Thứ Hai, 1 tháng 6, 2020

Thơ tình Vladimir Nabokov


EM HÃY GIẢN ĐƠN 

Em hãy giản đơn, hãy trong suốt hơn 
Anh bây giờ chỉ mình em còn lại 
Rừng đã trụi và ngôi nhà đã cháy 
Còn mùa xuân đã mờ mịt màn sương. 

Nơi ấy mơ màng những cây bạch dương 
Chim gõ kiến gõ đều trên chóp ngọn 
Anh để mất bạn bè trong trận đánh 
Và sau này đã mất cả quê hương. 

Trong giấc mơ, với ảo ảnh mơ màng 
Ngoài đời thực, anh lầm đường lạc lối 
Điều tưởng tượng để mất trong rừng núi 
Những bài ca đánh mất giữa đại dương. 

Và bây giờ về quá khứ đau buồn 
Bên bếp lửa tình em, anh sưởi ấm 
Em hãy chân thành, dịu dàng, đằm thắm 
Và hãy nhớ rằng chỉ còn lại mình em. 
11-1919 

Будь со мной прозрачнее и проще

Будь со мной прозрачнее и проще:
у меня осталась ты одна.
Дом сожжен и вырублены рощи,
где моя туманилась весна,

где березы грезили и дятел
по стволу постукивал... В бою
безысходном друга я утратил,
а потом и родину мою.

И во сне я с призраками реял,
наяву с блудницами блуждал,
и в горах я вымыслы развеял,
и в морях я песни растерял.

А теперь о прошлом суждено мне
тосковать у твоего огня.
Будь нежней, будь искреннее. Помни,
ты одна осталась у меня.


HẠNH PHÚC

Anh biết rằng: đã qua con đường tối tăm, xa cách 
Những bầu trời chìm trong xanh thẳm màu xanh 
Ngày chìm trong ánh sáng, trong hạnh phúc – con tim 
Anh biết rằng anh yêu và sung sướng cùng em dạo bước. 

Vâng, anh trao hết mình cho tình em quyền lực 
Quyền lực màu xanh bao phủ lấy người anh… 
Nhắm mắt vào, nhìn vào đôi mắt đắm đuối của em 
Rồi hai đứa cùng ngồi trên cỏ hoa dày đặc. 

Hãy ôm anh bằng cánh tay kì diệu của em 
Vây quanh em cả bốn phía đều là hoa cỏ 
Đang ánh lên một màu sáng thiên thanh. 

Hoa cỏ rắc lên màu sáng kim cương 
Rắc lên mặt anh những cánh hoa ẩm ướt… 
Nụ hôn dài… Em là hạnh phúc… Em của anh… 

Счастье

Я знаю: пройден путь разлуки и ненастья,
И тонут небеса в сирени голубой,
И тонет день в лучах, и тонет сердце в счастье...
Я знаю, я влюблен и рад бродить с тобой.

Да, я отдам себя твоей влюбленной власти
И власти синевы, простертой надо мной...
Сомкнув со взором взор и глядя в очи страсти,
Мы сядем на скамью в акации густой.

Да, обними меня чудесными руками...
Высокая трава везде вокруг тебя
Блестит лазурными живыми мотыльками...

Акация чуть-чуть, алмазами блестя,
Щекочет мне лицо сырыми лепестками...
Глубокий поцелуй... Ты - счастье... Ты - моя...



MẶC TẤT CẢ LẶNG IM VÀ CAY ĐẮNG

Mặc tất cả lặng im và cay đắng 
Đời đi vào những giấc mộng thép gang… 
ở nơi này chỉ còn anh và em 
Tâm hồn ta giữa mùa xuân màu trắng. 

Và ta sẽ cùng nhau muôn thuở 
Xây cuộc đời – không nhìn thấy nghe em 
Anh sẽ tạo nên rừng núi và sông 
Còn em sẽ tạo hoa và sao nhé. 

Thế kỉ này này cuồng điên và khói lửa 
Ta sẽ sống trong thế kỉ khác nghe em – 
Trong tươi mát những bài ca của anh 
Trong thung lũng của em hoa đua nở. 

Chỉ con cháu của ta, theo năm tháng 
Yêu thơ mùa xuân mát mẻ của anh 
Qua ánh sáng, bóng tối của âm thanh 
Và chúng sẽ nhìn thấy em – màu trắng… 

Пускай все горестней и глуше

Пускай все горестней и глуше
уходит мир в стальные сны...
Мы здесь одни, и наши души
одной весной убелены.

И вместе, вместе, и навеки,
построим мир - незримый, наш;
я в нем создал леса и реки,
ты звезды и цветы создашь.

И в этот век огня и гнева
мы будем жить в веках иных -
в прохладах моего напева,
в долинах ландышей твоих.

И только внуки наших внуков -
мой стих весенний полюбя -
сквозь тень и свет воздушных звуков
увидят - белую - тебя...


CON TIM CỦA TÔI CẦN GÌ

Con tim của tôi cần những gì đây 
Để hạnh phúc? Chỉ cần rất ít ỏi… 
Yêu Thượng Đế, yêu muông thú, yêu cây 
Và ánh sáng ngày, và đêm đen tối. 

Và nơi mép rìa của cõi hư vô 
Tôi tự hỏi: ở đâu rồi đau khổ? 
Tôi từng hát và cả từng khóc nữa 
Thì chỉ nước mắt thán phục thôi mà. 
3-1919

Что нужно сердцу моему

Что нужно сердцу моему,
чтоб быть счастливым? Так немного...
Люблю зверей, деревья, Бога,
и в полдень луч, и в полночь тьму.

И на краю небытия
скажу: где были огорченья?
Я пел, а если плакал я -
так лишь слезами восхищенья...


TRONG GIẤC MỘNG GIẢN ĐƠN

Anh rất mừng, trong giấc mộng giản đơn: 
Em một mình đứng trên thềm tam cấp 
Bằng bàn tay, bình minh em che khuất 
Còn bình minh trên gương mặt của em. 

Rơi xuống nhẹ nhàng và phủ đầy sương 
Tia nắng lên áo quần và bóng lên bục cửa 
Còn trong vườn sáng lên từng chiếc lá 
Lá mỉm cười như một Thượng Đế con. 

Em ngoái nhìn – người trong mộng của anh 
Vào sâu thẳm của màu xanh đường phố 
Và sự hồi quang xuyên qua của lá 
Rung động chập chờn trên cổ áo em. 

Tại vì sao, không biết được em ơi 
Tại vì sao thức dậy trong nước mắt… 
Có ai đó trong tim cười và khóc 
Và em trong khung cửa, giữa mặt trời. 
8-1919

Мне так просто и радостно снилось:

Мне так просто и радостно снилось:
ты стояла одна на крыльце
и рукой от зари заслонилась,
а заря у тебя на лице.

Упадали легко и росисто
луч на платье и тень на порог,
а в саду каждый листик лучистый
улыбался, как маленький бог.

Ты глядела, мое сновиденье,
в глубину голубую аллей,
и сквозное листвы отраженье
трепетало на шее твоей.

Я не знаю, что все это значит,
почему я проснулся в слезах...
Кто-то в сердце смеется и плачет,
и стоишь ты на солнце в дверях.



ANH TỪNG MƠ VỀ EM

Anh từng mơ về em rất thường xuyên
Rất lâu trước khi chúng mình gặp gỡ
Khi anh một mình, đêm vào cửa sổ
Ngọn nến làm đèn nhấp nháy trong đêm.

Cuốn sách về tình, về khói trên sông
Về hạnh phúc hoa hồng, về sương trên biển
Anh đã lướt qua – cảm nhận bóng dáng em
Trong bài thơ nhiệt thành và trinh trắng. 

Thời tuổi trẻ, những giấc mộng say sưa
Trong phút giây kỳ diệu này anh ngỡ
Chúng như ruồi đen bò rất khổ sở
Trong màu hổ phách trên lớp vải dầu… 

Anh gọi em. Anh chờ. Theo năm tháng
Anh lang thang trên dốc đá cuộc đời
Thấy hình em trong giờ phút đắng cay
Trong bài thơ nhiệt thành và trinh trắng.

Và bây giờ, quả thực, em đã đến
Anh lại nhớ về một cách dị đoan
Như âm thanh sâu thẳm của chiếc gương
Chính xác về em đã từng dự đoán. 
1921

Мечтал я о тебе так часто, так давно

Мечтал я о тебе так часто, так давно,
за много лет до нашей встречи,
когда сидел один, и кралась ночь в окно,
и перемигивались свечи.

И книгу о любви, о дымке над Невой,
о неге роз и море мглистом
я перелистывал -- и чуял образ твой
в стихе восторженном и чистом.

Дни юности моей, хмельные сны земли,
мне в этот миг волшебно-звонкий
казались жалкими, как мошки, что ползли
в янтарном блеске по клеенке...

Я звал тебя. Я ждал. Шли годы, я бродил
по склонам жизни каменистым
и в горькие часы твой образ находил
в стихе восторженном и чистом.

И ныне, наяву, ты, легкая, пришла,
и вспоминаю суеверно,
как те глубокие созвучья-зеркала
тебя предсказывали верно.



KHI NÀO EM MUỐN ANH SẼ RA ĐI

Khi nào em muốn anh sẽ ra đi
Và vui vẻ ngợi ca điều mất mát
Nhưng trong khu vườn đang nở hoa kia
Anh để lại trong màn sương ao nước
Một ngôi sao vô giá để cho em. 

Em nhìn vào mặt gương nước của ao
Tay chạm nước và bàn tay di chuyển
Tay bất cẩn làm sợ một ngôi sao
Nhưng gợn sóng ngừng thì gương phản ánh
Lại quay trở về và gọi: tôi đây… 

Em ném hòn đá nhỏ thêm một lần
Làm cho gợn sóng vòng tròn lo lắng.
Em chớ làm cho ngôi sao phiền muộn
Không thể làm tan chảy giữa bóng đêm
Tia sáng của anh, tình yêu của anh… 

Trên mặt nước em hãy trải lòng mình
Và dần dần em sẽ làm quen với
Vòng cuối của ngọn lửa, và đột nhiên
Em hiểu ra và sẽ khóc lặng lẽ
Và sẽ âm thầm khẽ gọi tên anh… 

Когда захочешь, я уйду 

Когда захочешь, я уйду,
утрату сладостно прославлю,--
но в зацветающем саду,
во мгле пруда тебе оставлю
одну бесценную звезду.

Заглянешь ты в зеркальный пруд
и тронешь влагу, и движенья
беспечных рук звезду вспугнут,
но зыбь утихнет, отраженье
вернется вновь, шепнет: я тут...

Ты кинешь камешек, и вновь
зыбь круговая гладь встревожит.
О, нет, звезде не прекословь,
растаять в сумраке не может
мой лучший луч, моя любовь...

Над влагой душу наклоня,
так незаметно ты привыкнешь
к кольцу тончайшего огня;
и вдруг поймешь, и тихо вскрикнешь,
и тихо позовешь меня...


VỀ NHỮNG NGÔI SAO RỤNG

Tôi nghĩ gì? Về những ngôi sao rụng… 
Hãy nhìn sao, giống như một linh hồn
Vạch con đường kim cương giữa không trung
Và con đường kia – vội vàng tắt ngấm… 

Đừng hỏi tôi, ngôi sao lặn về đâu.
Tôi van em, hãy lặng yên, ngừng thở!
Tôi cảm thấy rằng – ngôi sao tan vỡ
Và sáng lên trong sâu thẳm hồn tôi. 
1918

О чем я думаю? О падающих звездах

О чем я думаю? О падающих звездах...
Гляди, вон там одна, беззвучная, как дух,
алмазною стезей прорезывает воздух,
         и вот уж путь ее — потух...

Не спрашивай меня, куда звезда скатилась.
О, я тебя молю, безмолвствуй, не дыши!
Я чувствую — она лучисто раздробилась
        на глубине моей души.



TÌNH ĐẦU

Trong tán lá của liễu hay bạch dương
Ở cuối đường, bên cây cầu nào đấy
Bỗng có ánh sáng rơi từ chiếc váy
Váy màu xanh từ vòng hoa màu xanh.

Hình bóng em lấp lánh và nhẹ nhàng
Trên bàn tay của anh, anh giữ chặt
Hình bóng của con bướm chưa hề chết
Anh nâng niu, anh trân trọng vô cùng.

Anh hạnh phúc với năm tháng qua mau
Sống không có em mà anh vẫn thế
Và lúc này anh cân nhắc suy nghĩ
Em còn sống không và sống ở đâu?

Nhưng nếu bất ngờ ta gặp lại nhau
Thì đời vẫn gọi đấy là số phận
Và anh như kẻ dị hình quái đản
Bị hình bóng em lay động dạt dào.

Không hờn dỗi vì một điều khó tả:
Em lo cho cuộc sống mới của mình
Chẳng chiếc váy màu xanh, chẳng cái tên
Dành cho anh, em không hề gìn giữ.

Và đã quá hạn từ lâu mọi thứ
Anh nguyện cầu và em sẽ nguyện cầu
Bên lề đường nhàu nát một nơi nào
Không gặp nhau trong một chiều buồn tẻ.
1930

Первая любовь

В листве березовой, осиновой,
В конце аллеи, у мостка,
Вдруг падал свет от платья синего,
От василькового венка.

Твой образ легкий и блистающий
Как на ладони я держу
И бабочкой неумирающей
Благоговейно дорожу.

И много лет прошло и счастливо
Я прожил без тебя, а все ж
Порою думаю опасливо
Жива ли ты и где живешь?

Но если встретится нежданная
Судьба заставила бы нас
Меня бы как уродство странное
Твой образ нынешний потряс.

Обиды нет неизьяснимее:
Ты чуждой жизнью обросла
Ни платья синего, ни имени
Ты для меня не сберегла.

И все давным-давно просрочено
И я молюсь и ты молись
Что б на утоптанной обочине
Мы в тусклый вечер не сошлись.



TÂM HỒN CÔ NHƯ ÁNH SÁNG

Tâm hồn cô như ánh sáng vô cùng kỳ lạ
Như ánh sáng trắng sau cửa thu hút tôi
Hỡi người họa sĩ bí ẩn hãy bước vào
Và hãy cầm bút vẽ.

Hãy vẽ thành một chuỗi màu
Những con chim thần kỳ, hãy vẽ thành màu lửa
Những gì màu trắng, vẽ gian phòng lặng lẽ
Và linh hồn của cô. 

Hãy lấy bút lông có giọt sương với bông hồng trà
Và nước màu đỏ mở ra bình minh buổi sáng.
Hãy bước vào, tình yêu, người họa sĩ bí ẩn
Hãy sáng tạo, hãy ước mơ.

Ее душа, как свет необычайный

Ее душа, как свет необычайный,
как белый блеск за дивными дверьми,
меня влечет. Войди, художник тайный,
и кисть возьми.

Изобрази цветную вереницу
волшебных птиц, огнисто распиши
всю белую, безмолвную светлицу
ее души.

Возьми на кисть росинки с розы чайной
и красный сок раскрывшейся зари.
Войди, любовь, войди, художник тайный,
мечтай, твори.



EM MUỐN NHIỀU QUÁ

Em muốn nhiều, có quá nhiều thứ muốn
Yêu người ta, em khao khát, em buồn
Thật phí uổng, em mơ màng chiến thắng
Khi người ta đưa ánh mắt nhìn em.

Hãy tin rằng hắn ta yêu phụ nữ
Không nhiều hơn thi sĩ yêu mùa xuân… 
Hắn nài nỉ, gọi mời, nhưng con tim thì chỉ
Muốn tự do và ý chí tung hoành!

Những bình minh, những ngôi sao, cầu vồng
Rồi đây tình địch cho em có đủ
Trong cái đêm hoan hỉ, hắn ôm em
Nhưng chỉ mối tình đầu tiên hắn nhớ. 

Tình yêu này có thể chỉ thoáng qua
Tình chạm đến rồi chìm… Thôi cứ để!
Có điều bí mật trong mắt hắn ta
Một nỗi buồn em hiểu ra không dễ… 

Rồi em sẽ cảm nhận cuộc chia ly lạnh giá.
Thế phải làm gì! Cứ im lặng và hôn
Tỏa sáng yên bình, và rồi đây hắn sẽ
Biến tia sáng của em thành tiếng động thiên đường!

Nhưng bởi vì em yêu ngột ngạt, chuyên quyền 
Em cứ đòi hỏi sự hy sinh của hắn
Còn hắn chỉ thở dài, tránh ra hờ hững
Và chẳng có gì hơn – chẳng có gì hơn… 
1918

Ты многого, слишком ты многого хочешь

Ты многого, слишком ты многого хочешь!
Тоскливо и жадно любя,
напрасно ты грезам победу пророчишь,
когда он глядит на тебя.

Поверь мне: он женщину любит не боле,
чем любят поэты весну...
Он молит, он манит, а сердце -- на воле
и ценит лишь волю одну!

И зори, и звезды, и радуги мая --
соперницы будут твои,
и в ночь упоенья, тебя обнимая,
он вспомнит о первой любви.

Пусть эта любовь мимолетно-случайно
коснулась и канула... Пусть!
В глазах у него замечтается тайна,
тебе непонятная грусть...

Тогда ты почувствуешь холод разлуки.
Что ж делать! Целуй и молчи,
сияй безмятежно, и в райские звуки
твои превратит он лучи!

Но ты... ты ведь любишь властительно-душно,
потребуешь жертв от него,
а он лишь вздохнет, отойдет равнодушно --
и больше не даст -- ничего...



HÃY ĐỂ ANH MƠ

Hãy để anh mơ… Em là đau khổ
Đầu tiên và hạnh phúc cuối của anh
Anh cảm nhận chuyển động và hơi thở
Của hồn em… Anh cảm nhận hồn em
Như bài hát run rẩy và xa xăm…
Cho anh mơ, hỡi dây đàn mới mẻ
Cho anh nức nở, tin và hoan hỉ
Rằng cuộc đời đầy tiếng nhạc như em. 

Позволь мечтать… Ты первое страданье

Позволь мечтать… Ты первое страданье
и счастие последнее мое,
я чувствую движенье и дыханье
твоей души… Я чувствую ее,
как дальнее и трепетное пенье…
позволь мечтать, о, чистая струна,
позволь рыдать и верить в упоенье,
что жизнь, как ты, лишь музыки полна.


TRONG SỰ CÔ ĐƠN CÓ SỰ TỰ DO

Trong sự cô đơn có sự tự do
Sự ngọt ngào – trong nghĩ suy tốt đẹp. 
Một bông tuyết, một ngôi sao, giọt mật
Tôi đều cho tất cả chúng vào thơ. 

Và có vẻ tôi chết đi hằng đêm
Rồi lại hồi sinh trong giờ cần phải
Một ngày mới – giọt sương thiên đường vậy
Còn ngày đã qua – là một viên kim cương.

Есть в одиночестве свобода

Есть в одиночестве свобода,
и сладость — в вымыслах благих.
Звезду, снежинку, каплю меда
я заключаю в стих.

И, еженочно умирая,
я рад воскреснуть в должный час,
и новый день — росинка рая,
а прошлый день — алмаз.



NGƯỜI KHỔNG LỒ

Anh tạo một người khổng lồ bằng tuyết
Cho nó cuộc đời trong đêm trước Giáng sinh
Qua biển sương mù, anh dựng nó trên đồng
Hướng về em, anh – nghệ nhân khủng khiếp.

Những con quạ lượn trên người khổng lồ
Như ruồi trên đầu một con bò trắng
Không bão tuyết hay linh hồn tạo dựng
Mà chỉ nỗi buồn chai đá chỏng chơ. 

Nó mù quáng, tuyệt thế, như mùa đông
Rảo bước chân, tiến đến gần mục đích
Những thợ săn lạc đường trong bão tuyết
Nhìn thấy khổng lồ và đã phát điên.

Nhưng nó đạt đến giới hạn em cần
Bỗng đóng băng: xứ sở em hoa nở
Em hạnh phúc, má ửng hồng, em thở
Mùa xuân trị vì xứ sở của em.

Với tâm hồn mượt mà và giản đơn
Em lướt trong ánh mặt trời tĩnh lặng
Với người bạn đường mới, rất trong sáng
Và rất tự hào em nói về anh. 

Và trước mặt trời này đành phải nhường
Khi hiểu rằng không thể nào đối lại
Nỗi buồn mù quáng của anh tan chảy
Xuyên qua giữa màu xanh của mùa xuân.

Великан

Я вылепил из снега великана,
дал жизнь ему и в ночь на Рождество
к тебе, в поля, через моря тумана,
я, грозный мастер, выпустил его.

Над ним кружились вороны, как мухи
над головою белого быка.
Его не вьюги создали, не духи,
а только огрубелая тоска.

Слепой, как мрамор, близился он к цели,
шагал, неотразимый, как зима.
Охотники, плутавшие в метели,
его видали и сошли с ума.

Но вот достиг он твоего предела
и замер вдруг: цвела твоя страна,
ты счастлива была, дышала, рдела,
в твоей стране всем правила весна.

Легка, проста, с душою шелковистой,
ты в солнечной скользила тишине
и новому попутчику так чисто,
так гордо говорила обо мне.

И перед этим солнцем отступая,
поняв, что с ним соперничать нельзя,
растаяла тоска моя слепая,
вся синевой весеннею сквозя.



VỀ CÁI CHẾT CỦA A. BLOK

Những màn sương bơi theo những màn sương
Những mùa trăng theo mùa trăng sáng tỏ…
Những xứ sở thiên thanh – anh ca ngợi
Nơi đang hát lên – xuân của thiên đường.

Trong màn sương Người Phụ nữ Tuyệt trần
Đã bơi đi, đã gọi từ xa lắm
Như tiếng vọng của ngôi đền xa vắng
Như gợn nước trăng nằm ở trên sông. 

Anh nhận ra nàng trong sự xốn xang
Của những chiếc bóng màu hồng chiều muộn
Trong bão tuyết, bối rối và im lặng
Bằng phép thần tiên của xứ sở mình. 

Anh yêu nàng kiêu hãnh và dịu dàng
Và hướng về nàng chỉnh tề, nghiêm khắc
Nhưng bàn tay nàng trắng như bông tuyết
Hiệp sĩ đáng thương không thể chạm lên… 

Quá ảm đạm, quá nham hiểm ngấm ngầm
Mặt đất kia đã trở nên hoang dã
Và anh dựa vào tấm khiên rạng rỡ
Anh nhìn quanh, hoang vắng những cánh đồng. 

Bị lừa dối bởi một giấc mơ suông
Và lạnh lùng một màn sương vây lấy
Như mảnh trăng mờ sương, anh tan chảy
Như lời nguyện cầu từ chốn xa xăm. 

На смерть А. Блока

I
За туманами плыли туманы,
за луной расцветала луна…
Воспевал он лазурные страны,
где поет неземная весна.

И в туманах Прекрасная Дама
проплывала, звала вдалеке,
словно звон отдаленного храма,
словно лунная зыбь на реке.

Узнавал он ее в трепетанье
розоватых вечерних теней
и в метелях, смятенье, молчанье
чародейной отчизны своей.

Он любил ее гордо и нежно,
к ней тянулся он, строен и строг, —
но ладони ее белоснежной
бледный рыцарь коснуться не мог…

Слишком сумрачна, слишком коварна
одичалая стала земля,
и, склонившись на щит лучезарный,
оглянул он пустые поля.

И обманут мечтой несказанной
и холодною мглой окружен,
он растаял, как месяц туманный,
как далекий молитвенный звон.



TA KHÔNG CẦN HOA HUỆ

Ta không cần hoa huệ
Ta không cần hoa huệ trắng trong
Không đụng đến số phận và mọc trong rừng
Người ta đem về, huệ luôn gìn giữ
Tình yêu giá băng và giam kín cõi lòng.
Ta muốn hoa hồng, hoa của người yêu dấu nhất
Muốn chìm đắm trong cơn mơ màng ngào ngạt
Trong những cánh hoa êm, đắm đuối của tình
Trong vẻ sống động dịu dàng, trong ngọn lửa nhung
Trước hoa hồng nhung thì hoa huệ là gì kia chứ
Vì ta yêu hoa hồng, hoa là của ta tất cả
Hoa trao cho ta hết mình, hoa yêu và đau khổ
Hồng mãi mãi của ta còn huệ - chẳng của ai…

Не надо лилий мне

Не надо лилий мне, 
Невинных белых лилий, 
Не тронутых судьбой и выросших в глуши. 
Добытые людьми, они всегда хранили 
Холодную любовь и замкнутость души. 
Хочу я алых роз, хочу я роз влюбленных, 
Хочу я утопать в душистом полусне. 
В их мягких лепестках, любовью упоенных, 
В их нежности живой, в их шелковом огне. 
Что лилия пред ней, пред розой темно-алой, 
Ведь розу я любил, и вся она моя, 
Она мне отдалась, любила и страдала, 
Она моя навеки, а лилия - ничья...



EM LÀ ĐÁM MÂY ÊM DỊU GIỮA TRỜI XANH

Em là đám mây êm dịu giữa trời xanh
Là bọt biển xanh dập dờn trên biển cả
Em là bóng của Mi-mô-sa trên đá
Là tiếng vọng tất nhiên, không thể thiếu trong lòng.
Em là bài ca không có điểm đầu tiên
Dù anh gọi hay không – em đều đáp lại
Đi tìm hay không – đều lặng im và ẩn náu
Tìm ra hay không – anh không biết, em quá xa xăm.

Em là giấc mơ mang đến vẻ kín thầm
Anh hồi hộp trong đêm sương mờ mịt
Anh sống bằng giấc mơ không thể biết
Anh thở bằng tình yêu duy nhất của em.
Và hạnh phúc anh cảm thấy ở xa hơn
Và anh mơ cảnh sum vầy hạnh phúc
Và bài ca vang lên nguồn cảm xúc 
Rồi cuộn vào trong nhẫn cưới tân hôn.
10-11-1918

Ты на небе облачко нежное

Ты на небе облачко нежное,
ты пена прозрачная на море,
ты тень от мимозы на мраморе,
ты эхо души неизбежное...
И песня звенит безначальная.
Зову ли тебя -- откликаешься,
ищу ли -- молчишь и скрываешься,
найду ли? Не знаю, о Дальняя.

Ты сон навеваешь таинственный.
Взволнован я ночью туманною,
живу я мечтой несказанною,
дышу я любовью единственной.
И счастье мне грезится дальнее,
и снится мне встреча блаженная,
и песня звенит вдохновенная,
свиваясь в кольцо обручальное.


ĐÀN SẾU

Khu rừng vàng xào xạc
Biển hòa nhịp từ xa
Nức nở bay ngang qua
Đàn sếu đi tránh rét.

Rồi mất hút giữa trời
Mọi thứ đều yên ả. 
Hai con cuối đàn kể
Rằng em nhớ về tôi. 

Журавли

Шумела роща золотая,
ей море вторило вдали,
и всхлипывали, пролетая,
кочующие журавли 

и в небе томном исчезали,
все тише, все нежней звеня.
Мне два последних рассказали,
что вспоминаешь ты меня...


GỬI NƯỚC NGA

Không đắm mình vào cơn giận vu vơ
Không cầu nguyện và không hề nguyền rủa
Ta vẫn yêu quê hương mình xưa cũ
Như cô nàng một thuở phụ tình ta.

Nhưng mà ta cô đơn, ôi nước Nga!
Người đã rời cách ta xa xôi quá
Từng có những ngày và cho khối kẻ:
Người đã từng là một Đấng từ bi. 

Vẻ dịu dàng nào bỗng xốn xang hơn
Niềm đam mê nào bỗng dưng tươi trẻ
Vang trong ánh sáng màu xanh cây lá
Tiếng cười của Người vẫn đến thường xuyên. 

Ta hôn bông hoa tím giữa tháng năm –
Đôi mắt Người ngây thơ và trong trẻo
Và những cánh hoa dường như cũng hiểu
Đã ngời lên, lấp lánh giọt sương tình…

Chính vì thế, ơi nước Nga của ta
Ta chẳng dám u buồn hay giận dữ…
Và ta nói: đôi con mắt như thế
Ở phạm nhân không có được bao giờ!

России

Не предаюсь пустому гневу,
не проклинаю, не молю;
как изменившую мне деву,
отчизну прежнюю люблю.

Но как я одинок, Россия!
Как далеко ты отошла!
А были дни ведь и другие:
ты сострадательной была. 

Какою нежностью щемящей,
какою страстью молодой
звенел в светло-зеленой чаще
смех приближающийся твой!

Я целовал фиалки мая,–
глаза невинные твои,–
и лепестки, все понимая,
чуть искрились росой любви…

И потому, моя Россия,
не смею гневаться, грустить…
Я говорю: глаза такие
у грешницы не могут быть!


HỒ NƯỚC

Hãy nhìn hồ nước: chẳng mặt trời, chẳng sao
Chẳng cây sồi to hay cây cỏ bé
Dù phản chiếu sâu sắc và rạng rỡ
Chúng vẫn không để lại dấu vết nào. 

Nhìn vào hồn tôi: rõ ràng, run rẩy làm sao
Lặp lại những gì thấy trong đời thực
Nỗi buồn thì đen, niềm vui thì tuyệt 
Và tôi đây thật bình tĩnh biết bao!
1918

Озеро

Взгляни на озеро: ни солнце, ни звезда,
ни мощные дубы, ни тонкая осока,
хоть отражаются так ярко, так глубоко,
не оставляют в нем следа.

Взгляни и в душу мне: как трепетно, как ясно
в ней повторяются виденья бытия!
Как в ней печаль темна, как радость в ней прекрасна…
— и как спокоен я!


KHÔNG KHÓC TÔI KHÔNG THỂ

Không khóc, tôi không thể
Khi thấy em, mùa xuân.
Tôi đang đứng trên đồng
Và đang khóc nức nở.

Còn em đi quanh đây
Một màu xanh, xào xạc…
Chà, từ đâu đến được
Nỗi buồn cháy bỏng này!

Tôi không hiểu được mình
Chỉ một điều tôi biết:
Giá bỗng nhiên đột ngột
Vàng anh hót vang rừng.

Giá bỗng nhiên vào mắt
Linh lan ướt lóe lên –
Thì tôi ngã trên đồng
Chết ngay trong khoảnh khắc… 
1920

Я без слез не могу

Я без слез не могу
тебя видеть, весна.
Вот стою на лугу
да и плачу навзрыд.

А ты ходишь кругом,
зеленея, шурша…
Ах, откуда она,
эта жгучая грусть!

Я и сам не пойму;
только знаю одно:
если б иволга вдруг
зазвенела в лесу,

если б вдруг мне в глаза
мокрый ландыш блеснул —
в этот миг, на лугу,
я бы умер, весна…