Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2018

Thơ tình Sri Aurobindo



I will not faint…

I will not faint, O God. There is the thirst,
And thirst supposes water somewhere. Yes,
But in this life we may not ever find;
Old nature sits a phantom by the way,
Old passions may forbid, old doubts return.
Then are there other lives here or beyond
To satisfy us? I will persist, O Lord.

Con sẽ không nản lòng…

Con sẽ không nản lòng. Nhưng con khát
Thì có nghĩa là có nước ở đâu đây
Nhưng tìm ra nước không dễ ở đời này
Những bóng ma thiên nhiên xưa vây lấy
Những đam mê xưa từ tro tàn đứng dậy.
Có chăng cuộc đời khác ở nơi nọ nơi này
Để thỏa mãn? Thượng Đế ơi, con giành lấy!

==

The Dream Boat

Who was it that came to me in a boat made of dream-fire,
With his flame brow and his sun-gold body?
Melted was the silence into a sweet secret murmur,
“Do you come now? is the heart’s fire ready?”

Hidden in the recesses of the heart something shuddered,
It recalled all that the life’s joy cherished,
Imaged the felicity it must leave lost for ever,
And the boat passed and the gold god vanished.

Now within the hollowness of the world’s breast inhabits —
For the love died and the old joy ended —
Void of a felicity that has fled, gone for ever,
And the gold god and the dream boat come not.

Con thuyền mơ

Ai đến đây trên con thuyền bằng giấc mơ lửa
Trán người bằng lửa, cơ thể mặt trời vàng?
Yên bình tan trong lời ngọt ngào thầm thĩ:
“Ngươi có đi không? Lửa có cháy trong tim?”

Có điều gì rung lên ở trong tim kín thầm
Nhớ lại tất cả những niềm vui đã từng ấp ủ
Hạnh phúc đã nếm muôn đời không còn nữa
Thuyền đã trôi qua, thần vàng cũng mất tăm.

Giờ chỉ còn hoang vắng trong tim nhân gian
Niềm vui đã không còn, tình yêu đã chết
Hạnh phúc đã bỏ đi muôn đời muôn kiếp
Ôi, đâu con thuyền mơ, đâu vị thần vàng.

==

In Some Faint Dawn

In some faint dawn,
In some dim eve,
Like a gesture of Light,
Like a dream of delight
Thou comst nearer and nearer to me.

Chỉ vừa mới buổi bình minh

Chỉ vừa mới buổi bình minh
Chỉ vừa mới buổi hoàng hôn
Như cử chỉ của Ánh sáng
Như mơ ước của vui mừng
Ngài càng gần, càng gần với tôi hơn.


Now I believe…

Now I believe that it is possible
To manage the arising clouds, to silence
The thunder when it roars and put our rein
Upon the lightnings. Only first within
The god we must coerce who wallows here
In love with his subjection and confined
By his own servants, wantonly enslaved
To every lure and every tempting bond.

Bây giờ tôi tin…

Bây giờ tôi tin rằng: chúng ta có thể
Xua tan những đám mây và làm im
Tiếng của sấm và buộc một dây cương
Vào tiếng sét. Nhưng trước tiên ta phải
Đề cao thần trong mình, phải đắm chìm
Vào tình yêu đối với xích xiềng
Một cách mù quáng hãy làm nô lệ
Cho xiềng gông, cho cám dỗ xiêu lòng.
  
==

Mind and heart and body

Mind and heart and body, one harp of being,
Cry that anthem, finding the notes eternal, —
Light and might and bliss and immortal wisdom
Clasping for ever.

Trí tuệ, trái tim, thể xác…

Trí tuệ, trái tim, thể xác – là một cây đàn của tồn tại
Dàn đồng ca này sẽ bất tử hát cùng nhau
Ánh sáng, sức mạnh, hạnh phúc và trí tuệ dài lâu
Từ đây sẽ là mãi mãi.


Silence is all
1
Silence is all, say the sages.
Silence watches the work of the ages;
In the book of Silence the cosmic Scribe has written his cosmic pages;
Silence is all, say the sages.
2
What then of the word, O speaker?
What then of the thought, O thinker?
Thought is the wine of the soul and the word is the beaker;
Life is the banquettable — the soul of the sage is the drinker.
3
What of the wine, O mortal?
I am drunk with the wine as I sit at Wisdom’s portal,
Waiting for the Light beyond thought and the Word immortal.
Long I sit in vain at Wisdom’s portal.
4
How shalt thou know the Word when it comes, O seeker?
How shalt thou know the Light when it breaks, O witness?
I shall hear the voice of the God within me and grow wiser and meeker;
I shall be the tree that takes in the light as its food, I shall drink its nectar of sweetness.
  
Im lặng là tất cả

1
Im lặng là tất cả, những nhà thông thái đã từng nói vậy.
Im lặng dõi theo sự chuyển động của cuộc đời này
Trong sách Im lặng Ngài đã viết những trang hoàn vũ của Ngài
Im lặng là tất cả, những nhà thông thái đã từng nói vậy.

2
Vậy thì lời là gì, hở người đang nói đấy?
Và ý nghĩ là gì hở người đang nghĩ đang suy?
Ý nghĩ là rượu của linh hồn, lời là một chiếc ly
Còn đời là bữa tiệc cho linh hồn của nhà thông thái.

3
Vậy thì người uống rượu gì, ở đâu, hở người trần
Còn ta ngồi uống rượu say sưa ở cổng Khôn ngoan
Chờ Ánh sáng của ý nghĩ cao sang và Lời bất tử
Ta chờ lâu trong vô vọng ở cổng Khôn ngoan.

4
Làm sao biết được Lời khi nó đến, hở kẻ đi tìm?
Làm sao biết được Ánh sáng khi nó vỡ, hở kẻ đang nhìn?
Ta sẽ nghe lời của Ngài, trở nên khôn ngoan và khiêm tốn
Ta sẽ trở thành cây hấp thụ vào ánh sáng và sẽ uống nước tiên.

Thơ tình Tagore


KHI KHÔNG NHÌN THẤY EM

Khi không nhìn thấy em trong giấc mộng của anh
Thì anh cứ ngỡ rằng vang lên lời cầu khẩn
Để cho mặt đất sẽ biến mất dưới chân
Và để bám vào bầu trời đêm hoang vắng
Anh giơ hai bàn tay lên trong nỗi kinh hoàng.
Anh sợ hãi thức giấc và nhận thấy rằng
Em đang ngồi đan len, mái đầu em cúi xuống
Em ngồi gần bên anh bất động
Cả thân hình như bức tượng lặng im.


NHỮNG ĐÁM MÂY BAY GẦN

Những đám mây bay gần che khuất những vì sao
và lời trên môi anh cũng đã tắt, như sao.
Có thể anh thốt ra điều gì nhưng ngọn gió rì rào đã che tai em lại
và tiếng thì thầm dưới mưa tan chảy…
Em bước đi, không ngoái lại, em xa rồi
và giấu đi nỗi đau của anh dòng nước mưa rơi.
Có thể một khi nào đó em còn quay trở lại?...
nhưng ngọn gió lúc này – than ôi - đã biến mất mãi mãi.




CHỈ MÌNH ANH VÀ EM

Ngày hôm nay chỉ mình anh và em
ngày hôm nay mưa rào như trút nước
ngày hôm nay màn sương như bức tường.
Dưới tiếng sấm, tiếng mưa anh liều chết
nói những lời chỉ hiểu mỗi mình em.

Tất cả hoang vu, chết lặng xung quanh
chỉ còn lại tiếng mưa rơi và sấm.
Hai tâm hồn cô đơn, trong rì rầm, yên lặng
chốn không người, trong đau đớn cơn giông
hai chúng mình sẽ hiểu nhau hơn.

Xung quanh ta tất cả đều bóng tối
và cuộc đời, có thể, chỉ là gian dối.
Nhưng bốn mắt nhìn nhau không giấu điều gì
cơn run rẩy bí huyền không dối trái tim kia.
Mất hút trong mưa tất cả những gì còn lại.

Sẽ không có một chút gì không phải
rằng trong ngôi nhà hoang vu nương náu hai người
trong ngôi nhà này không phiền muộn gì ai
khi trong tháng Srabon(1) cơn mưa run rẩy
mang đến niềm vui cho cả hai người.

Ngọn gió hôm nay gào thét khôn nguôi
và xuyên qua màn sương tia chớp.
Và lời của anh – không làm sao hiểu được –
thật dễ dàng đến với trái tim em
ngày hôm nay mưa rào như trút nước.
_______________
(1)Srabon - một tháng trong mùa mưa.

NẾU GIÓ NỔI TRONG TIM

Nếu gió nổi trong tim, hãy nhổ neo – hãy căng buồn lên.
Bơi trong đại dương tình yêu không nhìn ngó – hãy giang rộng cánh buồm.
Gió đập vào mắt, lệ tuôn trào - đó là trong tim giông tố.
Người thủy thủ trong bóng đêm! Hãy quên ngọn hải đăng – hãy giang rộng cánh buồm.


EM CÙNG VỚI BẦU TRỜI CHÁY LÊN

Em cùng với bầu trời cháy lên từ hoàng hôn đến tận bình minh
cùng với bầu trời bằng bài ca từ hoàng hôn đến tận bình minh.
Như trong rừng mưa ngọn gió khóc than cùng chiếc lá
em hãy khóc bằng tất cả trái tim mình và nỗi buồn hãy dâng tặng cho anh.


TÓC BẠC

“Tóc bạc ơi, ngươi được kính trọng và ngươi mạnh mẽ?”
Câu hỏi đầy ganh tỵ của những mái tóc đen.
“Cho các ngươi cả đấy – tóc bạc thốt lên buồn bã
Nhưng hãy trả cho ta màu tóc của buổi đầu tiên”.


KHEN NGỢI VÀ CHÊ BAI

Khen ngợi và chê bai hỏi nhà thơ câu này:
“Chúng tôi ai là bạn, là kẻ thù của ngươi?”
Nhà thơ trả lời ngay: “Chẳng có gì phải giấu
Cả hai đều là bạn và kẻ thù của tôi”.


CON LỪA

Một con lừa khát nước đứng bên hồ nước
Kêu: “Nước đen thế này làm sao uống được!”
Có thể nước màu đen để dành cho con lừa
Còn nước màu sáng cho những đầu óc sáng suốt.
  


TA KHÔNG ĐỢI

Ta không đợi ở em điều cứu rỗi
Và không chờ sự giúp đỡ từ em
Hay thậm chí chỉ vài lời an ủi
Nhưng hãy cho sức mạnh để vượt lên.

Ta còn lại một mình, quên tất cả
Hãy cho ta sức lực để giữ mình
Dù thời gian dối lừa ta thậm tệ
Hãy cho ta sức mạnh để hồi sinh.

Ta không cần em bảo vệ cho ta
Mà sức mạnh từ con tim em đó
Không cần em chia sẻ niềm đau khổ
Mà chỉ cần sức mạnh để vượt qua.

Ngày hạnh phúc ta tin tưởng ở em
Ngày đau khổ - ta không trách phận số
Khi thiên hạ dối lừa ta như thế
Em đừng để ta đánh mất niềm tin.


CUỘC SỐNG

Trong thế giới đầy nắng này, tôi không muốn chết đi
Mà muốn được sống muôn đời trong khu rừng hoa nở
Nơi con người ta vẫn cứ ra đi để rồi lại quay về nữa
Nơi những trái tim thổn thức và hoa gom những giọt sương
Cuộc sống đi trên mặt đất bằng sự kế tiếp của ngày và đêm
Bằng thay đổi của gặp gỡ và chia ly, hy vọng và mất mát -
Nếu những niềm vui và nỗi đau mà bạn sẽ nghe ra trong bài hát
Của tôi thì sự bất tử trong khu vườn vẫn soi sáng hằng đêm
Nếu bài hát của tôi chết thì tôi vẫn đi qua cuộc đời của mình
Bằng một giọt vô danh trong cái dòng sông bất tận
Và tôi vẫn sẽ gieo những bài hát, như hoa, trong khu vườn lớn
Để những người mệt mỏi sẽ ghé đến vườn hoa ngát hương
Để họ sẽ cúi xuống rồi ngắt những bông hoa trên đường
Rồi sẽ ném chúng đi, một khi chúng phải trở về cát bụi.


ANH ĐANG NÓI GÌ

Anh đang nói gì, anh hãy nói thêm và nhắc lại
Anh đang yêu, cứ nhắc hoài đến tận buổi bình minh
Nhắc lại lời anh không chỉ một, hai, ba lần
Anh đang yêu, lời “anh yêu em” hãy luôn nhắc lại.


TA HẠNH PHÚC

Ta hạnh phúc sinh ra ở đất nước này!
Mẹ hiền ơi, ta yêu người tha thiết!
Mẹ giàu có chăng, nữ hoàng chăng – ta không biết.
Trong hơi mát của người ta sung sướng lắm thay!

Ở đâu đẹp hơn rừng hoa, đồng cỏ mùa xuân?
Và ở đâu vui hơn dưới trăng cười lấp lánh?
Dễ thương hơn cuộc đời, ta nhìn trên quê hương ánh sáng
Sẽ chiếu rọi cho ta trong giấc mộng cuối cùng.

Thơ tình Izumi Shikibu


Một số bài thơ:

&&&
Em xin anh chớ ngạc nhiên
Hãy nhớ xem, ai người hằng đêm
Vẫn thường đến bên anh như thế
Trong giấc mơ, làm anh suy nghĩ
Anh nhớ không? Người đó là em.

&&&
Năm tháng đi qua, nỗi buồn càng mạnh
Và nỗi buồn này đã trở thành quen
Bởi vì rằng chẳng hề có mùa xuân
Mùa xuân nào mà ta mong muốn
Giã từ với hoa cỏ mùa xuân!

&&&
Lâng lâng một nỗi buồn
Khi đất trời trong buổi hoàng hôn
Đưa mắt nhìn vào làn mây tím
Tôi dứt khoát từ nay sẽ chẳng
Còn ngắm nhìn mây buổi hoàng hôn.

&&&
Lúc nào cũng nhìn thấy anh
Lúc nào cũng tìm ánh mắt nhìn
Ôi, giá như mà anh có thể
Trở thành một chiếc gương và đợi
Mỗi buổi sáng, sự thức dậy của em.

&&&
Và thậm chí nếu có một nỗi buồn
Làm vỡ tan tành trái tim của em
Ra thành trăm ngàn mảnh
Thì dù trong mảnh nhỏ nhất cũng chẳng
Tắt ngọn lửa tình của em đối với anh.

&&&
Một đêm mới nữa lại đến
Những giọt nước mắt với đêm này
Xin hãy để cho cuộc đời tôi
Trở nên đứt đoạn
Trước khi đêm chuyển sang ngày.


&&&
Tôi sẽ từ giã thế giới này
Trong một ngày nào đó sắp tới đây
Nhưng để có điều làm tôi nhớ đến
Thì dù chỉ một lần, xin ban tặng
Cuộc gặp trong giờ ly biệt với tôi.

&&&
Để em nhớ đến anh
Ở cuộc đời bên kia thế giới
Nơi em biết mình sau này sẽ tới
Thì bây giờ em muốn thường xuyên
Được nhìn anh, nhìn anh lần nữa!

&&&
Em vẫn thường so sánh
Mùi hương từ chiếc áo của anh
Với mùi hương mận chín
Và em học được cách cảm nhận
Thời gian hoa mận nở rồi tàn.

&&&
Giống như một nỗi buồn
Chưa bao giờ biết đến
Đêm mùa xuân
Vội vàng đi mà không ban tặng
Dù chỉ là một giấc ngủ dịu êm.

&&&
Mái tóc đen
Rối bời, nhưng em bất cần
Em nằm trong mê sảng
Không có bàn tay ve vuốt chúng
Thiếu anh, em buồn lắm, người tình!

&&&
Tuyết đã tan
Những mầm cây đang hướng trời xanh
Trong lòng em một niềm hy vọng
Run rẩy và kín thầm
Rằng sẽ gặp anh một ngày sắp đến.


&&&
Ngày hôm nay không hẹn
Rằng sẽ gặp gỡ cùng anh
Nhưng đêm thu dịu dàng
Không để cho tôi yên lặng
Đành ngồi bên ngưỡng cửa nhìn trăng.

&&&
Giống như tình
Có lẽ con tim không chịu được
Và có lẽ rằng em sẽ chết.
Anh từng là người xa lạ với em
Còn bây giờ – tất cả là anh.

&&&
Ánh mắt nhìn rất khao khát của em
Vẫn lang thang giữa bầu trời rộng
Bởi có vẻ như người em mong
Người mà suy nghĩ của em hướng đến
Sẽ rơi xuống tự trời xanh.