Thứ Ba, 22 tháng 11, 2016

Thơ tình Thomas Moore

Thomas Moore


NẾU EM LÀ NGƯỜI TÌNH

Nếu em là người tình thì muôn báu vật
Của biển, đất, trời xin đặt dưới chân em
Và tất cả những gì tươi đẹp nhất:
Những giai điệu ngọt ngào, những hy vọng dịu êm
Đều của ta – nếu em là người tình!

Đường ta về muôn loài hoa sẽ nở
Suối sẽ reo vang khúc nhạc thần tiên
Cõi tình yêu những vì sao rực rỡ
Mặt đất này như một giấc mơ xinh
Trong mắt ta – nếu em là người tình!

Bao ý nghĩ trong mạch nguồn ẩn khuất
Như dòng sông bắt ngọn tự trời xanh
Trong tim ta sẽ giữ miền hạnh phúc
Được tắm bằng dòng suối nước long lanh
Mãi trong xanh – nếu em là người tình!

Những điều này được tạo bởi Yêu Thương
Cho tất cả những ai hằng mơ ước
Và ông Trời sẽ dựng chốn thiên đường
Trên mặt đất, nơi có niềm hạnh phúc
Cùng đắp xây – nếu em là người tình!


 If thou'lt be mine

If thou'lt be mine, the treasures of air,
Of earth, and sea, shall lie at thy feet;
Whatever in Fancy's eye looks fair,
Or in Hope's sweet music sounds most sweet,
Shall be ours -- if thou wilt be mine, love!

Bright flowers shall bloom wherever we rove,
A voice divine shall talk in each stream;
The stars shall look like world of love,
And this earth be all one beautiful dream
In our eyes -- if thou wilt be mine, love!

And thoughts, whose source is hidden and high,
Like streams that come from heaven-ward hills,
Shall keep our hearts, like meads, that lie
To be bathed by those eternal rills,
Ever green, if thou wilt be mine, love!

All this and more the Spirit of Love
Can breathe o'er them who feel his spells;
That heaven, which forms his home above,
He can make on earth, wherever he dwells,
As thou'lt own, -- if thou wilt be mine, love!


TÌNH ĐÃ BAY XA 

Nỗi đau em, than ôi, giờ nhắc mãi
Sự thật kia đừng che dưới sương mờ
Con tim giá băng, thề nguyền xưa đã đổi
Tình đã xa – tình giờ đã bay xa.

Đôi mắt anh vẫn nhìn em chân thật
Nhưng nụ cười đã khác nụ cười xưa
Vòng tay anh dù ôm vào siết chặt
Nhưng đã khác rồi – tình đã bay xa.

Em như người ngủ say trong giấc mộng
Điều dối gian em chẳng muốn nhìn ra
Nhưng than ôi! Bây giờ em thất vọng
Tất cả rõ ràng – tình đã bay xa.

Hỡi những kẻ đã về nơi chín suối
Những yêu thương, hờn dỗi của ngày qua
Hãy quay về đây dỗ dành, an ủi
Và trả cho em tình đã bay xa.



Thou lovest no more

Too plain, alas, my doom is spoken 
Nor canst thou veil the sad truth o’er; 
Thy heart is changed, thy vow is broken, 
Thou lovest no more – thou lovest no more. 

Tho’ kindly still those eyes behold me, 
The smile is gone, which once they wore; 
Tho’ fondly still those arms enfold me, 
‘T is not the same – thou lovest no more. 

Too long my dream of bliss believing, 
I’ve thought thee all thou wert before; 
But now – alas! there ‘s no deceiving, 
‘T is all too plain, thou lovest no more. 

Oh, thou as soon the dead couldst waken, 
As lost affection’s life restore, 
Give peace to her that is forsaken, 
Or bring back him who loves no more.


HÃY NGỦ ĐI EM
(Dân ca Sicily) 

Thôi hãy ngủ đi em và hãy mơ
Về niềm vui không còn nữa bao giờ.
Trên môi ta muôn đời còn vị đắng
Hạnh phúc mong manh, tình không bền vững.
Thôi hãy ngủ đi em!

Ánh trăng thanh lại tỏa sáng diệu kỳ
Trên đường về lấp lánh buổi chia ly
Nhưng ánh trăng của ngày ta gặp gỡ
Trong mắt em giờ đây không về nữa.
Thôi hãy ngủ đi em!

Go, now, and dream 
(Sicilian Air) 

Go, now, and dream o’er that joy in thy slumber – 
Moments so sweet again ne’er shalt thou number. 
Of Pain’s bitter draught the flavor ne’er flies, 
While Plearsure’s scarce touches the lip ere it dies. 
Go, then, and dream, etc. 

That moon, which hung o’er your parting, so splendid, 
Often will shine again, bright as she then did – 
But, never more will the beam she saw burn 
In those happy eyes, at your meeting, return, 
Go, then, and dream, etc.



TA GẶP GỠ CHÂN TÌNH
(Dân ca Hungary)

Ta gặp gỡ ân cần rồi chia ly tình cảm
Chẳng biết điều gì trong đó ngọt ngào hơn
ánh mắt ngày gặp nhau vui như tia nắng
Nước mắt buổi chia ly lấp lánh nỗi buồn.

Ta gặp gỡ chân tình, chia tay nhau cũng thế
Vui và buồn đều chẳng chịu nhường nhau
Thần tình yêu hai con mắt như thể
Nước mắt, nụ cười hòa quyện vào nhau.

ánh bình minh của ngày đầu gặp gỡ
Đã tắt vào trong bóng tối xa bay
Đêm chia ly lại cháy bừng ngọn lửa
Chợt sáng lên như tia nắng ban ngày.

Ngày gặp gỡ hạnh phúc chẳng kéo dài
Bởi hạnh phúc lâu ngày không chịu ở
Nhưng chia ly để hy vọng ngày mai
Ta lại vui niềm vui ngày gặp gỡ.

So warmly we met
(Hungarian Air)

So warmly we met and so fondly we parted,
That wich was the sweeter even I could not tell, -
That first look of welcome her sunny eyes darted,
Or that tear of passion, which blest our farewell.

To meet was a heaven and to part thus another, -
Our joy and our sorrow seemed rivals in bliss;
Oh! Cupid’s two eyes are not like each other
In smiles and in tears than that moment to this.

The first was like day-break, new, sudden, delicious, -
The dawn of a pleasure scarce kindled up yet;
The last like the farewell of daylight, more precious,
More glowing and deep, as ‘t is nearer ists set.

Our meeting, tho’ happy, was tinged by a sorrow
To think that such happiness could not remain;
While our parting, tho’ sad, gave a hope that to-morrow
Would bring back the blest hour of meeting again.



TÌNH ĐÃ CHẾT TRONG TA
(Dân ca Sicily)

Thôi vĩnh biệt! Cho dù em vẫn đẹp
Nhưng tình yêu không trở lại bao giờ
Hồn hoang vu, lòng chân thành đã khép
Có nghĩa là tình đã chết trong ta.

Dù lời em ngọt ngào như đường mật
Đâu dễ gì quyến rũ được lòng anh
Nhưng đôi mắt vẫn nhìn anh chân thật
Biết làm sao không tin được cho đành!

Nhưng mà thôi, bây giờ, xin vĩnh biệt!
Em dù xinh nhưng chẳng của ngày xưa
Hồn hoang vu lòng chân thành đã khép
Tình ngọt ngào, tình đã chết trong ta.

Đôi mắt em như ngôi sao không đổi
Giữa trời xanh vẫn nhấp nháy gọi mời
Đôi má hồng kia dường như vẫn đợi
Chuyển màu hồng thành trắng, bạc như vôi.

Chỉ con tim em bây giờ phụ bạc
Cứ nói những lời gian dối không thôi
Tình vẫn sống ở một nơi nào khác
Nhưng trong tim, than ôi, đã chết rồi!

Nên em ạ, bây giờ, xin vĩnh biệt!
Em dù xinh nhưng chẳng của ngày xưa
Hồn hoang vu, lòng chân thành đã khép
Tình ngọt ngào giờ đã chết trong ta.

Fare thee well, thou lovely one!
(Sicilian Air)

Fare thee well, thou lovely one!
Lovely still, but dear no more;
Once his soul of truth is gone,
Love’s sweet life is o’er.

Thy words, what e’er their flattering spell,
Could scarce have thus deceived;
But eyes that acted truth so well
Were sure to be believed.

Then, fare thee well, thou lovely one!
Lovely still, but dear no more;
Once his soul of truth is gone,
Love’s sweet life is o’er.

Yet those eyes look constant still,
True as stars they keep their light;
Still those cheeks their pledge fulfil
Of blushing always bright.

‘T is only on thy changeful heart
The blame of falsehood lies;
Love lives in every other part,
But there, alas! he dies.

Then, fare thee well, thou lovely one!
Lovely still, but dear no more;
Once his soul of truth is gone,
Love’s sweet life is o’er.



CHỈ TÌNH YÊU 

Nếu em muốn đôi mắt say vẻ đẹp
Thì đầu tiên hãy chinh phục con tim
Đẹp không yêu, đẹp cũng bằng vô ích
Chỉ tình yêu cho nét đẹp thần tiên.

Em bây giờ như bông hoa kiêu hãnh
Nhưng sẽ ra sao nếu thiếu ánh mặt trời?
Thiếu nữ không yêu như hoa hồng thiếu nắng
Chỉ tình yêu cho ánh sáng mà thôi.

Nhìn trong gương vẻ đẹp giờ rực rỡ
Nhưng thời gian tàn phá chẳng hề thương
Vẻ đẹp kia chỉ mãi còn gìn giữ
Trong mắt tình chứ đâu phải trong gương.

Love alone

If thou wouldst have thy charms enchant our eyes,
First win our heart, for there thy empire lies:
Beauty in vain would mount a heartless throne,
Her Right Divine is given by Love alone.

What would the rose with all her pride be worth,
Were there no sun to call her brightness forth?
Maidens, unloved, like flowers in darkness thrown,
Wait but that light which comes from Love alone.

Fair as thy charms in yonder glass appear,
Trust not their bloom, they ‘ll fade from year to year:
Wouldst thou they still should shine as first they shone,
Go, fix thy mirror in Love eyes alone.


YÊU SAO BUỔI HOÀNG HÔN

 Đáng yêu sao vẻ đẹp buổi hoàng hôn
Trên biển lặng ánh mặt trời dần tắt
Khi giấc mơ xưa trỗi dậy trong hồn
Và nỗi nhớ em thì thào, khoan nhặt.

Tôi lặng buồn nhìn theo từng đợt sóng
Dội về tây chẳng vướng chút ưu phiền
Và thầm nghĩ giá mà con đường sáng
Sẽ đưa tôi về tận cuối trời Quên.

How dear to me the hour

How dear to me the hour when daylight dies,
And sunbeams melt along the silent sea,
For then sweet dreams of other days arise,
And memory breathes her vesper sigh to thee.

And, as I watch the line of light, that plays
Along the smooth ware toward the burning west,
I long to tread that golden path of rays,
And think’t would lead to some bright isle of reast.

https://54nhathotienganh.blogspot.com/2017/01/tho-thomas-moore.html
   

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2016

Thơ tình Federico García Lorca

Federico García Lorca 


LỜI OÁN TRÁCH NGỌT NGÀO

Anh sợ đánh mất điều kì diệu trắng trong
Đôi mắt ướt của em chỉ còn im lặng
Anh sợ, trong cái đêm này anh đã chẳng
Áp mặt vào hơi thở của hoa hồng.

Anh sợ rằng đống lá chết từ lâu
Lên bờ bến bí huyền kia sẽ trải
Anh không muốn mang theo mình cây trái
Nơi giấu mình đau đớn những loài sâu.

Nếu kho báu của anh em đã mang theo
Nếu em là nỗi đau của anh, thì đừng thương xót nhé
Nếu, thậm chí với em, anh chỉ là con chó. 

Thì bông lúa của mất mát cuối cùng em đừng cắt bỏ
Và hãy để trên dòng sông em rắc những chiếc lá vàng
Rụng xuống từ mùa thu đã đi qua của anh.



Soneto de la dulce queja

Tengo miedo a perder la maravilla
de tus ojos de estatua y el acento
que me pone de noche en la mejilla
la solitaria rosa de tu aliento.

Tengo pena de ser en esta orilla
tronco sin ramas, y lo que más siento
es no tener la flor, pulpa o arcilla,
para el gusano de mi sufrimiento.

Si tú eres el tesoro oculto mío,
si eres mi cruz y mi dolor mojado,
si soy el perro de tu señorío.

No me dejes perder lo que he ganado
y decora las aguas de tu río
con hojas de mi Otoño enajenado.


BÀI THƠ VỀ TÌNH TUYỆT VỌNG

Màn đêm không buông xuống 
Để anh không thể đến 
Và để em không thể đến với anh. 

Nhưng mà anh sẽ đến với em 
Dù con bọ cạp bám vào cái nóng. 

Và em sẽ đến, dù cho 
Dù cho cơn mưa đốt trên môi nước mặn. 

Màn đêm không nâng lên 
Để anh không thể đến 
Và để em không thể đến với anh. 

Nhưng anh sẽ đến 
Vứt cho những chú cóc chùm hoa như lửa cháy. 

Nhưng em sẽ đến 
Với mê lộ của đêm, không còn đường quay trở lại. 

Màn đêm không buông xuống, nâng lên
Để cho anh chết mà chẳng có em 
Và em chết cũng không có anh như vậy. 

Gacela del amor desesperado

La noche no quiere venir
para que tú no vengas,
ni yo pueda ir. 

Pero yo iré,
aunque un sol de alacranes me coma la sien. 

Pero tú vendrás
con la lengua quemada por la lluvia de sal. 

El día no quiere venir
para que tú no vengas,
ni yo pueda ir. 

Pero yo iré
entregando a los sapos mi mordido clavel. 

Pero tú vendrás
por las turbias cloacas de la oscuridad. 

Ni la noche ni el día quieren venir
para que por ti muera
y tú mueras por mí. 



TÌNH YÊU NGỦ TRONG NGỰC NHÀ THƠ

Em đâu hiểu anh yêu đến mức nào
Em ngủ say giữa lòng anh như thế
Anh giấu em, hôn em và nức nở
Trong tiếng kêu của dao thép xuyên vào.

Cả xác thân và cả những vì sao
Đã làm cho lồng ngực này đau đớn
Và đôi cánh đã làm cho cơn giận
Bỗng dâng trào như vết cắn của dao.

Giờ người ta đang nhảy trong khu vườn
Đợi xác thân và tiếng lòng nức nở
Bờm ngựa ngời lên ánh sáng màu xanh

Hãy ngủ yên, lẽ sống của đời anh
Em có nghe trong cây đàn máu vỡ
Và đang đợi chờ cả em và anh.

El amor duerme en el pecho del poeta 

Tú nunca entenderás lo que te quiero
porque duermes en mí y estás dormido.
Yo te oculto llorando, perseguido
por una voz de penetrante acero.

Norma que agita igual carne y lucero
traspasa ya mi pecho dolorido
y las turbias palabras han mordido
las alas de tu espíritu severo.

Grupo de gente salta en los jardines
esperando tu cuerpo y mi agonía
en caballos de luz y verdes crines.

Pero sigue durmiendo, vida mía.
Oye mi sangre rota en los violines.
¡Mira que nos acechan todavía!


BÀI THƠ VỀ BÀN TAY KHÔNG THỂ CÓ

Ta không cần nhiều hơn một bàn tay
Bàn tay bị thương, nếu như có thể
Ta không cần nhiều hơn một bàn tay
Dù cả nghìn đêm không còn giường ngủ.

Giá mà được màu thạch cao trắng toát
Chim bồ câu đem buộc chặt vào tim
Cô y tá như vầng trăng mờ mịt
Đêm cuối cùng không được ghé vô thăm.

Ta không cần nhiều hơn một bàn tay
Để mặc áo, xức dầu cho đau đớn
Ta không cần nhiều hơn một bàn tay
Cho cái chết sau này đôi cánh trắng.

Tất cả trong đời rồi sẽ qua nhanh
Cả ngân hà và hồi quang ngời sáng
Chỉ còn lại cơn gió buồn khóc rống
Về mùa thu, những chiếc lá cuối cùng.

Casida de la mano imposible 

Yo no quiero más que una mano, 
una mano herida, si es posible. 
Yo no quiero más que una mano, 
aunque pase mil noches sin lecho. 

Sería un pálido lirio de cal, 
sería una paloma amarrada a mi corazón, 
sería el guardían que en la noche de mi tránsito 
prohibiera en absoluto la entrada a la luna. 

Yo no quiero más que esa mano 
para los diarios aceites y la sábana blanca de mi agonía 
Yo no quiero más que esa mano 
para tener un ala de mi muerte. 

Lo demás todo pasa. 
Rubor sin nombre ya, astro perpetuo. 
Lo demás es lo otro; viento triste, 
mientras las hojas huyen en bandadas. 



ĐỂ NGƯỜI YÊU SẼ VIẾT THƯ

Tình yêu sâu như cái chết, như mùa xuân
Anh phí hoài đợi chờ thư em đó
Không nghi ngờ rằng bông hoa đã úa
Sống ở trong em thật khó cho anh.

Không khí thì bất tử. Đá thì cứng vô cùng
Đá không biết và không đi khỏi bóng
Không cần đá cho con tim sôi động
Mật đóng băng – trăng sáng giữa đồi thông.

Anh đau em. Anh vạch máu đi tìm
Có rắn và hoa, bồ câu và hổ báo
Trong máu này có hình bóng của em.

Hãy rót lời vào cơn mộng mị của anh
Hoặc cho anh chìm vào đêm quên lãng
Đêm của hồn với giấc mộng chửa từng quen.

El poeta pide a su amor que le escriba

Amor de mis entrañas, viva muerte,
en vano espero tu palabra escrita 
y pienso, con la flor que se marchita,
que si vivo sin mí quiero perderte.

El aire es inmortal. La piedra inerte
Ni conoce la sombra ni la evita.
Corazón interior no necesita 
la miel helada que la luna vierte.

Pero yo te sufrí. Rasgué mis venas, 
tigre y paloma, sobre tu cintura 
en duelo de mordiscos y azucenas.

Llena, pues, de palabras mi locura
o déjame vivir en mi serena 
noche del alma para siempre oscura.



TÌNH YÊU
[Khúc dạo đầu]

Trong sâu thẳm của bầu trời màu xanh
Một ngôi sao màu xanh đang nhấp nháy
Biết làm sao để cho tình sống mãi
Để tình yêu sẽ không héo không tàn?

Những ngọn tháp cao chất ngất
Hòa vào cùng với lạnh lẽo màn sương
Anh biết làm sao để gặp được em
Khi cửa sổ lúc này đóng chặt?

Một trăm ngôi sao màu xanh
Lấp lánh giữa bầu trời xanh thắm
Không nhìn ra một trăm ngôi tháp trắng
Khi dưới trời tuyết đang phủ trùm lên.

Và để cho nỗi buồn khổ của anh
Sẽ trở nên say mê và sống động
Thì có lẽ anh phải cần trang điểm
Cho nó bằng một nụ cười màu hồng.

Amor
[Preludio]

Sobre el cielo verde,
un lucero verde,
¿qué ha de hacer, amor,
¡ay!... sino perderse?

Las torres fundidas
con la niebla fría,
¿cómo han de mirarnos
con sus ventanitas?

Cien luceros verdes
sobre un cielo verde,
no ven a cien torres
blancas, en la nieve.

Y esta angustia mía
para hacerla viva,
he de decorarla
con rojas sonrisas.

Chùm thơ tình Emily Dickinson

Emily Dickinson


CHÙM THƠ EMILY DICKINSON

19
Này đài hoa, cánh hoa và gai nhỏ
Trong buổi sáng bình minh
Những giọt sương – một vài con ong
Nụ bạch hoa trên cây và cơn gió
Và tôi là một đóa hoa hồng!


19
A sepal, petal, and a thorn
Upon a common summer's morn —
A flask of Dew — A Bee or two —
A Breeze — a caper in the trees —
And I'm a Rose!

==$==

47
Nào, con tim! Về người ấy đêm này
Ta và mi hãy cùng quên lãng.
Ta sẽ quên nguồn sáng
Còn mi – nồng ấm, mê say.

Khi quên rồi, mi hãy nói cho ta
Để ta, sẽ bắt đầu tim nhé
Chứ bây giờ mi lần lữa
Thì ta vẫn cứ nhớ về.


47
Heart! We will forget him!
You and I - tonight!
You may forget the Warmth he gave -
I will forget the Light!

When you have done, pray tell me
That I may straight begin!
Haste! lest while you're lagging
I may remember him!

==$==

137
Yêu nước – những ai trong cơn khát
Quý đất – người đang giữa đại dương
Vui sướng, hân hoan chỉ biết đến khi buồn
Ai đang chiến đấu – kẻ yêu hoà bình nhất.
Còn ta yêu – là khi tình đã mất
Khi tuyết trắng trời ta lại nhớ về chim.


137
Water, is taught by thirst;
Land - by the Oceans passed.
Transport - by throe -
Peace - by its battles told -
Love, by Memorial Mold -
Birds, by the Snow.

==$==

181
Tôi đánh mất Thế giới ngày hôm qua
Không biết có ai đã tìm thấy nó?
Dấu hiệu nhận biết: là dải ngân hà
Ngàn vạn ngôi sao ở quanh thân nó.

Quả chẳng đáng gì với người giàu có
Nhưng nó là báu vật đối với tôi
Ngay tiền vàng cũng không là gì cả
Xin hãy tìm và trả lại cho tôi.


181
I lost a World — the other day!
Has Anybody found?
You’ll know it by the Row of Stars
Around its forehead bound.

A Rich man — might not notice it —
Yet — to my frugal Eye,
Of more Esteem than Ducats —
Oh find it — Sir — for me!



182
Nếu như trời không cho tôi sống đến
Ngày những con chim cổ đỏ bay về
Thì mẩu bánh mỳ để làm kỷ niệm
Hãy ném cho một trong số chim kia.

Và nếu như lời cám ơn với bạn
Do ngủ say mà chưa nói lên lời
Thì bạn hãy hiểu đó là ý muốn
Từ đôi bờ môi bằng đá của tôi.


182
If I shouldn't be alive
When the Robins come,
Give the one in Red Cravat,
A Memorial crumb.

If I couldn't thank you,
Being fast asleep,
You will know I'm trying
With my Granite lip!

==$==

185
Lòng tin – đấy là điều tốt đẹp
Cho những quí ông nhìn thấy rõ ràng
Nhưng kính hiển vi cần để dự phòng
Trong trường hợp khẩn cấp!


185
"Faith" is a fine invention
For gentlemen who see;
But microscopes are prudent
In an emergency!

==$==

224
Em chẳng có gì mới mẻ với anh đâu
Bởi biết bao ngày ta đã sống
Bởi đêm vẫn gìn giữ những vì sao
Mà mắt ta đã quen nhìn ngắm.

Có thể không từng để ý hai ta
Nhưng nếu mà không có chúng
Thì đường trở về nhà
Tìm ra ta đã chẳng.


224
I've nothing else - to bring, You know
So I keep bringing These-
Just as the Night keeps fetching Stars
To our familiar eyes-

Maybe, we shouldn't mind them-
Unless they didn't come-
Then - maybe, it would puzzle us
To find our way Home -



260
Tôi không là ai! Còn bạn là ai?
Bạn cũng không là ai, có phải vậy?
Chúng ta thành một đôi, nhưng đừng nói
Kẻo họ sẽ đuổi ta, bạn biết rồi.

Thật đáng buồn khi phải là ai đó!
Trước mọi người, như một con ễnh ương
Nhắc cái tên mình suốt ngày suốt đêm
Cho đám đông như bãi lầy ái mộ.


260
I'm nobody! Who are you?
Are you nobody, too?
Then there's a pair of us--don't tell!
They'd banish us, you know.

How dreary to be somebody!
How public, like a frog
To tell your name the livelong day
To an admiring bog!

==$==

314
Hy vọng là một con chim
Con chim nhỏ ở trong hồn
Giai điệu không lời chim hát
Và không bao giờ lặng im.

Cho dù giữa trận cuồng phong
Tiếng chim càng ngọt ngào hơn
Ôi tiếng hát con chim nhỏ
Cất lên sưởi ấm bao lòng.

Tôi nghe ở nơi lạnh lùng
Ở nơi biển chẳng hề quen
Mà chim không hề đòi hỏi
Dù là mẩu bánh mỳ con.




314
“Hope” is the thing with feathers –
That perches in the soul –
And sings the tune without the words –
And never stops – at all –

And sweetest – in the Gale – is heard –
And sore must be the storm –
That could abash the little Bird
That kept so many warm –

I've heard it in the chillest land –
And on the strangest Sea –
Yet, never, in Extremity,
It asked f crumb – of Me.

==$==

377
Mất lòng tin – tệ hơn
Là đánh mất tiền của
Tiền của mất rồi có
Nhưng lòng tin thì không.

Di sản với cuộc đời
Chỉ một lần cho bạn
Bạn trở thành phá sản
Dù bỏ một dòng thôi.


377
To lose one's faith -- surpass
The loss of an Estate --
Because Estates can be
Replenished -- faith cannot --

Inherited with Life --
Belief -- but once -- can be --
Annihilate a single clause --
And Being's -- Beggary --

==$==

441
Đây bức thư tôi tôi viết cho thế gian
Mà sau cho tôi không cần viết lại
Bằng điều giản đơn Thiên nhiên đã nói
Và kèm theo sự dịu nhẹ trang nghiêm.

Tôi trao nó cho bàn tay vô hình
Mà muôn thuở tôi không hề biết được
Hãy nuôi dưỡng một tình yêu dịu ngọt
Và nhẹ nhàng phán xét nhé đồng hương.


441
This is my letter to the World
That never wrote to Me —
The simple News that Nature told —
With tender Majesty

Her Message is committed
To Hands I cannot see —
For love of Her — Sweet — countrymen —
Judge tenderly — of Me.

==$==

449
Tôi đã chết vì cái đẹp
Ngay vừa khi xuống mộ tôi nằm
Người bên cạnh liền hỏi thăm
Vì điều gì mà tôi đã chết.

Tôi trả lời: “Tôi chết vì cái đẹp”
Và tôi hiểu người ấy vui mừng
Người nói rằng: “Còn tôi vì Sự thật
Chúng ta là những anh em”.

Chúng tôi như người bà con hằng đêm
Chuyện trò thâu đêm suốt sáng
Một khi rêu chưa che kín miệng
Và chưa phủ lên những cái tên.


449
I died for Beauty — but was scarce
Adjusted in the Tomb
When One who died for Truth, was lain
In an adjoining Room —

He questioned softly why I failed?
"For Beauty," I replied —
"And I — for Truth — Themself are One—
We Brethren are," He said—

And so, as Kinsmen, met at Night —
We talked between the Rooms —
Until the Moss had reached our lips—
And covered up — our names —

==$==

686
Nghe rằng: "Thời gian làm lành hẳn"
Thời gian không chữa khỏi bao giờ.
Nỗi đau giống như bắp cơ
Càng săn chắc theo năm tháng.

Nhưng thời gian sẽ kiểm tra
Qua khổ đau có còn lành lặn
Nghĩa là, ta buồn lo cho phí uổng
Nghĩa là ta chưa đau khổ bao giờ.


686
They say that "Time assuages" -
Time never did assuage-
An actual suffering strengthens
As Sinews do, with age-

Time is a Test of Trouble,
But not a Remedy-
If such it prove, it prove too
There was no Malady-


712
Bởi vì tôi không dừng chờ thần chết
Nên ngài vui lòng dừng lại chờ tôi
Thành ra chuyến xe gồm có ba người
Đó là: tôi, bất tử và thần chết.

Chúng tôi thư thả, thần chẳng vội vàng
Và tôi dẹp sang một bên mọi thứ
Sự nghỉ ngơi và cả công việc nữa
Chỉ vì do sự lịch thiệp của thần.

Chúng tôi qua ngôi trường, nơi trẻ con
Đang giải lao, giờ học vừa kết thúc
Xe chúng tôi trên cánh đồng tiếp tục
Khi mặt trời đang xuống – buổi hoàng hôn.

Chính xác hơn – là mặt trời đi ngang
Qua chúng tôi, sương bắt đầu rơi lạnh
Quần áo tôi tất cả bằng vải mỏng
Và chỉ mong manh một tấm khăn choàng.

Thế rồi chúng tôi dừng trước ngôi nhà
Giống như đất trồi lên thành đống vậy
Hình dáng mái nhà không nhìn đâu thấy
Còn mái đua nằm trong mặt đất kia.

Kể từ đó nhiều thế kỷ trôi qua
Mà với tôi như một ngày là thế
Tôi đoán rằng những cái đầu ngựa ấy
Vẫn hướng theo sự bất tử bay về.


712
Because I could not stop for Death –
He kindly stopped for me –
The Carriage held but just Ourselves –
And Immortality.

We slowly drove – He knew no haste
And I had put away
My labor and my leisure too,
For His Civility –

We passed the School, where Children strove
At Recess – in the Ring –
We passed the Fields of Gazing Grain –
We passed the Setting Sun –

Or rather – He passed Us –
The Dews drew quivering and chill –
For only Gossamer, my Gown –
My Tippet – only Tulle –

We paused before a house that seemed
A Swelling of the Ground –
The Roof was scarcely visible –
The Cornice – in the Ground –

Since then – 'tis Centuries – and yet
Feels shorter than the Day –
I first surmised the Horses' Heads
Were toward Eternity –


887
Ta chăm chút tình yêu giống như áo quần
Và sau đó ta đem cất vào tủ
Cho đến một khi trở thành đồ cổ
Thì ta lấy ra từ đó và mang.


887
We outgrow love like other things
And put it in the Drawer -
Till it an Antique fashion shows -
Like Costumes Grandsires wore.

==$==

919
Giá mà tôi ngăn được một trái tim tan vỡ
Thì tôi sẽ sống trên đời này chẳng hoài công
Giá tôi làm dịu được nỗi đau của cuộc đời ai đó
Hay hàn gắn được cho ai dù một vết thương lòng

Hoặc giá tôi giúp được cho một chú chim non
Tìm được đường để quay trở về lại tổ
Thì tôi sẽ sống trên đời này chẳng hoài công.


919
If I can stop one heart from breaking,
I shall not live in vain;
If I can ease one life the aching,
Or cool one pain,

Or help one fainting robin
Unto his nest again,
I shall not live in vain.

==$==

1052
Chưa bao giờ thấy biển
Hay đồng cỏ bao giờ
Nhưng mà tôi biết sóng
Biết cây cỏ đung đưa.

Chưa chuyện trò với Chúa
Chưa có mặt trên trời
Nhưng biết nơi cấp vé
Biết Chúa chẳng quên tôi.


1052
I never saw a Moor –
I never saw the Sea –
Yet Know I how the Heather looks
And what a Billow be.

I never spoke with God
Nor visited in Heaven –
Yet certain am I of the spot
As if the Checks were given.

==$== 

1129
Nói sự thật, nhưng một chút vòng vo
Muốn thành công quanh co hơn là thẳng
Niềm hân hoan cho tâm hồn nguy hiểm
Và sẽ ngạc nhiên trước sự thật kia.

Như con trẻ không sợ gì tiếng sét
Là bởi vì được giải thích kỹ càng
Sự thật phải để tỏa sáng dần dần
Nếu không muốn cho một ai mù mắt.


1129
Tell all the Truth but tell it slant –
Success in Circuit lies
Too bright for our infirm Delight
The Truth's superb surprise

As Lightning to the Children eased
With explanation kind
The Truth must dazzle gradually
Or every man be blind –


1263
Không có thuyền nào bằng cuốn sách
Đưa chúng ta đi khắp mọi nơi
Không có ngựa nào bằng trang sách
In câu thơ yên ngựa tuyệt vời.

Người giàu hay nghèo cũng vậy thôi
Quyền hành ở đây như nhau cả
Không có cỗ xe nào đáng giá
Bằng cỗ xe chuyên chở hồn người.


1263
There is no Frigate like a Book
To take us Lands away
Nor any Coursers like a Page
Of prancing Poetry—

This Traverse may the poorest take
Without oppress of Toll—
How frugal is the Chariot
That bears the Human soul.

==$==

1470
Sự ngọt ngào của việc trộm cướp
Chỉ tên trộm là có thể hiểu ra
Lòng thương hại cho sự trung thực
Là nỗi buồn cao thượng của hắn ta.


1470
The Sweets of Pillage, can be known
To no one but the Thief —
Compassion for Integrity
Is his divinest Grief —  

Xem thêm: