Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2018

Thơ tình Ko Un



ĐẤY LÀ ĐIỀU THẬT DIỆU KỲ

Những gì mà tôi đã suy nghĩ
Thì ở đâu đó trong thế giới này
Có ai đó cũng đã suy nghĩ về điều ấy.
Chớ khóc gì.

Những gì mà tôi đang suy nghĩ
Thì ở đâu đó trong thế giới này
Có ai đó cũng đang suy nghĩ về điều ấy.
Chớ khóc gì.

Những gì mà tôi mong sẽ suy nghĩ
Thì ở đâu đó trong thế giới này
Có ai đó cũng sửa soạn nghĩ về điều ấy.
Chớ khóc gì.

Đấy là điều thật diệu kỳ!
Trong thế giới mà ta đang sống đấy
Đâu đó trong thế giới này…
Tôi là một trong số vô vàn người như tôi vậy.
Đấy là điều thật diệu kỳ!
Tôi là một trong số vô vàn người không quen biết.
Chớ khóc gì.

 ==== ====



NÉT MẶT KHÓ HIỂU

Tôi mỉm cười với một người phụ nữ
Còn nàng thì vội hỏi tôi:
Anh là ai?

Tôi tiếp tục mỉm cười
Còn nàng:
-Anh có nhầm tôi với người nào không đấy

Tôi cảm thấy vô cùng bối rối
Hễ ai mỉm cười với đàn bà
Thì anh ta phải thực sự là ai?


BỨC THƯ ĐẦU TIÊN

Ngày mà bàn tay còn run rẩy
Anh đã viết bức thư đầu tiên
Nhưng chẳng thể nào viết nổi cái tên em
Huống hồ là lời “yêu em” nữa chứ
Và anh đã đốt bức thư này trong suốt cả đêm.

Bởi vì còn tươi rói một vết thương
Cái tên em không thể nào viết nối.
Tình yêu như một viên đá quí
Viên đá này có ánh sáng màu hồng
Và luôn luôn giống hệt ánh bình minh
Đến một ngày không thể nào xóa nổi
Cái tên em thành mơ ước diệu huyền.

Ngày anh viết được hai dòng trong bức thư đầu tiên
Thì ngày đó đã sinh ra một nhà thơ mới.


SỰ VIỆC RÕ RÀNG

Không có gì rõ ràng hơn sự báo tin người chết
Thất vọng nhanh hơn sự rùng mình khủng khiếp
Ta không gọi cái chết là kết thúc cuộc đời
Nhìn thấy người chết không đ nước mắt rơi
Mà chỉ nghĩ đấy là nỗi buồnlà đau đớn
Và lễ nghi trong ngày cuối tận
Khi chúng ta hạ thấp quan tài
Đó là sự chia tay với cuộc đời.
Giữa chúng ta sự vĩnh hằng chẳng có
Mà chỉ là ly biệt tạm thời thôi.
Khi mưa đã ngừng rơi
Thì đàn chim vội vàng bay đến.
Cả người chết cũng như người sống
Nghĩ về nỗi đau của Chúa Giê-su
Nhưng đồng thời
Tin rằng Giê-su sẽ hồi sinh lại. 

Thơ tình Chung Ho Sung


NGƯỜI MÀ TÔI YÊU

Tôi không thích người đàn ông mà không có bóng
Tôi không thích người đàn ông nào ghét bóng.
Mà chỉ thích người trở thành bóng của cây.
Ánh mặt trời trong suốt rõ ràng khi có bóng.
Nếu như ngồi trong bóng dưới hàng cây
Nhìn ánh mặt trời xuyên qua từng lá mỏng
Thì khi đó thế giới này tuyệt vời!

Tôi không thích người mà không nước mắt
Tôi không thích người mà không yêu nước mắt
Mà chỉ thích người biến thành nước mắt đầy vơi
Niềm vui – sẽ chẳng là niềm vui nếu không nước mắt
Còn tình yêu chẳng lẽ thiếu đi nước mắt vơi đầy?
Khi tôi ngồi trong bóng dưới hàng cây
Tôi nhìn một người chùi nước mắt cho người khác
Thì đấy là một cảnh tuyệt vời! 


CẬU BÉ – ĐỨC PHẬT

Trong sân trước Bảo tàng quốc gia Gyeongju
Gần khu vườn có đầy hoa balsam nở
Có những tượng Phật không đầu bằng đá
Rực rỡ lên dưới ánh nắng mặt trời.

Những học sinh tiểu học có kỳ nghỉ hè
Các em vừa bước ra từ những xe du lịch
Liền chạy đến phía sau bức tượng Phật
Ghé đầu của mình vào những bức tượng kia.

Những cậu bé – Đức Phật thật dễ thương
Dù chỉ là một lần, trong đời mình có dịp
Được hóa thành Đức Phật
Nên trước đây Phật đã chặt đầu mình…
  

Tượng Phật không đầu ở Bảo tàng quốc gia Gyeongju

Thơ tình Lee Moon-jae


CỘNG ĐỒNG

Tôi muốn ngắm nhìn sông Đồ Môn mùa xuân
Muốn ngắm nhìn ở giữa dòng sông
Đường biên giới vô hình nằm chính giữa
Nên tôi mua vé máy bay đi về Diên Biên*.

Ở sân bay Quốc tế tôi đã để ý ngay
Bên cửa ra vào của sân bay
Có biển quảng cáo to về phẫu thuật thẩm mỹ:
“Nếu thay đổi khuôn mặt thì cuộc sống đổi thay”.

Đồ Môn, Long Tỉnh, Diên Cát, Hòa Long
Tất cả đi cầu qua sông Đồ Môn
Tôi chỉ vừa nhìn thấy vạch đường biên giới
Muốn đem đặt xuống đó bàn chân mình
Nhưng chậm rồi, bóng của tôi đã qua biên giới.

Đổ về sông Đồ Môn có biết bao con suối
Có vẻ như người từ phương Bắc xa xôi
Trong số này có những khuôn mặt cười tươi
Bên cửa ra vào của sân bay Quốc tế
“Nếu thay đổi khuôn mặt thì cuộc sống đổi thay”.

Ở phía bắc bờ sông Đồ Môn này
Ta không thể nào đổi thay lịch sử
Bởi thế không thể thay đổi mặt người
Thay dân tộc, ý thức, nòi giống, tương lai…
Ta không thể, nên đành quay về Seoul cũ.

Mà giá như có thay được gương mặt người ở đó
Thì bạn cũng không thay đổi được cuộc đời
Lớp trẻ chỉ khát khao hướng về Seoul mà thôi
Nơi xạc xào những cơn gió cát
Và tiếng ầm vang của chốn đông người.

Cộng đồng da vàng không thể nào thay gương mặt
Nhưng họ vẫn mang trên lưng mình Tổ quốc
Nơi mà không thể nào quay lại nữa rồi.
Nhưng mà ta vẫn quay trở về đấy thôi
Dù ta không thể nào đổi thay gương mặt
Mà người ta in vào trong quyển hộ chiếu này.
______________
*Diên Biên là Châu tự trị Triều Tiên thuộc tỉnh Cát Lâm Trung Quốc giáp với Trung Quốc và Nga. Quãng thời gian từ 1860 đến 1945 cả triệu người Triều Tiên chạy sang đây để tránh chiến tranh; sông Đồ Môn là con sông làm thành biên giới tự nhiên giữa Triều Tiên và Trung Quốc, ở phần hạ lưu là biên giới giữa Triều Tiên và Nga; Đồ Môn, Long Tỉnh, Diên Cát, Hòa Long là những thị xã ở Châu tự trị này.


SỰ QUAN SÁT THÚ VỊ

Nếu bạn đột nhiên gặp phải
Một điều gì đấy thật tuyệt vời
Và nếu có gương mặt ai xuất hiện lúc này
Thì nghĩa là bạn đã yêu rồi đấy.

Một người mà không nhớ về ai,
Nhìn cảnh quan đầy mê hoặc
Hoặc nhìn thấy một bàn yến tiệc –
Thì đấy là người đàn ông mạnh mẽ vô cùng
Hoặc đơn giản anh ta là một kẻ cô đơn.

Để cho từ xa đã nghe thấy tiếng chuông
Thì chuông phải chịu đớn đau khủng khiếp.


TRĂNG TRÒN

Lần đầu tiên trong cuộc đời ở bán cầu nam, tôi thấy
Ôxtrâylia lục địa
cả bốn phía vây quanh bởi đại dương
Đến nơi này có thể
đi từ Seoul về hướng phía nam.
Từ Seoul, nơi bắt đầu mùa đông
Về những cánh rừng nhiệt đới, nơi bắt đầu mùa hạ
Mười một tiếng đồng hồ.
Phía đông bắc khu nghỉ dưỡng của Ôxtrâylia
mặt trăng tròn trịa.
Trên những cánh đồng
chỉ toàn là cây mía
Trên đồng bằng chỉ có đồng bằng.
Những ngôi làng gần như bị bỏ hoang.
Tôi nằm trên hòn đảo lớn nhất trên thế giới
Nhìn lên mặt trăng tròn,
Mặt trăng tròn vành vạnh của bán cầu Nam.
Và nghĩ rằng ở Seoul người ta cũng ngắm
cũng nhìn trăng
Ở Mê hi cô, Cancun, ở dãy Andes xa xăm
Hay ở nơi chính phủ lưu vong của vùng Tây Tạng
người ta cũng nhìn trăng…
Tất cả những người bây giờ đang có đêm
Những người cô đơn những người đau buồn trên trái đất
Họ cũng đang ngắm nhìn trăng
Những ánh mắt của con người trên mặt trăng tròn
Đang gặp gỡ và ôm nhau quấn quýt
Không gặp được trên đất thì gặp ở chị Hằng.
Những người trần đói ăn, bệnh hoạn hằng đêm
Trên miệng núi lửa của mặt trăng đang ôm ấp
Ánh mắt của người trần tập hợp lại trong đêm
Bởi thế mà trăng sáng quắc
Bằng những đôi mắt to từ trời nhìn xuống trần gian.


GIỮ GÌN BÓNG TỐI

Những con đom đóm
Không thể nào giao phối vì ánh đèn pha.
Cần phân vùng để giữ gìn bóng tối.
Theo nguyên nhân này thì sao khó mà nhìn thấy
Không phải vì ô nhiễm môi trường
Mà vì ánh sáng con người làm ra vậy.
Cần phân vùng để giữ gìn bóng tối
Ánh sáng của con người
Không cho ngủ những hàng cây.
Cần giữ gìn bóng tối.
Thượng Đế tạo ra người, người tạo ra thành phố.
Thành phố xua đuổi hết bóng đêm
Và Thượng Đế chết. 

Một số nhà thơ Hàn Quốc khác: