Thứ Ba, 26 tháng 5, 2020

Thơ tình René Char


SỰ AN ỦI

Tình yêu của tôi thơ thẩn trên đường phố. Chẳng lẽ còn ý nghĩa đi về đâu trong sự lựa chọn con đường? Đã lìa đứt sợi chỉ của thời gian. Giờ đã không còn là tình yêu tôi nữa mà mỗi người đều có thể chuyện trò. Tình đã quên tất cả, tình đã chẳng nhớ ra, ai đã trao cho tình linh hồn ngày đó.

Tình bây giờ đi tìm người như thế trong sự hứa hẹn của những ánh mắt nhìn. Tình xuyên qua không gian mà sự thủy chung của tôi vẫn giữ gìn. Tình vẽ ra hy vọng rồi xóa đi niềm hy vọng thật vô tâm. Tình trăm trận trăm thắng không tham dự vào những chiến công.

Tôi vẫn sống trong sâu thẳm của tình, giống như mảnh vỡ hạnh phúc của con tàu bị chìm. Tình không biết rằng sự cô đơn của tôi trở thành sự giàu có của tình. Trên đường kinh tuyến mênh mông, nơi đánh dấu sự thăng hoa của tình, tự do của tôi làm cho tình đổ vỡ.

Tình yêu của tôi thơ thẩn trên đường phố. Chẳng lẽ còn ý nghĩa đi về đâu trong sự lựa chọn con đường? Đã lìa đứt sợi chỉ của thời gian. Giờ đã không còn là tình yêu tôi nữa mà mỗi người đều có thể chuyện trò. Tình đã quên tất cả, tình đã chẳng nhớ ra, ai đã trao cho tình linh hồn ngày đó, ai đã chiếu sáng cho tình từ xa, để cho tình khỏi ngã. 

Allégeance

Dans les rues de la ville il y a mon amour. Peu importe où il va dans le temps divisé. Il n'est plus mon amour, chacun peut lui parler. Il ne se souvient plus; qui au juste l'aima?

Il cherche son pareil dans le voeu des regards. L'espace qu'il parcourt est ma fidélité. Il dessine l'espoir et léger l'éconduit. Il est prépondérant sans qu'il y prenne part.

Je vis au fond de lui comme une épave heureuse. A son insu, ma solitude est son trésor. Dans le grand méridien où s'inscrit son essor, ma liberté le creuse.

Dans les rues de la ville il y a mon amour. Peu importe où il va dans le temps divisé. Il n'est plus mon amour, chacun peut lui parler. Il ne se souvient plus; qui au juste l'aima et l'éclaire de loin pour qu'il ne tombe pas?



GIÃ TỪ VỚI GIÓ

Giữa lưng chừng một sườn đồi sau ngôi làng, những cánh đồng mimosa đang dựng trại. Có thể vào mùa thu hái, đang chờ bạn ở xa xa từ trang trại ngát hương, cuộc gặp gỡ với một cô nàng cầm trong tay suốt cả ngày những nhánh cành mỏng mảnh. Tựa như một cây đèn lớn, trong hào quang của mình được kết từ hương thơm, nàng cất bước đi, quay lưng lại với hoàng hôn. 
Sẽ là phạm thượng nếu bắt chuyện với nàng.
Hãy đi xuống cỏ, hãy nhường bước cho nàng. Để có thể, bạn sẽ được nhìn thấy trên đôi môi của nàng – đầy vẻ khát khao và sự ướt át của Đêm. 

Congé au vent

À flancs de coteau du village bivouaquent des champs fournis de mimosas. À l'époque de la cueillette, il arrive que, loin de leur endroit, on fasse la rencontre extrêmement odorante d'une fille dont les bras se sont occupé durant la journée aux fragiles branches. Pareille à une lampe dont l'auréole de clarté serait le parfum, elle s'en va, le dos au soleil couchant.

Il serait sacrilège de lui adresser la parole.

L'espadrille foulant l'herbe, cédez-lui le pas du chemin. Peut-être aurez-vous la chance de distinguer sur ses lèvres la chimère de l'humidité de la Nuit ?


Ở NƯỚC TÔI

Ở nước tôi những con chim bù xù và những chứng cứ dịu dàng của mùa xuân được chúng tôi quí hơn những mục đích ở xa xăm.
Sự thật đứng chờ bình minh bên ngọn nến! Kính cửa sổ không tính đến. Người quan trọng được quan tâm.
Ở nước tôi không ai đi hỏi những người đang luống cuống.
Những bóng dữ không có trên những con thuyền đang lướt sóng. 
Câu chào hỏi ở nước tôi không nói qua kẽ răng.
Chúng tôi vay tiền là để rồi sau đó trả lại nhiều hơn.
Ở nước tôi có nhiều lá trên cây, có mây trên lá. Nhưng những cành tự do không ra quả.
Sự chính trực của người đi chinh phục chúng tôi chẳng hề tin.
Ở đất nước tôi nhất định phải nói lời cám ơn.


ANH BỎ ĐI LÀ CÓ LÝ, ARTHUR RIMBAUD ƠI

Tuổi mười tám cưỡng lại tình bạn, sự không thân thiện và sự điên rồ của bọn thi sĩ ở Paris, cũng như tiếng ong vo ve vô bổ của gia đình anh điên khùng ở vùng Ardennes, anh đã ném chúng vào trong gió biển, ném chúng vào lưỡi dao máy chém. Anh đã có lý khi bỏ lại con phố của những kẻ biếng lười, những quán rượu của những kẻ ném thơ rơi để đến với địa ngục hoang dã xa vời, để đến với việc buôn bán của những lái buôn gian xảo và tiếng chào của những kẻ hồn nhiên.

Đấy là sự lên cơn của cả thể xác lẫn tâm hồn, đấy là viên đạn pháo đã bay tới đích và đã làm cho nó tan tành – vâng, đó mới chính là cuộc đời đích thực của một gã đàn ông! Người ta không thể làm hại những người thân khi vừa mới bước ra khỏi thời thơ ấu. Nếu những núi lửa khó khăn thay đổi chỗ thì nham thạch của chúng sẽ chảy qua sự trống vắng vĩ đại của thế gian mang đến cho thế giới những chiến công được hát lên trong những vết thương của nó. 

Anh bỏ đi là có lý, Arthur Rimbaud ơi! Một số kẻ trong số chúng tôi vẫn tin niềm hạnh phúc không thể với anh mặc dù bằng chứng là không hề có.

Tu as bien fait de partir, Arthur Rimbaud!

Tes dix-huit ans réfractaires à l'amitié, à la malveillance, à la sottise des poètes de Paris ainsi qu'au ronronnement d'abeille stérile de ta famille ardennaise un peu folle, tu as bien fait de les éparpiller aux vents du large, de les jeter sous le couteau de leur précoce guillotine. Tu as eu raison d'abandonner le boulevard des paresseux, les estaminets des pisse-lyres, pour l'enfer des bêtes, pour le commerce des rusés et le bonjour des simples.

Cet élan absurde du corps et de l'âme, ce boulet de canon qui atteint sa cible en la faisant éclater, oui, c'est bien là la vie d'un homme! On ne peut pas, au sortir de l'enfance, indéfiniment étrangler son prochain. Si les volcans changent peu de place, leur lave parcourt le grand vide du monde et lui apporte des vertus qui chantent dans ses plaies.

Tu as bien fait de partir, Arthur Rimbaud! Nous sommes quelques-uns à croire sans preuve le bonheur possible avec toi.


CHIM VÀNG ANH

Chim vàng anh bay vào thánh điện của bình minh
Tiếng hót, như lưỡi gươm, xé nỗi buồn của đêm
Và tất cả đã kết thúc mãi mãi.

Le loriot

Le loriot entra dans la capitale de l'aube.
L'épée de son chant ferma le lit triste.
Tout à jamais prit fin.


TRÊN MẶT HỒ NƯỚC ĐÓNG BĂNG

Ta yêu em,
Mùa đông của những hạt hiếu chiến
Hình bóng của em bây giờ tỏa sáng
Ở nơi trái tim của nàng buông.

Sur la nappe d'un étang glacé

Je t'aime
Hiver aux graines belliqueuses.
Maintenant ton image luit
Là où son coeur s'est penché.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét