ANH YÊU EM
Cánh buồm của anh
Vá chặp vá đùm
Nhưng nó phục vụ cho con thuyền chăm chỉ.
Anh yêu em
Quan trọng gì già hay trẻ
Nếu như anh yêu em!
Có thể
Còn lại anh và em
Chỉ anh và em trên thực tế
Anh yêu em là để
Biển nổi sóng, dù vẫn lặng theo thời gian.
Và mây đen giữa trời xanh
Và dây rợ
Cót két kêu lên.
Nhưng em là chủ con thuyền –
Chỉ em.
Và không có gì hay hơn nữa
Rằng anh yêu em!
Он залатан...
Он залатан,
Мой косматый парус,
Но исправно служит кораблю.
Я тебя люблю.
При чем тут старость,
Если я тебя люблю!
Может быть,
Обоим и осталось
В самом деле только это нам,—
Я тебя люблю, чтоб волновалось
Море, тихое по временам.
И на небе тучи,
И скрипучи
Снасти.
Но хозяйка кораблю —
Только ты.
И ничего нет лучше
Этого, что я тебя люблю!
SỰ DỊU DÀNG
Em giờ úa vàng, còn anh tê tái
Sẽ không hay ta gặp gỡ lúc này
Chỉ sự dịu dàng ngày trước quên ở đây
Đã buộc anh đánh đường quay trở lại.
Anh vào nhà, không chào hỏi, kêu vang:
- Người gác ngủ, cửa nhà em đang mở
Anh không doạ gì đâu, em đừng sợ
Chỉ xin em trả lại sự dịu dàng.
Anh mang lên gác thượng, vào bóng đêm
Nơi bầy chuột trong đôi giày lót ổ
Anh mang lên gác sự dịu dàng xưa cũ
Để trẻ bơ vơ không thể đi tìm.
Нежность
Вы поблёкли. Я — странник, коричневый весь.
Нам и встретиться будет теперь неприятно.
Только нежность, когда-то забытая здесь,
Заставляет меня возвратиться обратно.
Я войду, не здороваясь, громко скажу:
— Сторож спит, дверь открыта, какая небрежность!
Не бледнейте! Не бойтесь! Ничем не грожу,
Но прошу вас: отдайте мне прежнюю нежность.
Унесу на чердак и поставлю во мрак
Там, где мышь поселилась в дырявом штиблете.
Я старинную нежность снесу на чердак,
Чтоб её не нашли беспризорные дети.
XƯA Ở NƯỚC NGA
Xưa ở nước Nga hoa súng nở trên đầm
Nơi vẫn đang mơ màng những con cá giếc
Bạn xuống tắm. Và bỗng nhiên cá giếc
Có vẻ như từ dưới đáy nổi lên.
Và bạn hỏi hoa súng trong bóng đen:
“Này hoa! Mày có điên không đấy!
Thế, nếu như ta đưa tay ra hái?”
“Hái đi. Đừng sợ, Ta sẽ hồi sinh!”
Hoa súng nhọc nhằn – lên đến đỉnh.
Hoa kia muốn trở thành bình
Dù là chiếc bình không lớn
Nhưng với linh hồn người trần gian.
Цвела кувшинка на Руси...
Цвела кувшинка на Руси!
В пруду, где дремлют караси,
Купался ты. И вдруг она
Всплыла, как будто бы со дна.
И ты спросил ее во тьме:
-Цветок! В своем ли ты уме!
А если я тебя сорву?
Сорви. Не бойся. Оживу!
TẤT CẢ ĐƯỢC BẮT ĐẦU TỪ CÁI CHẾT
Tất cả được bắt đầu
Từ cái chết
Và khi đó sẽ rõ ràng
Ai với ai thân thiết
Ai với ai giao thiệp
Quê hương có tự hào về anh.
Và tất cả trở nên sáng tỏ hơn
Ai chân lý, ai phù vân
Ai nô lệ, ai biết…
Còn nếu tất cả kết thúc bằng cái chết
Thì chẳng có chi để bắt đầu!
Со смерти...
Со смерти
Все и начинается,
И выясняется тогда,
Кто дружен с кем,
Кто с кем не знается
И кем земля твоя горда.
И все яснее освещается,
Кто - прав, кто - прах,
Кто - раб, кто - знать...
А если смертью все кончается,
То нечего и начинать!