Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2018

Thơ tình Saadi Shirazi


***
Sau khi chết nếu được lên thiên đàng nhưng chẳng có em
Thì anh sẽ nhắm mắt vào cho khỏi thấy thiên đàng hạnh phúc.
Bởi không có em, với anh, thiên đàng có khác gì địa ngục
Không, con đâu có tội gì mà Người trừng phạt, Thánh Ala?

***
Tôi hỏi em: "Anh có tội gì đâu mà em nhìn đi nơi khác
Tình đắm say của những ngày xưa và âu yếm ở đâu rồi?"
Em trả lời: "Hãy nhìn vào gương mà xem mái đầu anh đã bạc
Chẳng phải là màu áo cưới tân hôn mà là màu chết đấy thôi".

***
Hỡi ngọn gió sớm khi bay về Shiraz
Thì mang đến cho em thổn thức những dòng này
Ghé vào tai rằng ta cô đơn, sẽ chết bởi đoạ đầy
Như con cá bị ngọn sóng cuồng vứt lên bãi cát.

***
Ê, kẻ ba hoa bẻm mép kia, ngươi hát về tình yêu gì vậy?
Bởi ngươi cả đời một câu thơ cho ra hồn không viết nổi!
Hãy nhìn xem Sadi này theo ý của trời xanh
Không tâng bốc những kẻ chúa đất mà chỉ hát về tình.

***
Thiên hạ trách tôi: “Trước người yêu tự hạ mình không xứng đáng
Hay ngươi muốn huỷ diệt mình như một kẻ cuồng điên?”
Tôi trả lời: “Hỏi cô ấy mà xem, tôi như kẻ tù binh
Đừng hỏi tôi mà uổng công khi trên cổ tôi – dây thòng lọng”.

***
Anh muốn được ngồi cùng với em đến sáng
Trong bí ẩn, cách xa cả thù và bạn…
Phạt kẻ có tội! Nhưng sao lại tình yêu
Vây quanh ta sự truy lùng và tức giận?




LỜI VÀNG Ý NGỌC CỦA SAADI
(Rút từ Bostan và Gulistan)

*Nghe theo lời khuyên của kẻ thù – đó là điều sai lầm, nhưng cần nghe nó để hành động ngược lại. Đấy là cách làm đúng đắn nhất.

*Điều gian dối được nói với thiện ý còn tốt hơn là sự thật mà gây bất hòa.

*Cái gì làm vội thì sẽ chẳng được lâu.

*Có hai loại người đã làm việc một cách phí uổng và đã cố gắng một cách vô ích: đó là người đã dành dụm của cải thật nhiều mà không sử dụng chúng, và người đã học hành đến nơi đến chốn nhưng không áp dụng kiến thức để làm việc có ích cho đời.

*Đối với kẻ vô học thì không có gì tốt hơn là im lặng, nhưng giá như hắn ta hiểu được rằng điều gì là tốt nhất thì hắn đã không là kẻ vô học.

*Nếu không vì quyền lực của dạ dày thì đã không một con chim nào sa vào bẫy của thợ săn và người thợ săn tự mình cũng không đi đặt bẫy.

*Nếu một nhà thông thái gặp phải những kẻ ngu dốt thì đừng mong đợi ở họ sự kính trọng, còn nếu kẻ ngu dốt bằng vẻ ba hoa trống rỗng của mình mà chiến thắng nhà thông thái thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, vì rằng đá vẫn có thể ghè vỡ kim cương như ta biết.

*Người ta nói rằng trong loài vật thì sư tử giỏi nhất, còn con lừa kém nhất; nhưng con lừa mang gánh nặng quả thực đáng quí hơn con sư tử xé xác người.

*Nếu nhà hiền triết giữa những kẻ vô học không thể nói một lời thì cũng không có gì ngạc nhiên: âm thanh của sáo không thể nghe ra khi tiếng trống dồn và hương thơm của long diên hương bị mất vì mùi của tỏi.

*Trong tất cả những quà tặng của cuộc đời chỉ còn lại tiếng tốt, thật vô phúc cho ai không để lại điều này.

*Tha tội cho kẻ ác – nghĩa là ức hiếp người tốt.

*Chớ nghe lời gian dối của kẻ thù và chớ nghe lời xu nịnh của kẻ tâng bốc; một kẻ bày ra các thủ đoạn, còn kẻ kia mở cổ họng của lòng tham.

*Chớ tha cho kẻ thù yếu ớt, vì rằng nếu khi kẻ thù có thừa sức lực sẽ chẳng tha ngươi.

*Người bạn thực sự là người dọn đá và chông gai trên con đường của bạn.

*Xạ hương – đó là thứ có mùi hương chứ không phải vì người bán tạp hóa nói rằng đó là xạ hương.

*Thời cơ thuận lợi vô cùng quí giá, còn thời gian như một thanh kiếm.

*Con tim cao thượng quay lưng với hạnh phúc được tạo dựng trên bất hạnh của người khác.

*Không ai đi ném đá vào cây không có trái.

*Sự giàu có là niềm vui của cuộc sống, nhưng cuộc sống không phải là để tích lũy sự giàu có.

*Điều bất hạnh lớn nhất – là cần đến sự giúp đỡ của những người mà ta vốn khinh bỉ. 


*Hãy để ý lắng nghe những lời của nhà bác học, mặc dù công việc của ông không tương xứng với lý thuyết.

*Con người cần phải học, dù chỉ là những lời viết trên tường.

*Hãy nói chuyện với mọi người những gì tương xứng với hiểu biết của họ.

*Lượng đồ ăn vừa đủ sẽ nâng đỡ bạn. Còn phần thừa đôi chân của bạn sẽ phải mang.

*Suy nghĩ rằng kẻ thù yếu ớt thì không thể hại – điều đó chẳng khác nào suy nghĩ rằng một tia lửa thì không thể gây ra đám cháy.

*Nếu cục vàng bị rơi xuống bùn thì nó vẫn là cục vàng. Nếu hạt bụi có bay lên tận trời xanh thì nó vẫn là hạt bụi.

*Bạn là người vĩ đại hay tầm thường, khôn ngoan hay dại dột, thông minh hay dốt nát, chúng tôi chưa thể biết một khi bạn chưa nói lời.

*Có lọ xạ hương bỏ trong túi quần, chớ rêu rao khắp xóm về điều này. Hãy để mùi xạ hương nói về bạn tất cả.

*Sự lừa dối giống như một cú đánh mạnh: nếu vết thương lành thì sẹo vẫn còn.

*Mái tóc của người đẹp là xiềng xích đối với người thông minh và là tấm lưới đối với người nhẹ dạ.

*Tình yêu là thứ vốn có trong con người, nếu bạn không có tình yêu thì việc ăn và ngủ biến bạn thành đồng sự của động vật.

*Mọi người sinh ra với bản chất trong trắng, và chỉ sau đó những cha đạo biến họ thành tín đồ của đạo Do Thái, Kitô, hoặc thờ Lửa.

*Dũng khí không ở sức mạnh của bàn tay hay ở nghệ thuật sử dụng gươm kiếm, mà dũng khí là ở chỗ biết làm chủ chính mình và hành động vì chính nghĩa.

*Chưa từng nếm mùi đau khổ sẽ không đạt đến hạnh phúc hoàn mỹ.

*Đừng ngồi nhầm chỗ của người khác và đừng giả vờ làm sư tử giữa những người mạnh mẽ.

*Đừng bao giờ hỏi bạn bè về nhược điểm của mình – bạn bè luôn im lặng. Tốt nhất hãy lắng nghe kẻ thù nói gì về anh.

*Sự phật ý của thầy tốt hơn sự dịu dàng của bố.

*Nghĩ trước, nói sau. Nhưng hãy biết dừng trước khi người ta nói với bạn: “quá đủ rồi”. Con người cao cấp hơn động vật ở lời nói, nhưng sẽ thấp hơn chúng nếu dùng lời không đúng mực.

*Biết lấy gì so sánh với lưỡi trong miệng người? Đấy là ổ khóa của kho: khi cửa khóa thì không ai biết có gì trong đó – là châu ngọc hay chỉ những thứ vứt đi.

*Nơi cần sự nghiêm khắc thì sự mềm mỏng không phù hợp. Bằng sự mềm mỏng không biến thù thành bạn mà chỉ làm tăng những yêu sách.

*Sự giận dữ quá mức sẽ gây ra nỗi sợ hãi, còn sự trìu mến quá độ sẽ làm giảm sự kính trọng đối với bạn trong con mắt mọi người. Hãy đừng quá khô khan để mà gãy ra răng rắc, nhưng cũng đừng quá ướt át để người ta vắt như cây chổi lau nhà.

*Bàn tay yếu đuối thì không giữ được thanh gươm đứng thẳng. Từ những người yếu đuối tâm hồn thì đừng đợi những việc công chính.

*Đừng để rơi vào sự lừa dối của kẻ thù và cũng đừng nghe theo lời khen của kẻ xu nịnh, một kẻ đang giăng ra tấm lưới của sự láu lỉnh, còn kẻ kia đang mở cổ họng của sự tham lam.

*Có thể dùng sợi tóc buộc con voi bằng những lời dịu dàng và lòng tốt.


*Đừng tiếc gì sức lực của mình, nếu anh là người lính
Kẻ thù yếu hơn – đánh, kẻ thù mạnh hơn – cũng đánh!

*Nếu những đàn kiến mà biết đoàn kết lại
Thì thậm chí sư tử cũng lo mà bỏ chạy.

*Khi thấy giận đùng đùng, hãy gắng ghìm một chút
Hãy để cho lý trí đem đổi giận thành thương
Bởi đập vỡ viên ngọc là việc rất dễ dàng
Nhưng hàn gắn lại là việc không làm được.

*Người ta đã hỏi chàng điên Majnun:
“Ngươi tìm gì: địa ngục hay thiên đường?”
Câu trả lời: “Đi theo người yêu dấu
Và tôi vui, dù địa ngục, thiên đường”.

*Hãy ráng mà giữ những điều bí mật
Còn huyênh hoang – thì kẻ thù qua mặt.
*Những con bệnh của tình, ta ghen với các người
Lờn với cơn đau thì cũng lờn với thuốc thôi.

*Hãy gắng lo mà giữ miệng giữ mồm
Nói ít thôi nhưng nói bằng trí khôn.

*Phải giữ bí mật cả với bạn bè
Bởi bạn còn có bạn khác nữa mà.

*Ai trong ăn uống có mực có chừng
Thì khi gặp thiếu thốn sẽ dễ dàng
Còn ai chỉ biết ăn cho đầy bụng
Thì chết sớm khi gặp sự khó khăn.

*Ngày hôm qua đã đi mất đâu rồi
Còn ngày mai, ngày mai chưa về tới
Chúng ta chỉ có giờ khắc hiện tại
Và chúng ta quá đủ với điều này.

*Con mắt, thân xác mãi mãi khát thèm
Và ham muốn, dù bụng đã đầy căng
Dạ dày bạn là ngục không có đáy
Nhét cho thật nhiều rồi sẽ khóc than.

*Có câu châm ngôn, ý nghĩa như vầy:
“Tài năng sinh ra một đống kẻ thù”.

*Đừng ăn nhiều đến mức phải ói ra
Đừng ăn ít đến mức phải đi xa.
  

*Giữ nghiêm khắc lẫn mềm mỏng bằng nhau
Như thầy thuốc: vừa cắt vừa xoa dầu.

*Cần biết mức độ trong mọi thứ, mọi khi
Cần biết mức độ cả với bạn lẫn thù.

*Hãy suy nghĩ rồi đưa ra ý tưởng
Chớ xây tường một khi chưa có móng.

*Ta đều chết, chẳng có ai sống mãi
Chỉ tiếng tốt với cuộc đời ở lại.

*Kẻ bỏ bạn trên con đường khó khăn
Về bến đậu không thể có lặng yên.

*Cả mũ lẫn áo giáp đều không giúp được
Một khi vụt tắt ngôi sao hạnh phúc.

*Tất cả chết – cả người ác, người hiền
Chỉ mong sao còn lưu lại tiếng thơm.
Danh dự cho người biết cách nhẫn nhịn
Mà không mang tiếng đã hạ nhục mình.

*Hãy làm người xứng đáng giữa đời thường
Sau đó mới mơ đôi cánh thiên thần!

*Bạn chân chính là người chỉ cho ta
Trở ngại trên đường và giúp đi qua.

*Nếu bạn đặt cái ác làm cơ sở
Nghĩa là đã cắt rễ, trái chẳng có.

*Ai cũng sống rồi chết
Chỉ bất tử những người
Có được danh tiếng tốt
Khi còn sống trên đời.

*Ai suốt đời chỉ nhen lòng thù địch
Kẻ đó cuối cùng bị lửa thiêu chết.
  

*Con người có tâm hồn thấp kém bao nhiêu thì mũi của anh ta sẽ hếch lên cao bấy nhiêu. Mũi sẽ kéo dài đến nơi mà tâm hồn không lớn tới.

*Bông hoa mà bạn đã hái – phải được đem trao tặng, bài thơ đã chấp bút – phải đư
ợc viết cho xong, còn người phụ nữ mà bạn yêu thương – phải được sống trong hạnh phúc, bởi nếu không thì bạn đừng dây vào những việc mà bạn không đủ sức.

*Hiến dâng mình – không có nghĩa là bán
Nằm ngủ gần – không hẳn đã ngủ chung
Không trả thù – không hẳn đều hòa giảng
Không ở gần – không có nghĩa không thương.

*Một người không hiểu ra mùi hương của hoa hồng
Còn một kẻ khác từ cỏ đắng biết làm ra mật ngọt
Một kẻ nhớ suốt đời dù được người ta trao quà vặt
Còn kẻ khác không hiểu gì dù được trao cả cuộc đời riêng.

*Bạn yêu cả những nhược điểm ở người mà bạn yêu mến và khó chịu với cả những ưu điểm ở người mà bạn không yêu.

*Những gì mà Thượng Đế cho ta thì đã được Ngài đong đếm cả rồi, ta không thể tăng thêm cũng không thể giảm bớt. Ta chỉ còn cách là cố gắng sử dụng tốt nhất những gì đã được ban phát, đừng nhìn ngó của người khác và cũng đừng vay mượn của ai. 

Thứ Năm, 13 tháng 9, 2018

Thơ tình THỔ NHĨ KỲ - Yusuf Nabi


Một số bài thơ: 

1
Anh hiểu ra dối gian – người anh lên cơn sốt
Hai má nóng bừng, anh ngã gục trong đêm này.

Bầu trời trở thành đen khi nghe những lời đau khổ
Con mặt trăng đang cười ai vậy trong đêm này?

Em hãy nói, có phải là anh không xứng đáng
Em làm điều tốt, còn anh lầm lỗi trong đêm này?

Hay là em không ưa bạn bè và anh uống rượu
Hay ai đã làm em xao xuyến trong đêm này?

Chỉ có hình bóng xa xôi của em cùng anh nói chuyện
Hãy nói cho ta sự thật, trong đêm này em đã mến ai?

Anh đau khổ đắm chìm trong nước mắt
Ngày tận thế của anh đã đến trong đêm này.

2
Dòng sông đang gọi ai, vang lên - điều này em có lỗi.
Chim hoạ mi đang líu ríu trên cành - điều này em có lỗi.

Ô, người đẹp hãy cho anh xin một nụ hôn!
Từng hơi thở đầy lửa tìmh - điều này em có lỗi.

Em hãy đến đây, hờ hững ghé mắt nhìn
Có tiếng kêu của kẻ say giữa ban ngày - điều này em có lỗi.

Anh đeo lá bùa lấy từ bàn tay đẹp của em
Những lời vu khống vây lấy anh - điều này em có lỗi.

Vẻ quyến rũ đã không còn trong những câu thơ
Không buộc tội ai, thi sĩ lặng im - điều này em có lỗi.


3
Chén rượu uống vòng quanh từng vòng - đến rồi đi
Biển đổ dồn sóng về phương Nam - đến rồi đi.

Người đưa tin mang hoa hồng cho người khách
Ngọn gió trên đồng tươi mát - đến rồi đi.

Đau khổ vì tình yêu không thuốc nào chữa được
Chúa Giê-su* cũng chịu lắc đầu - đến rồi đi.

Trong tim tôi có một nỗi đau còn ở mãi
Còn tình yêu – kẻ nô bộc một ngày, đến rồi đi.

Thần tình yêu tinh nghịch về tình yêu không nói trước
Ô, ta đã điên rồ qua đó - đến rồi đi.
_________
*Chúa Giê-su (Isa) – người Hồi giáo coi Jêsus Christ là một trong những nhà tiên tri đi trước Mahômét.

4
Có nên thực hiện lời hứa của mình – không biết được
Trong giờ tình yêu không có gì ngoài ba hoa – không biết được.

Đừng hỏi rằng có thể không uống rượu nữa chăng –
Nơi hỏi vậy, hoài nghi, không ai biết được.

Trong cái giờ phút mà người đẹp là của anh
Con tim bằng đá người tình không biết được.

Con gà trống khôn ngoan hơn những kẻ đang yêu
Lúc nào gáy, lúc nào im, điều này gà biết được.

Ô, Nabi, đau khổ vì tình không có ai
Ngoài cái người đã tặng khổ đau, không biết được.


5
Người đẹp có hình dáng buồn, nỗi buồn không mang đến
Người đẹp mang đến giận hờn, người khác không mang đến.

Tôi ghen tỵ với những người chồng khôn ngoan:
Say ngã trong quán rượu nhưng chửi rủa về nhà không mang đến.

Âu yếm trong phút chốc mang lại cả nghìn vết thương
Con tim hững hờ tình yêu không mang đến.

Đôi tai tôi như cánh cửa nơi cổng trời
Những bài hát dưới trần niềm vui không mang đến.

Hồn say sưa với hoa hồng, càn rỡ với hoạ mi
Ô, Nabi, những bài hát của ngươi thuốc chữa lành không mang đến.




Thơ tình THỔ NHĨ KỲ - Karacaoğlan


1
Hãy giữ anh bằng tình yêu của em
Đừng để xa rời quê hương yêu mến
Hãy đưa anh vào dáng em hãy bện
Để muôn đời anh được ở bên em.

Em hãy cản trở con đường của anh
Đừng cho nó dẫn anh về cái chết
Đưa anh vào mái tóc em, hãy buộc
Để anh trở thành một sợi chỉ vàng.

Bện vào tóc, anh sẽ rất vui mừng
Hương thơm ngát sẽ làm anh choáng váng
Và anh sẽ quay trở lại con đường
Trước mặt anh có em làm vật cản.

Dù em không yêu, anh vẫn vui thay
Anh vẫn của em đến ngày tận số
Chỉ im lặng nghe lời tên nô lệ
Cho dù anh không xứng với điều này.


2
Giá mà anh trở thành làn khói xanh
Thành bông hoa cho em thò tay bẻ
Giá mà anh trở thành chiếc khăn lanh
Để cho em đem quấn vòng quanh cổ.

Để bên em suốt ngày anh được ở
Anh sẽ trở thành chiếc vòng đeo tay
Thành giọt thuốc nằm trong bình nhỏ
Để cho em đi kiếm suốt ngày.

Anh đang sống bằng ước mơ dịu êm
Sẽ được trở thành một tên nô lệ
Hay trở thành đồ trang phục của em
Hay trở thành cái chăn trên giường ngủ.


3
Tại vì sao em không đến với anh
Hãy đến đây cho anh làm nô lệ.
Trên mặt anh giọt nước mắt long lanh
Em hãy đến lấy khăn chùi giọt lệ.

Nhưng em không muốn nghe lời của anh
Áo quần em, lụa và nhung em mặc
Tình của anh vật cản không qua được
Trời không xe duyên hai đứa chúng mình.

Con đường anh chạy từ trên đồi cao
Dốc dựng đứng, còn bây giờ thoai thoải
Em nói với anh những lời cay đắng vậy
Và những lời em đâu phải tình yêu.

Anh không biết làm sao anh thắng nổi
Những đam mê và dục vọng của mình.
Thành người khổ hạnh mặc áo quần rách rưới
Anh sẽ vui lòng từ giã với em.

   

Thơ tình THỔ NHĨ KỲ - Pir Sultal Abdal

 

1

Không cần hoạ mi hót trong vườn anh
Không có em trong nỗi buồn đang cháy.
Anh kiếm dầu cho ngọn đèn của mình
Không có em trong nỗi buồn đang cháy.

Anh trở thành bông hoa hồng héo khô
Thành bọt nước mà dòng đang quánh lại
Trở thành tro, anh nằm trong bếp lò
Không có em trong nỗi buồn đang cháy.

Những bóng đen chỉ đường cho ta mau
Những vết bỏng xin các người băng lại
Nói với em ở trên ngọn lửa nào
Không có em trong nỗi buồn đang cháy.

Anh đang sống trong ngôi nhà của mình
Không ăn uống, anh khát khao lắm vậy.
Anh sống đây chịu đựng nỗi cực hình
Không có em trong nỗi buồn đang cháy.

2
Kẻ cô đơn tội nghiệp đi tìm em –
Kho châu báu và anh tìm ra được
Người đẹp ơi, biết không, anh đi tìm
Và thấy em như người anh mơ ước.

Con chim non, em từ đâu đến vậy?
Bờ mi em như một mảnh trăng thề…
Em khóc lên tựa hồ như mãi mãi
Người yêu của mình đã bỏ ra đi?

Xin em chớ buồn, em không đơn lẻ
Gương mặt như trăng, mái tóc đen huyền
Dù chưa phải người yêu nhưng anh sẽ
Đến muôn đời anh sẽ ở bên em.

Anh khát khao bằng tất cả trái tim
Mong cho em không bao giờ cô độc
Mong cho em không nếm mùi xa cách
Và anh mong hạnh phúc cho mình.


3

Kể từ khi sống cuộc đời ô nhục
Hồn không yên. Anh chẳng biết làm sao?
Kể từ ngày với người yêu xa cách
Đời chán chường. Anh chẳng biết làm sao?

Biết làm sao? Ngọn đèn vui lấp lánh
Có giúp được gì cho kẻ đang yêu
Chứ bây giờ tai hoạ đầy mọi chốn
Sức không còn. Anh chẳng biết làm sao?

Anh bảo: đến với anh – và em đi đến đấy
Anh bảo: vào đây – và em đã ghé vào.
Anh mất rồi, hãy tìm – và em tìm thấy
Nhưng hồn bỗng lạ lùng – anh biết làm sao?

Anh tin chắc: đã đến lúc lên đường
Theo ý trời anh phải đi vội vã
Quên phiền muộn, đi tìm gặp người thương
Còn nếu không? Chẳng biết làm sao cả?


4
Tâm hồn anh đau lắm
Anh mong được chữa lành
Anh thở bằng hy vọng
Rằng sẽ được gặp em.

Hoạ mi đừng dữ dội
Hoa hồng hãy dịu êm
Hoa hãy thương ta với
Đừng tỏ vẻ ngạc nhiên.

Em đốt anh cháy lên
Em – ngôi đền anh dựng
Khi cầu nguyện anh nhìn
Vào em như ân sủng.

Đôi mắt em sáng tỏ
Và cháy bỏng bờ môi…
Ai tình yêu lìa bỏ
Chỉ có đáng thương thôi.

Em đã biết anh rồi
Sao gặp anh em tránh
Em quay đi im lặng
Để nước mắt đầy vơi…

5
Người con gái mắt đen, tim anh đang vỡ
Để lấy ra mũi tên, em hãy đến đây.
Em đến để chữa lành cho anh nỗi khổ
Anh đang yêu, đang chết dần, em hãy đến đây.

Anh là thành phố bị kẻ thù bao vây
Là tù binh sắp bị đem xử bắn
Là người tù bơ phờ, tay chân bủn rủn
Hãy cứu anh thoát cảnh này, em hãy đến đây.

Mọi thứ trên đời này đều dễ dàng mua được
Nhưng hạnh phúc thì thật khó lắm thay
Layla của Madzhnun cũng đã từng mơ ước
Anh tha thiết gọi tình, em hãy đến đây.

Thân xác đau, con tim dần nguội lạnh
Mơ ước của anh, tất cả phí hoài
Bầu trời đen. Cuộc đời đã cháy sém
Để nhìn thấy tro tàn, em hãy đến đây.


Thơ tình Ả Rập - Ibn Hamdis



1

Em ơi hãy ở lại cùng anh, hãy đợi
Đừng cười anh và em đừng đi vội!

Tất cả lại trở về và sẽ cháy lên
Ngọn lửa ngày nào vẫn ở trong tim!

Những đêm cô đơn, những ngày buồn bã
Cho anh khỏi u sầu – em đến nhé!

Anh trao em con tim và tấm lòng thành
Nhưng chẳng thấy gì, dù hy vọng mong manh!

Có phải em thích trò chơi như vậy?
Anh sẽ chịu đựng nhưng xin em ở lại!


2
Nếu phải chọn giữa Em và Thế giới
Thì anh, tất nhiên, là sẽ chọn Em
Con tim anh tin chắc là như vậy.

Nhưng Lý trí dứt khoát: “Chọn Thế giới!”
Vì có lẽ Lý trí tin những lời
Về “Con tim Thông minh” thời thượng cổ.
  

Thơ tình Ả Rập - Ibn Zaydún


1

Anh sẽ không quên lời hứa của mình
Anh đặt vào đấy cả tâm hồn, trái tim!

Không bao giờ, ngày hay đêm cũng vậy
Lời hứa của mình anh sẽ không thay đổi.

Rằng chỉ mình em, chỉ một mình em
Là hiện thân điều mơ ước của anh!

Tình của em dù đam mê mãnh liệt
Chỉ cho anh một phần thôi cũng được.

Trong cách xa dù chỉ còn đêm
Anh xin em hãy nhớ về anh.

Và nếu cuộc đời anh, em cần đến
Anh sẽ nói: “Này đây, em hãy nhận!

Số phận anh là nô lệ của em
Số phận anh nằm trong tay em”.

2
Anh yêu kẻ thù, bởi em cũng không là bạn
Vì nếu khác, thì tại sao làm anh đau đớn?

Có phải em giận anh? Em hãy trả lời
Dù em không công bằng – anh chỉ trách mình thôi.

Em như mặt trời, nhưng dưới mặt trời có bóng
Em chiếu sáng đêm… và làm ngày tối sẫm.

Anh biết rằng lời than phiền sẽ tan tác như mây
Chỉ cần em thương cho kẻ bất hạnh này!
  

3

Tình em là kho báu… Nhưng anh biết đâu tìm
Mặc cho vận may sẽ chỉ lối cho anh…

Trong đôi mắt anh giờ chia ly đã đến
Mắt khóc em và giã từ trong im lặng.

Số phận đang mỉm cười với anh lúc này
Nhưng hình bóng tuyệt vời của em không giấu được đám mây.

Em là cuộc đời anh, anh làm sao xa được
Nếu phải xa thì thà cho anh cái chết.

Than ôi, con mắt không sao giấu nổi tình anh
Gương mặt làm sao giấu được nỗi lòng.

4
Em quyết định số phận của anh thế nào cũng được
Anh không thể quên em, không có cách nào khác.

Chẳng lẽ đủ sức quên và có thể đổi thay
Người đã gắn bó với em bằng tình yêu này.

Anh cháy lên bằng tình em – đau đớn
Tình yêu là bệnh trong tim anh – đau lắm!

Nhưng khỏe mạnh anh cũng không muốn nào
Anh nói dối, xin cửa tự đóng vào.

Xin thề với Thánh Ala rằng yêu em, và chỉ
Sống để yêu em, không cần ai thay thế!



Thơ tìnhẢ Rập - Abu-l-'Atahiya



1
Hỏi tôi Thánh Ala

với nỗi buồn và đau điếng:
“Có phải con yêu Utba
bằng tình yêu chân chính?”
Và tôi trả lời
bằng giọng chân thành:
“Tình của con như máu
chảy về tim.
Còn con tim của con –
Ngài xem! - đau lắm
Có vô số những vết thương
như dao chém.
Con đã hoài công
gọi về ông thầy thuốc
Nhưng bệnh của con
chỉ ngôi mồ chữa được.
Chỉ có áo quan
một màu trắng toát.
Chữa được tình yêu
không thể nào chia cắt.
Người mà con yêu
làm say mê người khác…
Con hiểu một khi yêu
thì khổ đau không thoát.


2
Tuổi trẻ của ta hãy quay về
Ta gọi ngươi, ta khóc, ta đau khổ
Những sợi tóc của ta trắng xoá
Ta sẽ đem nhuộm đen đi
Ta bây giờ như cây cối mùa thu
Ta đứng một mình trong gió
Ta khóc về quá khứ
Những tháng năm hoài phí, lỡ làng trôi
Hãy quay về tuổi trẻ của ta ơi
Người sẽ không còn nhận biết
Kẻ tóc bạc này đã đánh mất
Điều may mắn cuối cùng.

  
3
Em tỏa sáng hết mình
Bằng vẻ đẹp thanh xuân
Tiên nữ nơi xa ấy
Cũng không đẹp bằng em.

Bên em anh lãng quên
Đồng cỏ chốn thiên đàng
Quên dòng sông mật ngọt
Quên cảnh đẹp và tiên.

Thơ tình Ả Rập - Omar ibn Abi Rabia


1
Chỉ một mình em anh nhớ về
anh không ngủ trong đêm vắng.
Còn khi gần sáng anh ngủ mê
thì em lại đến trong giấc mộng.

Một phút ngỡ là muôn năm
khi em nơi xa vắng.
Còn khi bên em thì dù cả vĩnh hằng
rất nhanh và rất ngắn.

2
Em đến trong đêm này
dịu dàng và đằm thắm
Và những giờ không ngủ vụt bay
trong đêm này rất sáng.

Bình minh đến chẳng hề mong
nhưng người yêu chưa cất bước.
“Em không giã từ anh, ồ không
em thốt lên trong nước mắt.

3
Em đã bỏ bùa tôi
giống như người làm phép thuật
Như đội quân bao vây
một vương quốc và chiếm được.

Tôi mang ơn số kiếp
ca tụng phép yêu tinh
Ngợi ca phép lạ của nụ hôn
và ấn tượng mê hồn trong ánh mắt.

Em nói với tôi rằng: “Hẹn gặp!”
Nhưng chẳng biết đến bao giờ?
Em cười bảo: “Đến ngày kia!”
như mọi khi, em luôn tinh nghịch.


4
Anh yêu người con gái đẹp xinh
anh hạnh phúc, sung sướng.
Đừng biến người ta thành thần tượng
thành thần thánh, thiêng liêng.

Đi đến gặp gỡ với người
thì tình yêu trao hết.
Nhưng chỉ ít khi đến thôi
kẻo lại rồi chán ngắt.

Đừng nhắc hoài: “Yêu em, yêu em!”
niềm hân hoan giảm bớt.
Gặp gỡ người chớ cầu xin
đừng van nài, đừng khóc.

Đuổi theo tình – tình bỏ
tai hoạ khôn lường:
Người ta sẽ trả lời: “không”
thay vì trước đây nói “có”.

5
Con tim anh đau đớn
vì ánh mắt của em!
Bước đi trong gió của em
như dương liễu đung đưa từ sáng sớm!

Rất khoan thai, uyển chuyển
hình dáng của em!
Em cười – anh như được hồi sinh
em quay đi – anh trở thành chết điếng.

Không ai biết được ta yêu nhau
ta gặp nhau không hề biết trước.
Tình yêu – gặp gỡ rồi ly biệt
tất cả số kiếp định rồi.


6
Suốt cả đêm không ngủ
ta chỉ có một mình.
Chớ tranh luận với người yêu đẹp xinh
người tự đặt mình vào chỗ.
Người trở về thì ta vui vẻ
người ra đi tai hoạ khôn lường
Chia tay nhau – ta mất tất cả
nhìn thấy người – hồn lại hân hoan!




Thơ tình Ả Rập - Qays ibn al-Mulawwah


1

Trong ngực tôi con tim ai đang gióng

Tôi gọi em nhưng mà em im lặng.


Con tim tôi khổ vì mối âu lo
Tai hoạ này chẳng biết ở đâu ra?

Từ ngày gặp Layla tôi lâm vào tai hoạ
Con tim tôi đau mọi thời gian, mọi ngả!

Có phải mọi người tim đều thế này chăng?
Xin Thượng Đế cho cuộc đời chẳng còn tim!

2
Tôi đau vì tình
một nỗi buồn không thể tả.
Tai hoạ ở rất gần
còn em thì đâu đó.

Tôi đang đánh mất niềm hy vọng
đã quen với chia ly.
Người yêu tôi im lặng
coi tôi chẳng ra gì.

Tôi như con chim non
sa vào lưới tình tuyệt vọng
Có một bàn tay vô hình
giữ tôi trong tù hãm.

Giống như con trẻ chơi đùa
nhưng với con chim bị bắt
Trò chơi này có lẽ là
sẽ trở thành cái chết.

Giá mà tôi được thoát ra!
nhưng chẳng biết là có đáng.
Vì con tim cứ hướng tới người ta
mà dây xích thì rất ngắn.


3

Anh làm gì ư, một gã cuồng

trong buổi chiều xanh thẫm

Anh vẽ hình em trên cát trắng
và anh nói chuyện với đồng hoang.
Anh nghe tiếng kêu của quạ khoang
rơi xuống đất trong đau đớn
Và ngọn gió buồn đang quét đi
bức vẽ của anh trên cát trắng.

4
Tôi đang yêu – cơn khát trên sa mạc
không khát bằng cơn khát tình tôi.
Tôi đang yêu - đã cạn khô nước mắt
vì những đêm không ngủ của tôi.
Tôi đang yêu – tôi đã quên cầu nguyện
tôi như một kẻ cuồng điên
Tôi đang yêu – không còn tơ tưởng đến
đền Kaaba và Kinh Koran.

5
Con xin Thượng Đế một điều mong
ngoài ra – không còn gì khác:
Hãy cứu người yêu con khỏi đau buồn
cứu người con yêu khỏi điều ác.

Con chẳng cần gì nhiều hơn
Ngài đã rất hào phóng
Tặng cho con tình yêu là sung sướng
là nguồn sáng, là cứu rỗi của con.

Một ngày còn sống – còn yêu và tin
còn hy vọng và chịu đựng
Chỉ tôn thờ một thần tượng
và báu vật gắng giữ gìn.





6

Chỉ có kẻ đang yêu
có quyền được gọi là người.
Ai sống mà không yêu
là mắc tội phạm thánh đấy thôi.

Người tôi yêu bảo tôi như vậy:
“Em chẳng có gì tiếc thương
Chỉ cần được nhìn thấy anh
chỉ cần được chờ anh, mong đợi”.

Chỉ ghen tỵ với kẻ đang yêu
với hạnh phúc nhường ấy
Là niềm khoái lạc ngọt ngào
là gia tài không thể đổi.


7
Tôi hôn lên dấu chân của người yêu trên đất
Nó là thằng điên! – Thiên hạ nói về tôi.
Tôi hôn lên đất sét và tôi hôn lên cát
Nơi tôi nhìn ra có dấu chân người.

Tôi hôn lên đất, hôn lên dấu vết
Tôi trở thành điên trước mặt mọi người.
Giờ tôi sống một mình trên sa mạc
Chỉ thú rừng là bè bạn của tôi.



Thơ tình Ả Rập - Abu Nuwas


1
Hãy nhẫn nhục, đằm thắm với người tình
Đường tình yêu là con đường dịu êm.
Chớ giận người khi người ta đột ngột
Giận dỗi, lạnh lùng và thích cô độc.
Đừng lặng im, cau có, cằn nhằn
Vũ khí của anh – những lời dịu êm.
Trong đêm vắng lời nhắc đi nhắc lại

Và người sẽ là của anh mãi mãi.

2
Tôi đau đớn, tôi gọi ông thầy thuốc
Nhưng ông thầy bệnh tôi không chữa được.
“Không phải tôi chữa được bệnh của anh
Mà cái người anh thường nói: “Yêu em”.

Không thầy thuốc mà gọi người yêu anh

Bệnh của anh, bệnh tai ác – bệnh tình”.

3
Hoa hồng đang mỉm cười
Con suối kêu róc rách.
Hoạ mi cao giọng hát
Giữa xanh thắm bầu trời.

Bạn bè tôi uống rượu
Cùng với tôi ngoài trời.
Không có gì trên đời
Quí hơn tình bạn hữu.

Dưới chén tròn vành vạnh
Trong say đắm mùa xuân
Uống rượu cùng bè bạn
Và vui vẻ, hân hoan.

Họ không tìm giàu có
Và không kiếm vinh quang
Mà uống say rồi nằm
Lăn ra trên thảm cỏ.


4
Hôn anh nào, anh xin
Và em không từ chối
Em hạnh phúc, còn anh

Ngỡ rằng quá ít ỏi.

Hôn anh thêm lần nữa
Thật hào phóng, đừng nhìn.
Chẳng lẽ nào em nỡ
Keo kiệt thế với anh?

Cười với tôi người yêu
Rồi hôn tôi lần nữa:
“Nếu mà em cứ chiều
Anh sẽ còn đòi nữa.

Như trẻ con, chẳng khác
Khi được tặng đồ chơi
Chưa kịp chơi thoả thích
Đã đòi cái khác rồi”.

5
Cho em vui – anh chết vì đau khổ
Im lặng muôn đời… Điều này không lâu nữa.

Con tim em sẽ dễ dàng quên anh
Còn anh chết – giữ lời hứa trung thành.

Dưới trăng này tất cả đều thay đổi
Em phụ tình anh, em lạnh lùng đến vậy.

Nhưng nếu trong mắt em anh chẳng ra gì
Thì sự thật muôn đời em chẳng nhìn ra.

6
Ôi đêm này tuyệt vời
Đêm dịu dàng âu yếm
Tôi với người yêu tôi
Nâng chén tình uống cạn.

Tôi hôn em say đắm
Em hào phóng với tôi
Tôi hạnh phúc trọn vẹn
Với em trong đêm này.

7
Tôi chẳng bao giờ từ chối rượu vang
Lên môi hồng chỉ muốn hôn không ngừng.

Khi sợi chỉ cuộc đời còn chưa đứt
Thì lạc thú của đời cần nắm bắt.

Hãy uống rượu và biết vui với tình
Bởi trên đời chẳng gì tuyệt vời hơn.

Khi hoa hồng nở rộ trên đôi má
Thì tất cả sự tuyệt vời trong đó.

Những ngón tay thanh mảnh ôm chén tròn
Là vẻ đẹp kỳ diệu chốn trần gian.