Thứ Ba, 26 tháng 5, 2020

Thơ tình Joachim du Bellay


Sonnet V – 5 

Những người đang yêu thích hát về tình
Người háo danh đi tìm sự vinh quang
Quan cận thần thì chỉ ưa nịnh hót
Để làm tăng thêm tài sản cho mình.  

Nhà khoa học lo miệt mài ngày đêm
Nhà linh mục rao giảng về đạo đức
Người mê rượu chè chỉ thích nhậu nhẹt
Người ước mơ thích viết truyện ngụ ngôn.

Người xét nét ưa bới lông tìm vết
Để bắt bẻ và vu khống kẻ thù
Người dũng cảm thích xông vào trận mạc.

Mọi công việc nhà thơ làm được hết
Trên đời này bất hạnh chỉ mình ta
Chỉ viết lách là điều ta làm được.

Sonnet V – 5 

Ceux qui sont amoureux, leurs amours chanteront,
Ceux qui aiment l'honneur, chanteront de la gloire,
Ceux qui sont près du roi, publieront sa victoire,
Ceux qui sont courtisans, leurs faveurs vanteront,

Ceux qui aiment les arts, les sciences diront,
Ceux qui sont vertueux, pour tels se feront croire,
Ceux qui aiment le vin, deviseront de boire,
Ceux qui sont de loisir, de fables écriront,

Ceux qui sont médisants, se plairont à médire,
Ceux qui sont moins fâcheux, diront des mots pour rire,
Ceux qui sont plus vaillants, vanteront leur valeur,

Ceux qui se plaisent trop, chanteront leur louange,
Ceux qui veulent flatter, feront d'un diable un ange :
Moi, qui suis malheureux, je plaindrai mon malheur.


XXXI – 31 

Phước cho ai như Ulysse từng du hành
Hay kẻ đoạt bộ lông cừu thần thánh 
Rồi trở về sống cuộc đời trọn vẹn 
Ở quê hương mình, giữa những người thân. 

Còn tôi bao giờ mới thấy ngôi làng 
Khói bếp bay lên trong chiều bảng lảng
Bao giờ thấy lại ngôi nhà thấp vắng
Thấy vùng đất tôi vẫn gọi quê hương?

Tôi yêu quí ngôi nhà của tổ tiên
Hơn cung điện, hơn lâu đài La Mã
Yêu gạch hồng hơn đá quý hoa văn 

Dù sông Loire không phải Tybre Latin 
Dù núi Liré không phải núi Palatin
Nhưng lòng tôi mến thương hơn tất cả.

XXXI – 31 

Heureux qui, comme Ulysse, a fait un beau voyage,
Ou comme cestuy-là qui conquit la toison,
Et puis est retourné, plein d’usage et raison,
Vivre entre ses parents le reste de son âge !

Quand reverrai-je, hélas, de mon petit village
Fumer la cheminée, et en quelle saison
Reverrai-je le clos de ma pauvre maison,
Qui m’est une province, et beaucoup davantage ?

Plus me plaît le séjour qu’ont bâti mes aïeux,
Que des palais Romains le front audacieux,
Plus que le marbre dur me plaît l’ardoise fine :

Plus mon Loir gaulois, que le Tibre latin,
Plus mon petit Liré, que le mont Palatin,
Et plus que l’air marin la doulceur angevine.


XLIV – 44 

Ông thầy thuốc chữa cơn sốt run
Bằng cách đắp lên người khăn ấm
Còn cơn sốt tình yêu khô và nóng
Chỉ dịu đi khi thỏ thẻ với tình.

Bếp lửa cháy em thổi nước vào trong
Thì ngọn lửa càng bốc lên vùn vụt
Ngọn lửa kia nếu em muốn dập
Cần phải đem dội nước bằng thùng.

Trong tình yêu bằng cách ấy được chăng?
Anh đã từng thử bằng cách như vậy
Tại vì sao không được hở Madame.

Càng cố sức dập ngọn lửa tình
Thì anh càng yêu em say đắm
Và không muốn ai dập lửa giùm anh!

XLIV – 44 

Au goust de l'eau la fievre se rappaise,
Puis s'evertue au cours, qui sembloit lent:
Amour aussi m'est humble, et violent,
Quand le coral de voz levres je baise.

L'eau goute à goute anime la fournaize
D'un feu couvert le plus etincelant:
L'ardent desir, que mon coeur va celant,
Par voz baisers se faict plus chault que braize.

D'un grand traict d'eau, qui freschement distile,
Souvent la fievre est etainte, Madame.
L'onde à grand flot rent la flamme inutile.

Mais, ô baisers, delices de mon ame!
Vous ne pouriez, et fussiez vous cent mile,
Guerir ma fievre, ou eteindre ma flamme.



XCIV – 94  

Phước cho ai tung hoành nơi trận mạc
Mà không bị bắt, cũng chẳng bị thương
Phước cho ai không phản bội quê hương
Dù vẫn sống cuộc đời nơi đất khách. 

Phước cho ai không sợ lời ghen ghét
Chỉ nịnh Giáo hoàng và sống vô tư
Không giết chóc mà có quyền thưởng thức
Mũ đỏ hay là chìa khóa thánh Pierre!

Phước cho ai giữa biển không gặp gì
Phước cho ai trong nhà luôn có khách
Phước cho ai cả đời không làm ác 

Phước cho ai kho báu luôn giữ được
Vợ thủy chung, nhưng còn hạnh phúc hơn
Ai không hói đầu, sống ba năm ở thành Rôm.

XCIV – 94  

Heureux celui qui peut longtemps suivre la guerre
Sans mort, ou sans blessure, ou sans longue prison !
Heureux qui longuement vit hors de sa maison
Sans dépendre son bien ou sans vendre sa terre !

Heureux qui peut en cour quelque faveur acquerre
Sans crainte de l'envie ou de quelque traïson !
Heureux qui peut longtemps sans danger de poison
Jouir d'un chapeau rouge ou des clefs de saint Pierre !

Heureux qui sans péril peut la mer fréquenter !
Heureux qui sans procès le palais peut hanter !
Heureux qui peut sans mal vivre l'âge d'un homme !

Heureux qui sans souci peut garder son trésor,
Sa femme sans soupçon, et plus heureux encor
Qui a pu sans peler vivre trois ans à Rome!



XCVII – 97 

Trong nắng hè tuyệt đẹp hoa hồng
Khi hoa trắng trong như tuyết
Và nhẹ nhàng toả ra hơi mát
Trên cành, từ vết cắt màu xanh.

Màu trắng này tất cả đều thở bằng
Tất cả cúi đầu trước hoa cảm tạ
Khẽ chạm vào cành hoa con thú sợ
Thế là con thú chạy vòng quanh.

Nhưng người ta đem bẻ cành hoa
Thì hoa buồn bã, não nề
Rồi hoa trở về cát bụi…

Bông hoa của tôi người ta đoạt lấy
Còn tôi bay trong mộng, trong mơ
Chốn xa xôi, rồi kết thúc trong thơ. 

XCVII – 97 

Qui a peu voir la matinale rose
D'une liqueur celeste emmïellée,
Quand sa rougeur de blanc entremeslée
Sur le naïf de sa branche repose:

Il aura veu incliner toute chose
A sa faveur: le pié ne l'a foulée,
La main encor' ne l'a point violée,
Et le troupeau aprocher d'elle n'ose.

Mais si elle est de sa tige arrachée,
De son beau teint la frescheur dessechée
Pert la faveur des hommes et des Dieux.

Helas! on veult la mienne devorer:
Et je ne puis, que de loing, l'adorer
Par humbles vers (sans fruit) ingenieux.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét