Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2018

Thơ tình Margarita Paz Paredes

  

GƯƠNG MẶT ANH TRONG SƯƠNG

Gương mặt anh trong sương, tựa như hình bóng
của giấc mơ em gửi vào chốn lưu đày
tận cùng thương đau. Nhưng mà phiêu lãng
mang anh lại gần – không một phút giây.

Anh thân yêu! Đâu mạch nước tình anh?
Để bờ môi em khát khao vì chịu đựng!
Tất cả hết rồi, em chỉ biết chờ mong
vệt sáng điên cuồng run trong đêm vắng.

Giọng của anh em tìm trong gió biển
em như con ốc với cay đắng của mình
như mái chèo khua trên biển đau thương

còn dấu vết của rã rời hy vọng
con thuyền em cập bến bờ hoang vắng
nơi bóng hình anh tan chảy trong sương.


NGỌN ĐÈN

Lặng im dày đặc
trên cuộc đời em, nơi đã chẳng còn anh…
Hoàng hôn quấn vào nơi trú ẩn của em
Và em sợ hãi rằng anh đã mất.
Khi đó, ngọn đèn vội vàng em thắp
ánh sáng ngọn đèn vây lấy tay em
mười ngón tay như mười ngọn hải đăng
xuyên màn đêm trên đại dương đêm vắng
anh ở đâu, anh bị đắm tàu, gặp nạn
có thể còn bơi trên biển một mình?…



ADAM TRONG BÓNG ĐÊM

Vào ngày thứ sáu
Thượng Đế tạo nên con người
Theo hình dáng của Ngài.
Rồi thổi vào con người hơi thở
và đốt lên ngọn lửa tình yêu.

Còn anh, theo dáng hình mơ ước của em
vẻ dịu dàng cho mình, một thời em tạo dựng
cho bàn tay anh vẻ dịu dàng của sóng
để có nơi đi về những con cá dolphin
và ánh sáng rất ám ảnh hiện lên
trong mắt em, khi về anh em nhớ
em rót hết vào trong đôi mắt anh đó
và lên vầng trán hãy còn trinh bạch của anh
giọng nói của em như hơi thở kín thầm
bằng bình minh của tình yêu em chiếu sáng
cõi lòng của em thầm kín
trước khi gặp anh tăm tối giá băng…
Bây giờ về anh lo lắng, rung lên
như hương của hoa gọi bầy ong tìm đến.

Còn anh, theo dáng hình mơ ước của em
theo nỗi đam mê, cho mình em tạo dựng.
Nhưng vẻ thần tiên của bao nhiêu cố gắng
như mặt kính vỡ tan
ngăn anh cách xa cơn nóng của trái tim mình.

Và bây giờ anh lại như buổi đầu tiên
một cục đất sét vô hồn và giá lạnh.
Nhưng hơi thở của tình yêu thần thánh
than ôi, em đã chẳng thổi lên.

Adam trong bóng đêm, anh không như điều kỳ diệu nhất…
Nhưng không có anh
thì em, Eva, vẫn biết
tạo ra xung quanh mình
thiên đàng trên mặt đất.



KHÔNG CÓ ANH BÊN EM

Không có anh bên em, và cơn lạnh giá
của dòng chảy cuộc đời tê liệt, giá băng.
Để hoang vu, trống rỗng giữa cõi lòng
tỏa ánh sáng vô hồn như âm phủ.

Em muốn được gần anh
để cảm nhận niềm vui trần thế
để được hòa nhập vào anh
cử chỉ, ánh mắt, nụ cười… tất cả.

Nhưng mà anh xa cách tình em quá
để em giơ bàn tay vào khoảng không
để giọng nói của em chìm vào bóng đêm.
Để em một mình vẻ dịu dàng với mình to nhỏ
than ôi, em vô ích kéo dài đau khổ
sao ta hai người, chỉ yêu một mình em? 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét