Thứ Ba, 16 tháng 6, 2020

Thơ tình Konstantin Vanshenkin


TA MẾN YÊU NGƯỜI, ƠI CUỘC SỐNG
Tặng M. Bernes

Ta mến yêu người, ơi cuộc sống
Tự nhiên thôi, mới mẻ gì đâu
Ta mến yêu người, ơi cuộc sống
Ta yêu rồi yêu lại lần sau.

Những ô cửa sổ đèn đã sáng
Ta về nhà mỏi mệt bước chân
Ta mến yêu người, ơi cuộc sống
Và mong người sẽ tốt đẹp hơn.

Cuộc đời đã cho ta không ít
Mặt đất trải rộng, biển mênh mông
Và ta đã từ lâu được biết
Vô tư tình bạn của đàn ông.

Trong tiếng ngân vang của mỗi ngày
Ta hạnh phúc rằng ta bận bịu!
Một tình yêu trong tim ta đây
Yêu là gì chắc người đã hiểu.

Tiếng họa mi hót hay biết bao
Buổi hoàng hôn, nụ hôn buổi sớm
Con trẻ ơi, đỉnh của tình yêu
Đấy là điều diệu kỳ quá lớn!

Ta lại cùng các con qua đấy
Tuổi thơ, tuổi trẻ và bến tàu
Và sau đấy là bao đứa cháu
Tất cả như lặp lại từ đầu.

Chao ôi, ngày tháng trôi nhanh quá
Nhìn lên tóc bạc, bỗng thấy buồn
Đời ơi có nhớ bao người lính
Không về để bảo vệ đời chăng? 

Thì hãy vui lên và thể hiện
Trong tiếng kèn khúc hát mùa xuân!
Ta mến yêu người, ơi cuộc sống
Và được người yêu lại, ta mong!

Я люблю тебя, Жизнь
            М.Бернесу

Я люблю тебя, Жизнь,
Что само по себе и не ново,
Я люблю тебя, Жизнь,
Я люблю тебя снова и снова.

Вот уж окна зажглись,
Я шагаю с работы устало,
Я люблю тебя, Жизнь,
И хочу, чтобы лучше ты стала.

Мне немало дано -
Ширь земли и равнина морская,
Мне известна давно
Бескорыстная дружба мужская.

В звоне каждого дня,
Как я счастлив, что нет мне покоя!
Есть любовь у меня,
Жизнь, ты знаешь, что это такое.

Как поют соловьи,
Полумрак, поцелуй на рассвете.
И вершина любви -
Это чудо великое - дети!

Вновь мы с ними пройдем,
Детство, юность, вокзалы, причалы.
Будут внуки потом,
Всё опять повторится сначала.

Ах, как годы летят,
Мы грустим, седину замечая,
Жизнь, ты помнишь солдат,
Что погибли, тебя защищая?

Так ликуй и вершись
В трубных звуках весеннего гимна!
Я люблю тебя, Жизнь,
И надеюсь, что это взаимно!


MÙA XUÂN

Mưa dông đầu mùa trên thành phố
Mưa kêu trong ống xối vang rền.
“Chẳng ai trên đời yêu ta cả”
Cô bé nhà ai dối chính mình.

Nước trên vỉa hè rơi tung tóe
Bé con trong căn hộ một mình
Bé con khoác lác vì vui quá
Hân hoan bên cửa sổ mở toang.

Mưa tuôn ào ào trên đường phố
Mưa trên nóc xe điện ầm vang.
“Chẳng ai trên đời yêu ta cả”
Giọng ai hạnh phúc vẫn ngân vang.

Весной (Первый ливень...)

Первый ливень над городом лупит,
Тарахтит в водосточной трубе.
"Ах, никто меня в мире не любит",-
Врет девчонка самой же себе.

Брызги тучей стоят над панелью,
А девчонка в квартире одна,-
Врет от радости и от веселья
У раскрытого настежь окна.

Дождь с размаху по улицам рубит,
По троллейбусным крышам стучит.
"Ах, никто меня в жизни не любит!"-
Звонко голос счастливый звучит...


TÔI VỚI NÀNG

Tôi với nàng chia tay đã nhiều năm.
Lùi lại tháng năm theo đường phố cũ
Tôi bất chợt lại đi về nơi đó
Nơi mà tôi thường gặp gỡ với nàng.

Chỉ nhớ ra dưới ánh những ngọn đèn
Xung quanh nhà nàng và treo trước cửa…
Thật giống cảnh những ngày đầu tháng giêng
Người ta đề trong thư ngày năm cũ.

Это было давно. Мы расстались тогда

Это было давно. Мы расстались тогда.
А назавтра по старой аллее
Я, забывшись, пришел машинально туда,
Где обычно встречались мы с нею.

И опомнился лишь под лучом фонаря
Возле дома ее, перед входом...
Так - случается - в первые дни января
Письма
      прошлым датируют годом.

Thơ tình Dmitri Kedrin


TÌNH YÊU

Nhột bờ môi và hàm răng ớn lạnh
Ngọn lửa lang thang trong bóng tối xác thân
Mồ hôi giữa ngực… Và đấy gọi là tình?
Đấy là tất cả những gì em muốn?

Niềm say mê tối đen trong đôi mắt!
Đêm qua nhẹ nhàng như một con chim…
Còn anh cứ nghĩ tình là rượu vang
Thứ rượu mà muôn đời say cũng được!

Любовь

Щекотка губ и холодок зубов,
Огонь, блуждающий в потемках тела,
Пот меж грудей... И это есть - любовь?
И это всё, чего ты так хотела?

Да! Страсть такая, что в глазах темно!
Но ночь минует, легкая, как птица...
А я-то думал, что любовь - вино,
Которым можно навсегда упиться!


BUỔI XẾ BÓNG

Buổi xế bóng của cuộc đời. Chiều muộn.
Lạnh lẽo và không chút lửa trong nhà.
Bóng tối vây. Ngọn đèn giờ tắt ngấm.
Biết lấy gì để xua bóng tối ra.

Ánh bình minh, hãy nhìn vô cửa sổ!
Thiên thần của đêm! Xin hãy thương tôi
Tôi muốn nhìn thấy mặt trời lần nữa
Mặt trời trước giờ chính ngọ của ngày!

Вот и вечер жизни

Вот и вечер жизни. Поздний вечер.
Холодно и нет огня в дому.
Лампа догорела. Больше нечем
Разогнать сгустившуюся тьму.

Луч рассвета, глянь в мое оконце!
Ангел ночи! Пощади меня:
Я хочу еще раз видеть солнце -
Солнце первой половины Дня!


NGÀY NÀO ĐẤY

Ngày nào đấy trong con tim trai trẻ
Ước mơ về hạnh phúc cứ ngân nga
Giờ hồn tôi giống như một ngôi nhà
Người ta mang đứa bé ra từ đó.

Còn tôi bây giờ phân vân, nổi loạn
Trao cho đất đai tất cả ước mơ…
Thật giống như một bà mẹ điên rồ
Vẫn lắc lư chiếc nôi giờ trống vắng.

Когда-то в сердце молодом

Когда-то в сердце молодом
Мечта о счастье пела звонко.
Теперь душа моя — как дом,
Откуда вынесли ребенка.

А я земле мечту отдать
Все не решаюсь, все бунтую...
Так обезумевшая мать
Качает колыбель пустую.


EM NÓI RẰNG

Em nói rằng ngọn lửa đà tắt ngấm
Rằng anh và em – hai đứa đã già
Em hãy nhìn xem, bầu trời xanh thắm!
Bầu trời kia còn lớn tuổi hơn ta… 

Ты говоришь, что наш огонь погас

Ты говоришь, что наш огонь погас,
Твердишь, что мы состарились с тобою,
Взгляни ж, как блещет небо голубое!
А ведь оно куда старее нас...

Thơ tình Georgi Adamovich


THÔI TRÒ CHUYỆN

Thôi trò chuyện và bỏ uống rượu vang
Bỏ lại ngôi nhà, bỏ lại vợ con
Bỏ bạn bè. Linh hồn anh phải hiểu
Rằng không quay lại nữa - cái đã từng.

Thôi yêu quá khứ. Và rồi sau đó
Đến một ngày thôi yêu cả thiên nhiên
Ngày lại ngày hờ hững cùng tất cả
Tuần lại tuần và năm lại theo năm.

Và ngay lập tức sẽ chết những ước mơ
Bóng tối khắp nơi. Và trong đời mới
Khi đó anh sẽ rõ ràng nhìn thấy
Thập ác gỗ và một chiếc mũ gai.

Ни с кем не говори. Не пей вина.

Ни с кем не говори. Не пей вина.
Оставь свой дом. Оставь жену и брата.
Оставь людей. Твоя душа должна
Почувствовать — к былому нет возврата.

Былое надо разлюбить. Потом
Настанет время разлюбить природу,
И быть все безразличней, — день за днем,
Неделю за неделей, год от году.

И медленно умрут твои мечты.
И будет тьма кругом. И в жизни новой
Отчетливо тогда увидишь ты
Крест деревянный и венок терновый.


NGƯỜI TA CẦU XIN…

Người ta cầu xin sự bố thí của em
Người ta nghèo – chìa bàn tay ra đó
Em hãy đáp lại nỗi lòng đau khổ
Bằng nụ cười, bằng ánh mắt, lặng im.

Vả lại, khổ đau vẫn có hân hoan
Em không hiểu. Sự hân hoan chịu nhục
Những đêm không ngủ, có trời biết được
Sung sướng buổi mai, tha thứ gì chăng.

Он милостыни просит у тебя

Он милостыни просит у тебя,
Он - нищий, он протягивает руку.
Улыбкой, взглядом, молча, не любя
Ответь хоть чем-нибудь на эту муку.

А впрочем, в муке и блаженство есть.
Ты не поймёшь. Блаженство униженья,
Слов сгоряча, ночей без сна, бог весть
Чего… Блаженство утра и прощенья.


MỘT NGƯỜI NÓI… 

Một người nói: “Quá ít cuộc đời này”
Một người kia: “Mục tiêu không đạt tới”
Còn phụ nữ, theo thói quen, mệt mỏi
Không hề nghe mà chỉ biết đưa nôi.

Và những sợi dây cứ kêu như vậy
Rồi lặng im – mỗi lần dịu dàng hơn!
Như thiên thần đang hát giữa trời xanh
Và nói về tình yêu cùng cô ấy.

Один сказал: "Нам этой жизни мало"

Один сказал: "Нам этой жизни мало",
Другой сказал: "Недостижима цель",
А женщина привычно и устало,
Не слушая, качала колыбель.

И стертые веревки так скрипели,
Так умолкали - каждый раз нежнее! -
Как будто ангелы ей с неба пели
И о любви беседовали с ней.


XIN CÁM ƠN TẤT CẢ

Xin cám ở tất cả. Vì chiến tranh
Vì cách mạng, vì lưu đày, bỏ chạy.
Vì sự hững hờ – về nơi sáng chói
Giờ vất vơ với cuộc sống bần hàn.

Không số kiếp nào ngọt ngào hơn – mất tất cả
Không số phận nào vui hơn – thành kẻ lang thang
Và không bao giờ bạn gần với trời xanh
Bằng ở nơi này, mệt mỏi vì buồn nhớ
Mệt mỏi để thở
Không sức lực, không tiền
Không tình yêu, ở Pa-ri… vậy đó.

За все, за все спасибо. За войну

За все, за все спасибо. За войну,
За революцию и за изгнанье.
За равнодушно - светлую страну,
Где мы теперь "влачим существованье".

Нет доли сладостней - все потеря
Нет радостней судьбы - скитальцем стать,
И никогда ты к небу не был ближе,
Чем здесь, устав скучать,
Устав дышать,
Без сил, без денег,
Без любви, в Париже...


THƠ GHI VÀO ALBUM

Tôi không hứa hẹn thủy chung gì hết
Bởi lời này chỉ trống rỗng mà thôi.
Thay đổi nghĩ suy, con tim – tôi biết.
Vì điều này người hòa giải với tôi.

Nhưng dù sao, tôi hứa rằng mãi mãi
Sẽ gìn giữ những giấc mơ rụt rè
Và vẻ dịu dàng, tất nhiên, là thứ
Mà em không giữ dù chỉ một giờ.

Стихи в альбом

Я верности тебе не обещаю.
Что значит верность? – Звук пустой.
Изменит ум, изменит сердце, – знаю.
На том и помирись со мной. 

Но все-таки я обещаю вечно
Беречь те робкие мечты
И нежность ту, которую, конечно,
Не сбережешь и часу ты.


DẠ KHÚC GỬI IRINA ODOETSEVA

Tôi nhớ về thời tuổi trẻ trong đêm
Tôi không ngủ… Giờ thứ ba đang gõ
Và thật lạ lùng, trong cơn mất ngủ
Tôi lại đi suy nghĩ, nhớ về em.

Tôi muốn gửi tặng cho em bông hồng
Tất cả niềm vui. Không hề cay đắng.
Em hãy sống trong màn sương màu hồng
Như năm em mười tám. 
1971

Мадригал Ирине Одоевцевой

Ночами молодость мне помнится,
Не спится… Третий час.
И странно, в горестной бессоннице
Я думаю о Вас.

Хочу послать я розы Вам,
Все – радость. Горя нет.
Живете же в тумане розовом,
Как в 18 лет.


NIỀM HẠNH PHÚC

Niềm hạnh phúc, thậm chí họ không mơ
Nhưng niềm hạnh phúc đã lừa dối họ.
Chỉ nỗi buồn chán có mặt trên đời.
Mảnh trăng buồn đang nhìn qua cửa sổ.

Họ đang uống trà, họ làm báo chí
Dưới cơn bão tuyết than thở dài lâu
Họ suy nghĩ, suy nghĩ: “Bạn ở đâu
Hở người bạn của tôi giờ đãng trí?”
1919 

Им счастие даже не снится

Им счастие даже не снится,
И их обмануло оно.
Есть в мире лишь скука. Глядится
Скучающий месяц в окно.

Пьют чай, разбирают газеты,
Под долгие жалобы вьюг,
И думают, думают: «Где ты,
Теперь, мой забывчивый друг?»


TƯỞNG NHỚ MARINA TSVETAEVA

Ta hãy trò chuyện, dù bây giờ, Marina
Khi sống thì không cần. Giờ chị không còn nữa.
Nhưng mà tôi vẫn nghe giọng thiên nga
Như người báo tin mừng, người đưa tin tai họa.

Khi sống thì không cần. Tôi không buộc tội.
Văn chương là đi vào địa ngục thôi mà
Cửa đi vào – mừng vui không giấu nổi
Nhưng chẳng một ai tìm thấy đường ra.

Tôi không có lỗi. Đời đớn đau nhiều thế.
Và tôi cũng không trách chị điều gì.
Tất cả đều ngẫu nhiên, tất cả đều nô lệ
Sống thật diệu kỳ. Ta sống chẳng ra chi.

Памяти М. Ц.

Поговорить бы хоть теперь, Марина!
При жизни не пришлось. Теперь вас нет.
Но слышится мне голос лебединый,
Как вестник торжества и вестник бед.

При жизни не пришлось. Не я виною.
Литература - приглашенье в ад,
Куда я радостно входил, не скрою,
Откуда никому - путей назад.

Не я виной. Как много в мире боли.
Но ведь и вас я не виню ни в чём.
Всё - по случайности, всё - поневоле.
Как чудно жить. Как плохо мы живём.

Thơ tình Boris Chichibabin


GIỮA NỖI BUỒN VÀ KHÔNG GÌ CẢ

Giữa nỗi buồn và không gì cả
Chúng ta đã chọn nỗi buồn.
Ai đấy hỏi: “để làm gì thế?”
Còn ai đấy rằng: “thật đáng thương”.

Hoặc làm dân đen, hoặc để biết
Và cười lên và vẫy bàn tay.
Không phải thời để đi giải thích
Hoặc về tĩnh lặng nghĩ suy.

Ta trong đời cho hàng trăm năm
Ta trong đời cho hàng ngàn mảnh đất
Trong ta không tắt ánh sáng thiên đàng
Và men say của trời không khô kiệt.

Và ta sẽ nhận về dấu triện
Của sự chia ly và sự truy lùng
Bằng ánh lửa trả lời tia sáng
Tiếng nhạc lòng đáp lại âm thanh.

Bằng sự tuyệt vọng cho cây thập ác
Và uống vào cả những đắng cay
Ta chuộc lại sự lăng xăng tíu tít
Và thô bạo ở cuộc đời này.

Ta sẽ bỏ lại nơi đây linh hồn 
Để Chúa Trời một khi nào đấy
Tha cho thói kiêu căng sáng tạo
Và tha cho thân xác than phiền.

Và chúng ta vẫn cứ đi như thế
Một khi còn đập những con tim
Và biết rằng con đường kia chẳng có
Những giới hạn hay điểm cuối cùng.

Khi thiên thần vào ta áp sát
Vỗ về bằng sự lặng yên
Thì ta chỉ cần trong mấy phút
Ta sẽ quên đi linh hồn.

Và sau bản trường ca – lần nữa
Sau bút vẽ và sau cả dương cầm
Giữa nỗi buồn và không gì cả
Ta đã chọn lấy nỗi buồn.
1977

Между печалью и ничем

Между печалью и ничем
мы выбрали печаль.
И спросит кто-нибудь «зачем?»,
а кто-то скажет «жаль». 

И то ли чернь, а то ли знать,
смеясь, махнет рукой.
А нам не время объяснять
и думать про покой.

 Нас в мире горсть на сотни лет,
на тысячу земель,
и в нас не меркнет горний свет,
не сякнет Божий хмель. 

Нам – как дышать, – приняв печать
гонений и разлук, –
огнём на искру отвечать 
и музыкой – на звук. 

И обречённостью кресту,
и горечью питья
мы искупаем суету
и грубость бытия. 

Мы оставляем души здесь,
чтоб некогда Господь
простил нам творческую спесь
и ропщущую плоть.

И нам идти, идти, идти,
пока стучат сердца,
и знать, что нету у пути
ни меры, ни конца.

 Когда к нам ангелы прильнут,
лаская тишиной,
мы лишь на несколько минут
забудемся душой. 

И снова – за листы поэм,
за кисти, за рояль, –
между печалью и ничем
избравшие печаль.  


AI GIẬN, AI KINH HOÀNG

Ai giận, ai kinh hoàng
Bởi một điều tai họa
Rằng từng là đồng chí
Giờ đi gọi quí ông.

Thưa quí ông, quí bà
Ngôi nhà ta đổ sập
Chỉ có trời biết được
Ta đi đâu bây giờ.

Trong ánh sáng tôi sợ
Nhìn thấy hình ảnh này:
Trên những gương mặt người
Là những mắt thú dữ.

Trong tim không còn giữ
Tình hữu ái ngày xưa
Nga và Ukraina
Đều sợ điều chia rẽ.

Nhưng cái ác rót đầy
Cái chết trong máu nóng
Sự cứu rỗi lúc này
Trong tình yêu, hòa thuận.

Ta sẽ không cúi đầu
Trước ngai vàng, tiền bạc
Mà người hãy yêu nhau
Và yêu bao thứ khác.

Tôi xin phép nói rằng
Ai trong thời hỗn loạn
Không điếc mà yêu thương
Chúa trong lòng vẫn sống.

Và dễ dàng đem quẳng
Nguyền rủa của thời gian
Vũ trụ được chữa lành
Ta trở về cuộc sống.

Hãy thử, hãy yêu thương
Không còn cách nào khác –
Như tráng sĩ oai hùng
Chiến thắng bao cái ác.

Và tâm hồn thư thái
Và tu tỉnh đầy vơi.
Không thể yêu một người
Mà không yêu thế giới.
1991

Кто — в панике, кто — в ярости

Кто — в панике, кто — в ярости,
а главная беда,
что были мы товарищи,
а стали господа.

Ох, господа и дамы!
Рассыпался наш дом —
Бог весть теперь куда мы
несемся и бредем.

Боюсь при свете свечек
смотреть на образа:
на лицах человечьих
звериные глаза.

В сердцах не сохранится
братающая высь,
коль русский с украинцем
спасаться разошлись.

Но злом налиты чаши
и смерть уже в крови,
а все спасенье наше
в согласье и любви,

Не стану бить поклоны
ни трону, ни рублю —
в любимую влюбленный
все сущее люблю.

Спешу сказать всем людям,
кто в смуте не оглох,
что если мы полюбим,
то в нас воскреснет Бог.

Сойдет тогда легко с нас
проклятие времен,
и исцеленный космос
мы в жизнь свою вернем.

Попробуйте — влюбитесь,-
иного не дано,-
и станете как витязь,
кем зло побеждено.

С души спадет дремота,
остепенится прыть.
Нельзя, любя кого-то,
весь мир не полюбить.