Thứ Tư, 5 tháng 9, 2018

Thơ tình Edgar Allan Poe


ELDORADO

Xưa có chàng hiệp sĩ
Trẻ trung và vui vẻ
Ngày sáng hay đêm mờ
Luôn đi về phía trước
Chàng hát vang câu hát
Chàng đi tìm Eldorado.

Nhưng thời gian thấm thoắt
Đến lúc già, bạc tóc
Con tim chàng mơ hồ
Mà chàng trai không thể
Tìm đâu ra xứ sở
Giống như là Eldorado.

Rồi một hôm, chàng bỗng
Gặp trên đường chiếc bóng
Một chiếc bóng phiêu du
“Này bóng – chàng gặng hỏi –
Ở đâu miền đất ấy
Có tên là Eldorado?”

“Sau Núi Trăng chót vót –
Chiếc bóng kia liền đáp –
Qua chín núi bảy hồ
Rồi đi qua Thung lũng
Qua vương quốc của Bóng
Nếu muốn tìm Eldorado!”

Eldorado

Gaily bedight, 
   A gallant knight, 
In sunshine and in shadow,   
   Had journeyed long,   
   Singing a song, 
In search of Eldorado. 

   But he grew old— 
   This knight so bold—   
And o’er his heart a shadow—   
   Fell as he found 
   No spot of ground 
That looked like Eldorado. 

   And, as his strength   
   Failed him at length, 
He met a pilgrim shadow—   
   ‘Shadow,’ said he,   
   ‘Where can it be— 
This land of Eldorado?’ 

   ‘Over the Mountains 
   Of the Moon, 
Down the Valley of the Shadow,   
   Ride, boldly ride,’ 
   The shade replied,— 
‘If you seek for Eldorado!’ 
******
*** 
ANNABEL LEE

Chuyện xảy ra đã nhiều năm về trước
Ở vương quốc bên biển, sóng rầm rì
Một cô gái, hẳn mọi người dã biết
Nàng có tên là Annabel Lee
Nàng đã sống với một điều ao ước
Yêu người và được yêu lại nhường kia.

Nàng con trẻ, tôi cũng là con trẻ
Ở vương quốc bên biển, sóng rầm rì
Chưa từng có ai yêu nhau như thế
Như tôi và nàng Annabel Lee
Yêu đến mức để thiên thần ghen tỵ
Dù thiên thần vẫn ở chốn xanh kia.

Chính vì thế mà đã từ lâu lắm
Ở vương quốc bên biển, sóng rầm rì
Cơn gió lạnh từ mây đen ập xuống
Đã giết chết nàng Annabel Lee
Anh em, họ hàng cao sang đổ đến
Những người thân đã mang xác nàng đi
Rồi họ đã chôn nàng trong mồ lạnh
Ở vương quốc bên biển, sóng rầm rì.

Niềm hạnh phúc, dù mới là một nửa
Mà thiên thần đã ganh tỵ nhường kia
Chính vì thế (mọi người hay biết cả
Ở vương quốc bên biển, sóng rầm rì)
Cơn gió lạnh từ đám mây đen đúa
Đã giết chết nàng Annabel Lee.

Nhưng tình yêu chúng tôi càng mạnh mẽ
Hơn những ai sống hạnh phúc đến già
Và những ai khôn khéo đã chắc gì –
Dù cả thiên thần ngự trên cao ấy
Hay quỉ ma dưới sóng biển rầm rì
Cũng không ngăn cách nổi hồn tôi với
Linh hồn của nàng Annabel Lee.

Ánh trăng sáng gợi ra nhiều giấc mộng
Tôi mơ về nàng Annabel Lee
Nhìn những ngôi sao thấy đôi mắt sáng
Đẹp tuyệt vời của Annabel Lee
Cứ hằng đêm, hằng đêm tôi lại đến
Với người vợ hiền, người yêu, người bạn
Năm trong nấm mồ bên chốn biển xa
Đang ngủ yên trong sóng biển rầm rì.

Annabel Lee

It was many and many a year ago, 
   In a kingdom by the sea, 
That a maiden there lived whom you may know 
   By the name of Annabel Lee; 
And this maiden she lived with no other thought 
   Than to love and be loved by me. 

I was a child and she was a child, 
   In this kingdom by the sea, 
But we loved with a love that was more than love— 
   I and my Annabel Lee— 
With a love that the wingèd seraphs of Heaven 
   Coveted her and me. 

And this was the reason that, long ago, 
   In this kingdom by the sea, 
A wind blew out of a cloud, chilling 
   My beautiful Annabel Lee; 
So that her highborn kinsmen came 
   And bore her away from me, 
To shut her up in a sepulchre 
   In this kingdom by the sea. 

The angels, not half so happy in Heaven, 
   Went envying her and me— 
Yes!—that was the reason (as all men know, 
   In this kingdom by the sea) 
That the wind came out of the cloud by night, 
   Chilling and killing my Annabel Lee. 

But our love it was stronger by far than the love 
   Of those who were older than we— 
   Of many far wiser than we— 
And neither the angels in Heaven above 
   Nor the demons down under the sea 
Can ever dissever my soul from the soul 
   Of the beautiful Annabel Lee; 

For the moon never beams, without bringing me dreams 
   Of the beautiful Annabel Lee; 
And the stars never rise, but I feel the bright eyes 
   Of the beautiful Annabel Lee; 
And so, all the night-tide, I lie down by the side 
   Of my darling—my darling—my life and my bride, 
   In her sepulchre there by the sea— 
   In her tomb by the sounding sea.


BÀI CA

Anh thấy em trong ngày cưới của mình
Có điều gì đã làm em đỏ mặt
Dù xung quanh em là niềm hạnh phúc
Và tình yêu luôn đứng trước mặt em.

Cái tia sáng cháy lên trong mắt em
(Dù nó thể hiện điều gì đi nữa)
Thì với đôi mắt anh, từ ngày đó
Không còn thứ ánh sáng nào hơn.

Điều xấu hổ từng làm em đỏ mặt
Là của thời con gái sẽ đi qua
Nhưng cái ngọn lửa đã dùng thiêu đốt
Còn cháy lên trong ngực của người ta.

Ai thấy em trong ngày cưới của mình
Thấy điều gì từng làm em đỏ mặt
Dù xung quanh em là niềm hạnh phúc
Và tình yêu luôn đứng trước mặt em.

Song 

I saw thee on thy bridal day-
When a burning blush came o'er thee,
Though happiness around thee lay,
The world all love before thee:

And in thine eye a kindling light
(Whatever it might be)
Was all on Earth my aching sight
Of Loveliness could see.

That blush, perhaps, was maiden shame-
As such it well may pass-
Though its glow hath raised a fiercer flame
In the breast of him, alas!

Who saw thee on that bridal day,
When that deep blush would come o'er thee,
Though happiness around thee lay;
The world all love before thee. 


GỬI HELEN

Hỡi Helen, vẻ đẹp của em đối với anh
Cũng giống như con thuyền Nicea ngày cũ
Đưa những kẻ lang thang và mệt lử
Lướt nhẹ nhàng trên biển tỏa mùi hương
Tìm về chốn cũ.

Nơi biển dữ anh chỉ mong về nhà
Ánh mắt Naiad và gương mặt cổ xưa
Của em đã giúp cho anh nhận thức
Niềm vinh quang có tên là Hy Lạp
Sự hùng vĩ có tên gọi Rôma.

Anh vẫn nhìn thấy em từ xa xăm
Bên cửa sổ như em đứng như bức tượng
Và em cầm trong tay một ngọn đèn
Ôi, Tâm hồn, quê hương em đã từng
Gọi là miền đất Thánh!

To Helen

Helen, thy beauty is to me 
   Like those Nicéan barks of yore, 
That gently, o'er a perfumed sea, 
   The weary, way-worn wanderer bore 
   To his own native shore. 

On desperate seas long wont to roam, 
   Thy hyacinth hair, thy classic face, 
Thy Naiad airs have brought me home 
   To the glory that was Greece,       
   And the grandeur that was Rome. 

Lo! in yon brilliant window-niche 
   How statue-like I see thee stand, 
The agate lamp within thy hand! 
   Ah, Psyche, from the regions which 
   Are Holy-Land! 


GIẤC MƠ TRONG MỘT GIẤC MƠ

Hãy để anh hôn em lên trán
Và cho phép anh từ giã bây giờ
Có một điều mà anh muốn nói ra
Bởi vì quả thực là em rất đúng
Cuộc đời anh như trong một giấc mơ!
Hy vọng đã từng là một giấc mơ
Dù là ngày hay đêm, khi nó đến
Dù nhìn ra hay là chẳng nhìn ra
Có phải chỉ là một cơn mê sảng?
Những gì anh nhìn và anh cảm nhận
Chỉ là giấc mơ trong một giấc mơ.

Bây giờ anh đang đứng trên bờ
Trước mặt anh biết bao con sóng
Và anh đang giữ trong tay này
Một nhúm nhỏ cát vàng tươi óng
Dường như chúng tìm cách chui xuống
Qua những ngón tay của anh đây
Để anh khóc, dòng nước mắt trào ra
Ôi lạy Chúa! Anh làm sao giữ chúng
Anh biết làm sao giữ được bây giờ
Ôi lạy Chúa! Dù chút nhỏ nhoi kia
Trước vẻ dữ dằn của bao con sóng
Hay là những gì mà anh cảm nhận
Chỉ là giấc mơ trong một giấc mơ.

A Dream Within A Dream

Take this kiss upon the brow!
And, in parting from you now,
Thus much let me avow —
You are not wrong, who deem
That my days have been a dream;
Yet if hope has flown away
In a night, or in a day,
In a vision, or in none,
Is it therefore the less gone?  
All that we see or seem
Is but a dream within a dream.

I stand amid the roar
Of a surf-tormented shore,
And I hold within my hand
Grains of the golden sand —
How few! yet how they creep
Through my fingers to the deep,
While I weep — while I weep!
O God! Can I not grasp 
Them with a tighter clasp?
O God! can I not save
One from the pitiless wave?
Is all that we see or seem
But a dream within a dream?


GỬI MẸ CỦA CON

Bởi vì con cảm thấy ở thiên đàng
Các thiên thần ghé tai nhau thầm thĩ
Trong khi cháy lên bằng ngọn lửa tình
Không có lời nào dịu dàng hơn lời “Mẹ”.

Và con gọi mẹ bằng lời như thế
Mẹ nhiều hơn lời “mẹ” đối với con
Mẹ đi vào lòng con từ ngày đó
Khi Virginia về chốn vĩnh hằng.

Mẹ ruột con, người ra đi sớm vậy
Cho con cuộc đời, còn mẹ đã ban
Đời cho kẻ mà con yêu nhường ấy.

Chính vì thế mà con quí mẹ hơn
Bởi người vợ con ở nơi vô tận
Quí linh hồn hơn cuộc sống của mình.
____________
*Bài thơ này về Maria Clemm – dì và là mẹ vợ của Edgar Allan Poe.

To My Mother

Because I feel that, in the Heavens above,
The angels, whispering to one another,
Can find, among their burning terms of love,
None so devotional as that of “Mother,”

Therefore by that dear name I long have called you—
You who are more than mother unto me,
And fill my heart of hearts, where Death installed you
In setting my Virginia's spirit free.

My mother—my own mother, who died early,
Was but the mother of myself; but you
Are mother to the one I loved so dearly,

And thus are dearer than the mother I knew
By that infinity with which my wife
Was dearer to my soul than its soul-life.


GIẤC MƠ

Qua cái nhìn của bóng đêm tăm tối
Tôi đã mơ về không ít niềm vui
Nhưng giấc mơ giữa ban ngày sáng chói
Lại mang cho tôi nhiều nỗi ngậm ngùi.

Chẳng phải đấy là giấc mơ ban ngày
Mà ánh mắt bám vào hay sao chứ
Và những thứ xung quanh nó lúc này
Đều hướng về những ngày trong quá khứ.

Ôi giấc mơ thần thánh và thiêng liêng
Lúc này đây thế gian đầy tranh cãi
Ta đi trên đời có ngươi dẫn lối
Hồn cô đơn nhờ tia sáng diệu huyền.

Ánh sáng này qua bão tố, đêm đen
Và run lên ở từ nơi xa thẳm
Liệu Sự thật có điều gì soi sáng
Hơn ngôi sao có ánh sáng ngày thường?

A Dream

In visions of the dark night 
I have dreamed of joy departed— 
But a waking dream of life and light 
Hath left me broken-hearted. 

Ah! what is not a dream by day 
To him whose eyes are cast 
On things around him with a ray 
Turned back upon the past? 

That holy dream—that holy dream, 
While all the world were chiding, 
Hath cheered me as a lovely beam 
A lonely spirit guiding. 

What though that light, thro' storm and night, 
So trembled from afar— 
What could there be more purely bright 
In Truth's day-star? 

Thơ tình Victor Hugo


GỬI NGƯỜI PHỤ NỮ

Em yêu, nếu anh là vua thiên hạ
Thì vương quốc và tất cả con dân
Và ngựa xe, lính tráng, và ngai vàng
Và hạm đội, anh sẽ đem tất cả
Đổi một ánh nhìn âu yếm của em!

Nếu anh là Chúa, thì trời, biển xanh
Và đất đai, và thiên thần, quỉ sứ
Và bầu hoàn vũ và cả vĩnh hằng
Và hỗn mang, anh sẽ đem tất cả
Đổi một nụ hôn say đắm của em!

A une femme

Enfant ! si j’étais roi, je donnerais l’empire,
Et mon char, et mon sceptre, et mon peuple à genoux
Et ma couronne d’or, et mes bains de porphyre,
Et mes flottes, à qui la mer ne peut suffire,
Pour un regard de vous !

Si j’étais Dieu, la terre et l’air avec les ondes,
Les anges, les démons courbés devant ma loi,
Et le profond chaos aux entrailles fécondes,
L’éternité, l’espace, et les cieux, et les mondes,
Pour un baiser de toi !



HÃY YÊU NHAU NỮA! YÊU THƯỜNG XUYÊN!

Hãy yêu nhau nữa! Yêu thường xuyên!
Tình ra đi, hy vọng không còn
Tình yêu là tiếng khóc buổi sớm
Tình yêu là tiếng hát trong đêm.

Sóng nói điều chi với cát vàng
Gió nói điều gì với rừng xanh
Sao nói điều gì cùng mây trắng
Một lời khôn tả: Hãy yêu thương!

Yêu những ước mơ, sống và tin
Tình yêu sưởi ấm những con tim
Tình yêu mang đến niềm hạnh phúc
Thứ đâu tìm thấy ở vinh quang!

Hãy yêu! Dù thiên hạ chê, khen
Những con tim lớn chỉ yêu thương
Hãy để cho tâm hồn tuổi trẻ
Sáng ngời trên vầng trán thanh xuân!

Hãy yêu để trang điểm đời mình!
Để thấy trong mắt đẹp tuyệt trần
Để tận hưởng nỗi niềm khoái lạc
Trong nụ cười ai đến kín thầm!

Mỗi ngày ta lại yêu nhiều hơn!
Mỗi ngày gắn kết lại gần hơn
Cây cỏ lớn trong từng chiếc lá
Hồn ta khôn lớn ở trong tình!

Hãy là hình ảnh chiếu trong gương
Hãy là hoa thắm với mùi hương
Hai người yêu nhau ngồi trong bóng
Tuy hai mà một tấm lòng son.

Người đẹp nhà thơ thích đi tìm
Người đẹp trinh khiết như thiên thần
Thích được trẻ trung sau đôi cánh
Và dìm cơn nóng của con tim.

Hãy đến cùng anh, hỡi thiên thần!
Hỡi người duy nhất, đến cùng anh!
Thiên thần! Hãy đến khi em khóc
Và khi em cười, đến với anh!

Nhà thơ hiểu thấu niềm hân hoan
Nhà thơ đâu biết nhạo cười em
Nhà thơ giống như bình hoa vậy
Để cho người đẹp gửi tim mình.

Anh đi tìm kiếm ở trần gian
Một điều thực tế, chẳng gì hơn
Mà đành bỏ chạy như con sóng
Tất cả trên đời chỉ hư không.

Anh thích cơn say, vẻ kiêu căng
Của những người lính hoặc ông hoàng
Chiếc bóng của em trên trang sách
Mỗi khi gương mặt hướng nhìn anh.

Mà những khao khát từng cháy lên
Trong nhận thức ta – chỉ lò than
Sau đó chỉ còn tro và khói
Và lời ai hỏi: “Còn gì không?”

Và mọi niềm vui đâu nở bừng
Giữa tháng tư lạnh lẽo tối tăm
Kim nương, hoa hồng, hoa huệ héo
Và ai đó bảo: “Thế là xong!”

Chỉ tình còn lại. Hỡi người thương
Nếu em muốn giữ lại tâm hồn
Giữa cõi đời này thì hãy giữ
Chúa Cha, Chúa Con, Chúa Thánh thần.

Hãy giữ trong tim, đừng khiếp kinh
Cho dù đau khổ phải khóc lên –
Ngọn lửa không bao giờ tắt được
Và bông hoa không thể héo tàn.


Aimons toujours ! Aimons encore !

Aimons toujours ! Aimons encore !
Quand l'amour s'en va, l'espoir fuit.
L'amour, c'est le cri de l'aurore,
L'amour c'est l'hymne de la nuit.

Ce que le flot dit aux rivages,
Ce que le vent dit aux vieux monts,
Ce que l'astre dit aux nuages,
C'est le mot ineffable : Aimons !

L'amour fait songer, vivre et croire.
Il a pour réchauffer le coeur,
Un rayon de plus que la gloire,
Et ce rayon c'est le bonheur !

Aime ! qu'on les loue ou les blâme,
Toujours les grand coeurs aimeront :
Joins cette jeunesse de l'âme
A la jeunesse de ton front !

Aime, afin de charmer tes heures !
Afin qu'on voie en tes beaux yeux
Des voluptés intérieures
Le sourire mystérieux !

Aimons-nous toujours davantage !
Unissons-nous mieux chaque jour.
Les arbres croissent en feuillage ;
Que notre âme croisse en amour !

Soyons le miroir et l'image !
Soyons la fleur et le parfum !
Les amants, qui, seuls sous l'ombrage,
Se sentent deux et ne sont qu'un !

Les poètes cherchent les belles.
La femme, ange aux chastes faveurs,
Aime à rafraîchir sous ses ailes
Ces grand fronts brûlants et réveurs. 

Venez à nous, beautés touchantes !
Viens à moi, toi, mon bien, ma loi !
Ange ! viens à moi quand tu chantes,
Et, quand tu pleures, viens à moi !

Nous seuls comprenons vos extases.
Car notre esprit n'est point moqueur ;
Car les poètes sont les vases
Où les femmes versent leur coeurs.

Moi qui ne cherche dans ce monde
Que la seule réalité,
Moi qui laisse fuir comme l'onde
Tout ce qui n'est que vanité,

Je préfère aux biens dont s'enivre
L'orgueil du soldat ou du roi,
L'ombre que tu fais sur mon livre
Quand ton front se penche sur moi.

Toute ambition allumée
Dans notre esprit, brasier subtil,
Tombe en cendre ou vole en fumée,
Et l'on se dit : " Qu'en reste-t-il ? "

Tout plaisir, fleur à peine éclose
Dans notre avril sombre et terni,
S'effeuille et meurt, lis, myrte ou rose,
Et l'on se dit : " C'est donc fini ! "

L'amour seul reste. O noble femme
Si tu veux dans ce vil séjour,
Garder ta foi, garder ton âme,
Garder ton Dieu, garde l'amour !

Conserve en ton coeur, sans rien craindre,
Dusses-tu pleurer et souffrir,
La flamme qui ne peut s'éteindre
Et la fleur qui ne peut mourir !



ĐÀN ÔNG VÀ PHỤ NỮ

Đàn ông là sinh vật cao cấp nhất
Phụ nữ là lý tưởng siêu phàm
Đàn ông là khối óc
Phụ nữ là trái tim. 
Đầu óc cho ánh sáng
Trái tim ban cho tình. 
Ánh sáng cho kết quả
Tình yêu làm hồi sinh. 
Đàn ông mạnh bằng lý trí
Phụ nữ – bằng nước mắt tuôn.
Lý trí dễ dàng thuyết phục
Nước mắt làm cho chạnh lòng. 
Đàn ông có khả năng với những thứ anh hùng
Phụ nữ lại luôn  hướng về nhẫn nhục.
Chủ nghĩa anh hùng là để tôn vinh
Cực hình hướng về những gì thuyết phục. 
Đàn ông là một bộ luật
Phụ nữ là kinh phúc âm.
Luật lệ là để sửa chữa
Phúc âm để hoàn thiện mình.
Đàn ông luôn luôn suy nghĩ
Phụ nữ luôn luôn ước mong.
Suy nghĩ là có con sâu trong óc của mình
Ước mơ là có vầng hào quang trên trán.
Đàn ông là một đại dương xanh
Phụ nữ là một hồ nước rộng.
Đại dương có ngọc trai tô điểm
Hồ nước có thơ vì thế sáng lên. 
Đàn ông là con đại bàng bay lượn
Phụ nữ là con sơn ca hót vang.
Bay lượn, là để làm chủ không gian
Hót vang, là để hồn người chinh phục.
Và cuối cùng:
Đàn ông là nơi mặt đất kết thúc
Phụ nữ là nơi bầu trời bắt đầu.



El hombre y la mujer

El hombre es la más elevada de las criaturas;
La mujer es el más sublime de los ideales.
Dios hizo para el hombre un trono;
Para la mujer un altar.
El trono exalta,
El altar santifica.
El hombre es cerebro,
La mujer es corazón.
El cerebro fabrica la luz,
El corazón produce el amor
La luz fecunda,
El Amor resucita.
El hombre es fuerte por la razón
La mujer es invencible por las lágrimas
La razón convence
Las lágrimas conmueven.
El hombre es capaz de todos los heroísmos
La mujer de todos los martirios
El heroísmo ennoblece
el martirio sublima.
El hombre tiene la supremacía;
La mujer la preferencia.
La supremacía significa la fuerza;
La preferencia respresenta el derecho.
El hombre es un genio,
la mujer un ángel.
El genio es inconmensurable;
El ángel indefinible.
La aspiración del hombre es la suprema gloria;
La aspiración de la mujer, es la extrema virtud.
La gloria hace todo lo que es grande;
La virtud hace todo lo que es divino.
El hombre es Código
La mujer es Evangelio
El Código corrige
El Evangelio perfecciona.
El hombre piensa
La mujer sueña.
El pensar es tener en el cráneo una larva;
Soñar es tener en la frente una aureola.
El hombre es un océano;
La mujer es un lago.
El océano tiene la perla que adorna;
El lago, la poesía que enciende.
El hombre es el águila que vuela,
La mujer es el ruiseñor que canta.
Volar es dominar el espacio
Cantar es conquistar el alma.
El hombre es un Templo;
La mujer es el Santuario.
Delante del Templo nos descubrimos
Delante del Santuario nos arrodillamos.
En fin
El hombre está colocado donde termina la tierra..
La mujer, donde comienza el cielo



L'homme et la femme

L'homme est la plus élevée des créatures;
la femme est le plus sublime des idéaux. 
Dieu a fait pour l'homme un trône;
Pour la femme un autel.
Le trône exalte;
L'autel sanctifie.
L'homme est le cerveau,
La femme le coeur.
Le cerveau fabrique la lumière;
Le coeur produit l'Amour.
La lumière féconde;
L'Amour ressuscite.
L'homme est fort par la raison;
La femme est invincible par les larmes.
La raison convainc;
Les larmes émeuvent.
L'homme est capable de tous les héroïsmes;
La femme de tous les martyres.
L'héroïsme ennoblit;
Le martyre sublime.
L'homme a la suprématie;
La femme la préférence.
La suprématie signifie la force ;
La préférence représente le droit.
L'homme est un génie,
la femme un ange.
Le génie est incommensurable;
L'ange indéfinissable.
L'aspiration de l'homme, c'est la suprême gloire;
L'aspiration de la femme, c'est l'extrême vertu.
La gloire fait tout ce qui est grand;
La vertu fait tout ce qui est divin.
L'homme est un Code;
La femme un Evangile.
Le Code corrige;
L'Evangile parfait
L'homme pense;
La femme songe.
Penser, c'est avoir dans le crâne une larve;
Songer, c'est avoir sur le front une auréole.
L'homme est un océan;
La femme est un lac.
L'Océan a la perle qui orne;
Le lac, la poésie qui éclaire.
L'homme est un aigle qui vole;
La femme est le rossignol qui chante.
Voler, c'est dominer l'espace;
Chanter, c'est conquérir l'Ame.
L'homme est un Temple;
La femme est le Sanctuaire.
Devant le Temple nous nous découvrons;
Devant le Sanctuaire nous nous agenouillons.
Enfin:
L'homme est placé où finit la terre;
La femme où commence le ciel


Một số nhà thơ Pháp khác trong trang này:

François Villon

Pierre de Ronsard

Sully Prudhomme

Paul Verlaine

Arthur Rimbaud

Molière

Guillaume Apollinaire


Louis Aragon



Thơ tình Fredéric Mistral


MAGALI

- Ôi Magali, ôi thiên thần của anh
Hãy thức dậy và nhìn ra cửa sổ
Tiếng lục lạc của anh đang kêu đó
Cùng với tiếng vĩ cầm.
Trời đầy sao và đợi ánh bình minh
Nhưng mà em hãy hiện
Những vì sao sẽ trở thành màu xám
Khi đứng trước em.

“Hãy để tôi yên cùng với cây đàn
Tôi không yêu những lời dại dột
Còn nếu không, tôi như con cá chạch
Sẽ lặn vào giữa sâu thẳm màu xanh”.
- Ôi Magali, Magali của anh
Nếu mà em trở thành con cá chạch
Thì anh sẽ làm người đi câu bắt
Và em sẽ là của anh.

“Nhưng một khi vằng lưới anh chưa buông
Thì tôi đã thành con chim bay vào bụi
Và sẽ mỉm cười anh đau khổ với
Đống vằng lưới của anh”.
- Ôi Magali, nếu như em trở thành
Con chim bay vào bụi
Thì anh làm người săn chim cùng với lưới
Và em sẽ là của anh.

“Thì khi đó tôi cất cánh bay cao
Và sẽ hoá thành đám mây, xa thẳm
Tôi sẽ bay về nơi cuối tận
Theo gió, đuổi những con tàu”.
- Ôi Magali, nếu em theo ngọn gió
Bay về chốn xa xăm
Thì anh sẽ hoá thành bão tố
Và em sẽ là của anh.

“Trước bão tố tôi sẽ không đầu hàng
Đã có mặt trời che chở
Nơi đó tôi cháy như ngọn lửa
Và toả ánh hào quang!”
- Nếu em thành ánh sáng, Magali của anh
Thì anh sẽ hoá thành con rắn biển
Dưới ánh mặt trời anh sưởi ấm
Và em sẽ là của anh.

“Không ánh sáng, chẳng lửa hồng
Sẽ không trao cho con rắn
Tôi sẽ hoá thành trăng lạnh
Sẽ bơi trên mặt đất ngủ mơ màng…”
- Ôi Magali, nếu em hoá thành trăng
Ánh trăng trong đêm vắng
Thì anh sẽ hoá thành làn sương mỏng
Và em sẽ là của anh.

“Lời gian dối không thể chiếm được tôi
Tôi sẽ tìm ra lối thoát
Sẽ hoá thành một rừng cây
Và sẽ đeo vỏ cây bì lên mặt…”
- Ôi Magali, Magali, em cứ việc
Cứ là một rừng xanh
Còn anh sẽ là dây trường xuân quấn chặt
Và em sẽ là của anh.

“Tôi sẽ vào tu viện, theo con đường
Thoát cõi đời lăng xăng, bận rộn
Để sống trong nghiêm khắc, lặng yên, màu trắng
Giữa lời nguyện cầu và sự trắng trong…”
- Ôi Magali, nơi đó em trở thành
Một Nàng dâu của Chúa
Còn anh sẽ thành cái bàn hầu hạ
Và em sẽ là của anh.

“Không! Nếu bằng sức mạnh hoặc láu lỉnh, tinh ranh
Mà người ta cho anh vào tu viện
Thì sẽ thấy một nấm mồ khói hương bay quyện
Và cây thập ác, mô đất mới đắp lên!”
- Ôi Magali, nếu em cứ giấu mình
Trong ngôi mồ bí ẩn
Thì anh đây sẽ đi về đất lạnh
Để em sẽ là của anh.

“Khoan, đừng vội đi đâu… em sẽ ra ngoài hiên
Để cho, không một ai nghe thấy
Chiếc nhẫn pha lê này, anh cầm lấy
Và hãy đừng quên, đừng phụ tình em…”
- Ôi Magali của anh!...
Bây giờ em hãy nhìn
Con tim này này mở rộng
Những vì sao sẽ trở thành màu xám
Khi đứng trước em!



O Magali 

O, Magali, ma tant amado, 

Mete la tèsto au fenestroun ! 
Escouto un pau aquesto aubado 
De tambourin e de vióuloun. 
Es plen d'estello aperamount ! 
L'auro es toumbado ; 
Mai lis estello paliran, 
Quand te veiran ! 

— Pas mai que dóu murmur di broundo 

De toun aubado iéu fai cas ! 
Mai ièu m'envau dins la mar bloundo 
Me faire anguielo de roucas. 
— O, Magali ! se tu te fas 
Lou pèis de l'oundo, 
Ièu lou pescaire me farai, 
Te pescarai ! 

— Oh ! mai, se tu te fas pescaire, 

Ti vertoulet quant jitaras, 
Ièu me farai l'aucèu voulaire, 
M'envoularai dins li campas. 
— O, Magali ! se tu te fas 
L'aucèu de l'aire, 
Ièu lou cassaire me farai, 
Te cassarai… 

— I perdigau, i bouscarido, 

Se vènes, tu, cala ti las, 
Ièu me farai l'erbo flourido 
E m'escoundrai dins li pradas. 
— O, Magali ! se tu te fas 
La margarido, 
Ièu l'aigo lindo me farai, 
T'arrousarai. 

— Se tu te fas l'aigueto lindo, 

Ièu me farai lou nivoulas, 
E lèu m'enanarai ansindo 
A l'Americo, perabas ! 
— O, Magali ! se tu t'en vas 
Alin is Indo, 
L'auro de mar iéu me farai, 
Te pourtarai ! 

— Se tu te fas la marinado, 

Iéu fugirai d'un autre las : 
Iéu me farai l'escandihado 
Dóu grand soulèu que found lou glas ! 
— O, Magali ! se tu te fas 
La souleiado, 
Lou verd limbert iéu me farai 
E te béurai ! 

— Se tu te rendes l'alabreno 

Que se rescound dins lou bartas, 
Iéu me rendrai la luno pleno 
Que dins la niue fai lume i masc ! 
— O, Magali ! se tu te fas 
Luno sereno, 
Ièu belo nèblo me farai, 
T'acatarai ! 

— Mai se la nèblo m'enmantello, 

Tu, per acò, noun me tendras; 
Ièu, bello roso vierginello 
M'espandirai dins l'espinas ! 
— O, Magali ! se tu te fas 
La roso bello, 
Lou parpaioun iéu me farai, 
Te besarai ! 

— Vai, calignaire, courre, courre ! 

Jamai, jamai m'agantaras. 
Iéu de la rusco d'un grand roure 
Me vestirai dins lou boucas. 
— O, Magali ! se tu te fas 
L'aubre di mourre, 
Ièu, lou clot d'èurre me farai, 
T'embrassarai ! 

— Se me vos prene à la brasseto, 

Rèn qu'un vièi chaine arraparas ... 
Iéu me farai blanco moungeto 
Dòu mounastié dóu grand Sant Blas ! 
— O, Magali ! se tu te fas 
Mounjo blanqueto, 
Ièu, capelan, counfessarai, 
E t'ausirai ! 

— Se dòu couvènt passes li porto, 

Tóuti li mounjo trouvaras 
Qu'à moun entour saran pèr orto, 
Car en susàri me veiras ! 
— O, Magali ! se tu te fas 
La pauro morto, 
Adounc la terro me farai, 
Aqui t'aurai ! 

— Aro coumence enfin de creire 

Que noun me parles en risènt. 
Vaqui moun aneloun de vèire 
Per souvenènço, o bèu jouvènt ! 
— O, Magali ! me fas de bèn !... 
Mai, tre te vèire, 
Ve lis estello, Magali, 
Coume an pali !