlov


NGƯỜI ITALIA

Cây thập ác màu đen nằm trên ngực
Không vết khắc, không bóng, chẳng hoa văn
Gia đình anh, dòng họ anh nghèo hèn
Và anh là đứa con trai duy nhất…

Hỡi người Napoli còn rất trẻ trung
Sao chết trên cánh đồng Nga trắng tuyết?
Sao không thể làm một người hạnh phúc
Ở vùng vịnh xanh nổi tiếng của mình?

Ở ngoại ô Mozdok, ta giết anh
Miền núi lửa xa xăm từng mơ ước!
Ta đây ở vùng Volga bát ngát
Từng mơ một lần dạo với du thuyền!

Nhưng bởi vì ta không mang súng lục
Đến cướp bóc mùa hè Italia
Vì trên đất Thánh Raffaelo
Đạn của ta không bao giờ gầm rít.

Ta bắn ở đây! Nơi ta sinh ra
Ta tự hào với bạn bè thân thiết
Nơi bài Bylina về nhân dân ta
Không bao giờ vang lên qua bản dịch

Chẳng lẽ ở nơi sông Đông uốn khúc
Người nước ngoài đã học, đã hiểu ra?
Đất của ta – Nước Nga, Nga-la-tư
Chẳng lẽ anh từng gieo trồng, cày cuốc?

Không! Người ta chở anh đến bằng xe lửa
Để chiếm làm những thuộc địa xa xăm
Để cây thập ác trong rương gia đình
Lớn bằng thập ác ở trên mộ chí.

Ta không cho phép biến quê hương ta
Thành khoảng bao la của bờ bến lạ!
Ta nổ súng – không có điều chính nghĩa
Nào chính nghĩa hơn viên đạn của ta.

Ở nơi này anh chưa sống, chưa từng
Nhưng bỏ mạng trên cánh đồng tuyết trắng
Để bầu trời Italia xanh thắm
Lắp kính trong đôi con mắt vô sinh…

Итальянец

Черный крест на груди итальянца,
Ни резьбы, ни узора, ни глянца,-
Небогатым семейством хранимый
И единственным сыном носимый...

Молодой уроженец Неаполя!
Что оставил в России ты на поле?
Почему ты не мог быть счастливым
Над родным знаменитым заливом?

Я, убивший тебя под Моздоком,
Так мечтал о вулкане далеком!
Как я грезил на волжском приволье
Хоть разок прокатиться в гондоле!

Но ведь я не пришел с пистолетом
Отнимать итальянское лето,
Но ведь пули мои не свистели
Над священной землей Рафаэля!

Здесь я выстрелил! Здесь, где родился,
Где собой и друзьями гордился,
Где былины о наших народах
Никогда не звучат в переводах.

Разве среднего Дона излучина
Иностранным ученым изучена?
Нашу землю - Россию, Расею -
Разве ты распахал и засеял?

Нет! Тебя привезли в эшелоне
Для захвата далеких колоний,
Чтобы крест из ларца из фамильного
Вырастал до размеров могильного...

Я не дам свою родину вывезти
За простор чужеземных морей!
Я стреляю - и нет справедливости
Справедливее пули моей!

Никогда ты здесь не жил и не был!..
Но разбросано в снежных полях
Итальянское синее небо,
Застекленное в мертвых глазах...


BÀI CA

Để em không khổ sở vì bụi bặm
Để gió không trùm dấu vết của em
Anh đã bế em trên tay cẩn thận
Rồi đặt người yêu vào giữa mây xanh.

Rồi khi anh đuổi theo gió, lao nhanh
Khi anh đang vội vàng thôi thúc ngựa
Thì em trên cao hãy dồn mây xanh
Và hãy nhìn sang phía anh, em nhé!..

Anh không là chồng hay bạn của em
Anh chỉ có việc làm theo dấu vết
Hôm nay trao em cả bầu trời xanh
Còn ngày mai anh sẽ trao quả đất!

Песенка (Чтоб ты не страдала...)

Чтоб ты не страдала от пыли дорожной,
Чтоб ветер твой след не закрыл,—
Любимую, на руки взяв осторожно,
На облако я усадил.

Когда я промчуся, ветра обгоняя,
Когда я пришпорю коня,
Ты с облака, сверху нагнись, дорогая,
И посмотри на меня!..

Я другом ей не был, я мужем ей не был,
Я только ходил по следам,—
Сегодня я отдал ей целое небо,
А завтра всю землю отдам!


CÁI CHẾT

Cây hạnh nhân nở hoa hằng năm
Và hạnh nhân tàn lụi…
Hàng tỷ người trên hành tinh
Đã kịp trở về cát bụi…

Chúng ta tiếc thương gì người đã chết!
Với tôi – không chút mảy may!
Xin hãy thương cho tôi đây!
Vì tôi hãy còn phải chết!

Смерть

Каждый год и цветет
И отцветает миндаль...
Миллиарды людей
На планете успели истлеть...

Что о мертвых жалеть нам!
Мне мертвых нисколько не жаль!
Пожалейте меня!
Мне еще предстоит умереть!


NGỤ NGÔN

Huyền thoại xưa kể rằng như vậy
Rằng đã có từ hàng tỷ năm:
Sấm là chàng trai của một ngôi làng
Còn chớp là cô gái.

Ai biết được khi nào và tại sao
Chớp lóe sáng còn sấm đì đùng nổ?
Nhờ khoa học đã cho ta biết rõ
Về cái điều mà ta vẫn phân vân.

Sấm và chớp đã hẹn ngày gặp nhau
(Ngày gặp này – vẫn là điều bí ẩn).
Trước mặt họ là thế giới tình yêu
Chỉ có điều cứ mỗi ngày một lớn.

Khoảng trời xanh mênh mông tỏa sáng
Những chú voi đang gặm cỏ bên thềm
Dân chài lưới chuẩn bị cho bữa sáng
Đang làm lòng những con ngư long.

Và dòng nước cũng vô cùng to lớn
Tất cả đều to, nhưng có một điều:
Những con họa mi bên sông im tiếng
(Chưa bao giờ có chuyện thế kia).

Trên đầu họ cả trăm năm chuyển động
Lúc bấy giờ quá sớm để thành hôn…
Rồi theo dòng thời gian vụt đến
Và giờ khắc mong muốn được thành hôn.

Người quen biết và không quen uống rượu
Những người khách lử lả với hơi men
Và ngay cả những ai còn tỉnh táo
Vẫn hô to những tiếng: Hôn! Hôn!

Chàng Sấm ngồi với vẻ mặt trầm ngâm
Nghĩ rằng có lẽ nên cần nói nhỏ?
Còn nàng chớp với vẻ ngượng ngùng
Có thể, vẻ khiêm nhường chưa đủ?

- Nào uống mừng tân hôn! Xin chúc mừng!
Cơn giông đầu tiên ra đời như vậy.
Tia chớp lóe sáng, sấm nổ đì đùng
Hàng tỷ năm họ hai người thế đấy…

Hãy để tình yêu ở trong vũ trụ
Sẽ nhắc về chung thủy ở trần gian
Hỡi người vợ thân yêu và người mẹ
Lóe sáng lên, anh sẽ nổ đì đùng!

Басня

Было так - легенды говорят -
Миллиарды лет тому назад:
Гром был мальчиком такого-то села,
Молния девчонкою была.

Кто мог знать - когда и почему
Ей сверкать и грохотать ему?
Честь науке - ей дано уменье
Выводить нас из недоуменья.

Гром и Молния назначили свиданье
(Дата встречи - тайна мирозданья).
Мир любви пред ним и перед ней,
Только все значительно крупней.

Грандиозная сияла высь,
У крылечка мамонты паслись,
Рыбаков артель себе на завтрак
Дружно потрошит ихтиозавра.

Грандиозная течет вода,
Грандиозно все, да вот беда:
Соловьи не пели за рекой
(Не было же мелочи такой).

Над влюбленными идут века.
Рановато их женить пока...
Сквозь круговорот времен домчась,
Наступил желанный свадьбы час.

Пили кто знаком и незнаком,
Гости были явно под хмельком.
Даже тихая обычно зорька
Всех шумней кричит фальцетом:- Горько!

Гром сидит задумчиво: как быть?
Может, надо тише говорить?
Молния стесняется - она,
Может, недостаточно скромна?

- Пьем за новобрачных! За и за!-
Так возникла первая гроза.

Молния блестит, грохочет гром.
Миллиарды лет они вдвоем...

Пусть любовь в космическом пространстве
О земном напомнит постоянстве!
Дорогая женщина и мать,
Ты сверкай, я буду грохотать!

Thơ tình Aleksei Surkov


NGỌN LỬA TRONG LÒ SƯỞI

Ngọn lửa trong lò sưởi nhỏ cháy bừng
Nhựa trên củi giống như là nước mắt
Đàn phong cầm trong căn hầm đang hát
Về nụ cười, về ánh mắt của em.

Những bụi cây từng thủ thỉ về em
Trên những cánh đồng Mátxcơva trắng tuyết
Anh rất muốn để cho em nghe được
Giọng nói của anh sống động đang buồn.

Em bây giờ đang ở rất xa xăm
Giữa hai ta tuyết trắng và tuyết trắng.
Đến cái chết – bốn bước chân, gần lắm
Còn đến với em – không chút dễ dàng.

Đàn hãy hát lên bão tuyết coi thường
Hãy gọi về niềm hạnh phúc thất lạc.
Trong hầm lạnh anh vô cùng ấm áp
Bởi tình yêu đang rạo rực trong lòng.

Бьется в тесной печурке огонь

Софье Крево

Бьется в тесной печурке огонь,
На поленьях смола, как слеза,
И поет мне в землянке гармонь
Про улыбку твою и глаза.

Про тебя мне шептали кусты
В белоснежных полях под Москвой.
Я хочу, чтобы слышала ты,
Как тоскует мой голос живой.

Ты сейчас далеко-далеко.
Между нами снега и снега.
До тебя мне дойти нелегко,
А до смерти - четыре шага.

Пой, гармоника, вьюге назло,
Заплутавшее счастье зови.
Мне в холодной землянке тепло
От моей негасимой любви.


LINH CẢM MÙA XUÂN

Con đường ta là thế - đã rõ ràng
Sống trên đời để đi vào trận chiến
Nước róc rách, dưới bàn chân đang ngấm
Tổ chim én treo lơ lửng trên tường.

Những ngọn cây thông giữa trưa ánh vàng
Của mặt trời vang – vùng còn nguyên vẹn
Mà bởi do rừng cho nên pháo lớn
Cứ gầm vang, gầm vang mãi không ngừng.

Ai giữa trưa cấm được chúng gầm vang?
Chúng biết gì nỗi đau từ mầm mống?
Chúng đâu có nghe mùa xuân đang đến
Trong mỗi cành hoa ngọn cỏ tưng bừng.

Dù phận ta không hợp với bình yên
Ta không vì áp bức mà hóa dại.
Vì niềm vui, vì nở hoa kết trái
Ta làm cho sắt thép phải kêu lên.

Dù thời của ta ác liệt, dữ dằn
Hãy chịu đựng! Đừng lấy tay nhổ đất.
Vì lớp trẻ - từ tiếng kêu sắt thép
Ta luyện bài ca trong sáng của tình.

Предчувствие весны

Видно, уж нам дорога такая -
Жить на земле от войны к войне.
Плещет речушка, у ног протекая,
Ласточки гнезда вьют на стене.

В золоте полдня сосен верхушки,
Солнца звенящего - край непочат.
А из-за леса тяжелые пушки,
Не уставая, кричат и кричат.

Кто запретит в этот полдень кричать им?
Что им до радостной боли зерна?
Им ведь не слышно, что вешним зачатьем
Каждая травка напряжена.

Пусть с тишиной наши судьбы в разладе,-
Мы не хотим под ярмом одичать.
Ради цветенья и радости ради
Мы заставляем железо кричать.

Пусть наше время жестоко и дико,-
Вытерпи! Землю ногтями не рви.
Мы для детей из железного крика
Выплавим светлую песню любви.


Thơ tình Konstantin Fofanov


TÌNH YÊU ĐI QUA

Tình yêu đi qua, bão tố đi qua
Nhưng một nỗi buồn vẫn còn hành hạ
Và hãy còn đây một giọt lệ nhòa
Giọt nước mắt cuối cùng, chắc lẽ thế.

Còn nơi kia – khi trả hết nợ đời
Anh quên tất cả, những gì một thuở
Anh sẽ lên đường bằng một chuyến bay
Về cái nơi không còn quay lại nữa.

Dù sẽ chết, sức lực sẽ không còn
Nhưng cái chết không hẳn là mất cả.
Hãy nhớ rằng anh đã từng yêu em
Yêu như thế, không ai còn có thể!

Và cùng với bài ca cuối của tình
Đôi mắt buồn bã kia anh khép lại…
Em hãy tạ ơn giấc mơ của anh
Giống như anh sẽ mang ơn em vậy! 

Прошла любовь, прошла гроза

Прошла любовь, прошла гроза,
Но грусть живей меня тревожит.
Еще слеза, одна слеза,
Еще - последняя, быть может.

А там - покончен с жизнью счет,
Забуду все, чем был когда-то;
И я направлю свой полет
Туда, откуда нет возврата!

Пусть я умру, лишенный сил,
Не все кончина уничтожит.
Узнай, что я тебя любил,
Как полюбить никто не может!

С последней песнею любви
Я очи грустные смежаю...
И ты мой сон благослови,
Как я тебя благословляю!


CÓ VẺ NHƯ

Có vẻ như chúng mình đang yêu nhau
Nhưng tại sao đôi khi ta chạy trốn
Những lời dịu dàng giống như bệnh hoạn
Tránh xa và xấu hổ, tại vì sao?

Tại vì sao ta quen sự gièm pha
Sao ta muốn hành hạ nhau cho đã?
Chẳng lẽ sôi lên vì một tình yêu
Thì hai con tim thấy cần ghét bỏ?

Мы любим, кажется, друг друга

Мы любим, кажется, друг друга,
Но отчего же иногда
От нежных слов, как от недуга,
Бежим, исполнены стыда?

Зачем, привыкшие к злословью,
Друг друга любим мы терзать?
Ужель, кипя одной любовью,
Должны два сердца враждовать?


KỶ NIỆM

Chứa chất trong lòng lời trách cay đắng
Vì câu chuyện buồn ngày tháng xa xăm
Vì lầm lỡ, vì giấc mơ cuồng loạn
Tôi nhìn kỹ hơn bức ảnh của nàng.

Tôi lại yêu, khổ đau mà say đắm
Và lại giống như ngày ấy phật lòng
Đôi mắt nàng nhìn sang tôi hờ hững
Và cứ thế lặng im.

Tôi như người bị vô tình trói chặt
Không làm sao rời ánh mắt khỏi nàng…
Trong lặng im này có điều bí mật
Là kỷ niệm về ngày tháng xa xăm…

Исполнен горького упрека

Исполнен горького упрека
За злую повесть прежних лет,
За сон безумства и порока,
Я на ее гляжу портрет.

Я вновь люблю, страдая страстно,
И на меня, как в день обид,
Она взирает безучастно
И ничего не говорит.

Но к ней прикованный случайно,
Я не свожу с нее очей...
В ее молчаньи скрыта тайна,
А в тайне - память прошлых дней...

Thơ tình Konstantin Vanshenkin


TA MẾN YÊU NGƯỜI, ƠI CUỘC SỐNG
Tặng M. Bernes

Ta mến yêu người, ơi cuộc sống
Tự nhiên thôi, mới mẻ gì đâu
Ta mến yêu người, ơi cuộc sống
Ta yêu rồi yêu lại lần sau.

Những ô cửa sổ đèn đã sáng
Ta về nhà mỏi mệt bước chân
Ta mến yêu người, ơi cuộc sống
Và mong người sẽ tốt đẹp hơn.

Cuộc đời đã cho ta không ít
Mặt đất trải rộng, biển mênh mông
Và ta đã từ lâu được biết
Vô tư tình bạn của đàn ông.

Trong tiếng ngân vang của mỗi ngày
Ta hạnh phúc rằng ta bận bịu!
Một tình yêu trong tim ta đây
Yêu là gì chắc người đã hiểu.

Tiếng họa mi hót hay biết bao
Buổi hoàng hôn, nụ hôn buổi sớm
Con trẻ ơi, đỉnh của tình yêu
Đấy là điều diệu kỳ quá lớn!

Ta lại cùng các con qua đấy
Tuổi thơ, tuổi trẻ và bến tàu
Và sau đấy là bao đứa cháu
Tất cả như lặp lại từ đầu.

Chao ôi, ngày tháng trôi nhanh quá
Nhìn lên tóc bạc, bỗng thấy buồn
Đời ơi có nhớ bao người lính
Không về để bảo vệ đời chăng? 

Thì hãy vui lên và thể hiện
Trong tiếng kèn khúc hát mùa xuân!
Ta mến yêu người, ơi cuộc sống
Và được người yêu lại, ta mong!

Я люблю тебя, Жизнь
            М.Бернесу

Я люблю тебя, Жизнь,
Что само по себе и не ново,
Я люблю тебя, Жизнь,
Я люблю тебя снова и снова.

Вот уж окна зажглись,
Я шагаю с работы устало,
Я люблю тебя, Жизнь,
И хочу, чтобы лучше ты стала.

Мне немало дано -
Ширь земли и равнина морская,
Мне известна давно
Бескорыстная дружба мужская.

В звоне каждого дня,
Как я счастлив, что нет мне покоя!
Есть любовь у меня,
Жизнь, ты знаешь, что это такое.

Как поют соловьи,
Полумрак, поцелуй на рассвете.
И вершина любви -
Это чудо великое - дети!

Вновь мы с ними пройдем,
Детство, юность, вокзалы, причалы.
Будут внуки потом,
Всё опять повторится сначала.

Ах, как годы летят,
Мы грустим, седину замечая,
Жизнь, ты помнишь солдат,
Что погибли, тебя защищая?

Так ликуй и вершись
В трубных звуках весеннего гимна!
Я люблю тебя, Жизнь,
И надеюсь, что это взаимно!


MÙA XUÂN

Mưa dông đầu mùa trên thành phố
Mưa kêu trong ống xối vang rền.
“Chẳng ai trên đời yêu ta cả”
Cô bé nhà ai dối chính mình.

Nước trên vỉa hè rơi tung tóe
Bé con trong căn hộ một mình
Bé con khoác lác vì vui quá
Hân hoan bên cửa sổ mở toang.

Mưa tuôn ào ào trên đường phố
Mưa trên nóc xe điện ầm vang.
“Chẳng ai trên đời yêu ta cả”
Giọng ai hạnh phúc vẫn ngân vang.

Весной (Первый ливень...)

Первый ливень над городом лупит,
Тарахтит в водосточной трубе.
"Ах, никто меня в мире не любит",-
Врет девчонка самой же себе.

Брызги тучей стоят над панелью,
А девчонка в квартире одна,-
Врет от радости и от веселья
У раскрытого настежь окна.

Дождь с размаху по улицам рубит,
По троллейбусным крышам стучит.
"Ах, никто меня в жизни не любит!"-
Звонко голос счастливый звучит...


TÔI VỚI NÀNG

Tôi với nàng chia tay đã nhiều năm.
Lùi lại tháng năm theo đường phố cũ
Tôi bất chợt lại đi về nơi đó
Nơi mà tôi thường gặp gỡ với nàng.

Chỉ nhớ ra dưới ánh những ngọn đèn
Xung quanh nhà nàng và treo trước cửa…
Thật giống cảnh những ngày đầu tháng giêng
Người ta đề trong thư ngày năm cũ.

Это было давно. Мы расстались тогда

Это было давно. Мы расстались тогда.
А назавтра по старой аллее
Я, забывшись, пришел машинально туда,
Где обычно встречались мы с нею.

И опомнился лишь под лучом фонаря
Возле дома ее, перед входом...
Так - случается - в первые дни января
Письма
      прошлым датируют годом.