Thứ Tư, 5 tháng 9, 2018

Thơ tình Maurice Maeterlinck



MƯỜI LĂM KHÚC CA 
(Trọn bộ)


Nàng bị giam nơi hang động tối tăm
Nàng đánh dấu của mình lên cánh cửa
Bởi vì nàng đã quên ánh bình minh
Và chìa khóa đã rơi vào biển cả. 

Nàng chờ đợi những tháng ngày mùa hạ

Nàng đợi chờ như thế hơn bảy năm
Mỗi năm đi qua một kẻ du hành.  

Nàng cũng chờ những ngày tháng mùa đông

Mái tóc nàng sáng ngời trong bóng tối
Mái tóc nàng nhớ lại ánh bình minh. 

Khắp mọi nơi người ta đi tìm nàng

Họ đi tìm nàng giữa bao vách đá
Giữa đá hoang vu sáng những ánh đèn. 

Buổi tối nọ, có một kẻ du hành

Thấy ngạc nhiên, nhìn ngọn đèn rất lạ
Nhưng người không đủ can đảm đến gần. 

Người mơ màng, người nhìn qua bóng đêm

Nghĩ đấy nguồn vàng hoặc điều gì lạ
Rằng thiên thần đang ngồi chơi ở đó
Người vội quay lưng như kẻ đi đường. 

II

Nếu một ngày người ấy quay trở lại
Thì em biết nói gì với người ta?
– Hãy nói rằng chị đã chờ mòn mỏi
Đến một hôm, đã kiệt sức trông chờ…

Thế nếu như người ấy không nhận ra

Nếu như em bị người ta gặng hỏi?
– Em cứ lựa lời nói với người ta
Có thể người ta cũng đau buồn đấy…

Nếu người hỏi biết tìm chị nơi đâu

Thì biết nói sao cho người yên dạ?
– Chiếc nhẫn vàng của chị em hãy trao
Cho người ta, đừng nói thêm gì cả…

Nhưng nếu như người ấy hỏi em rằng

Sao không có lửa, sao nhà vắng vậy?
– Em hãy chỉ vào cánh cửa mở toang
Và ngọn đèn đã tắt cho người ấy…

Thế nếu như người ấy hỏi em rằng

Chị có buồn, chị có từng than thở
– Em hãy nói rằng chị đã cười lên
Để người ta vì chị mà đau khổ…

III 

Người ta  đã giết chết  ba cô bé
Để xem những gì trong tim của họ.

Con tim đầu tiên tràn đầy hạnh phúc

Và kể từ khi máu chảy trên đất
Có ba con rắn rít trong ba năm.  

Con tim thứ hai đầy sự dịu dàng

Và kể từ khi máu chảy xuống đó 
Có ba con cừu giữ trong ba năm. 

Con tim thứ ba chứa đầy đau khổ

Và kể từ ngày máu rơi xuống đó
Mắt ba thiên thần nhìn suốt ba năm. 

IV

Những cô gái bị buộc băng vào mắt
(Đã tháo ra những băng dán bằng vàng!)
Những cô gái bị buộc băng vào mắt
Tìm phận mình trên những nẻo xa xăm. 

Họ tháo băng vào giữa giờ chính ngọ

(Ô, hãy giữ lại những dải băng vàng!)
Họ tháo băng vào giữa giờ chính ngọ
Lối vào cung điện nằm ở trên đồng.

Họ gửi lời chào cuộc sống mến thương

(Những dải băng bằng vàng càng thắt chặt) 
Họ gửi lời chào cuộc sống mến thương
Họ không quay về, không còn lối thoát.

V

Có ba chị em mù
(Hy vọng và hy vọng)
Ba chị em mù quáng
Có ba cây đèn vàng. 

Cả ba đi lên tháp

(Họ,  bạn và chúng tôi)
Cả ba cùng lên tháp
Chờ đợi trong bảy ngày… 

Ôi! – Một người kêu lên

(Hy vọng và hy vọng)
Ôi! – Một người kêu lên
Đèn của tôi chiếu sáng… 

Ôi! – Tiếng người thứ hai

(Họ, bạn và chúng tôi)
Ôi! – Người thứ hai nói 
Vua đang đi lên kìa…

Người thứ ba nói – Không!

(Hy vọng còn đâu nữa)
Người thần thánh nói – Không!
Và đèn tắt trong gió… 

VI

Người ta đến nói rằng
(Các con ơi, ta sợ)
Người ta đến nói rằng
Chàng đã không còn nữa… 

Ta thắp ngọn đèn lên

(Các con ơi, ta sợ)
Ta thắp ngọn đèn lên
Rồi ra đi với nó…   

Ở cánh cửa đầu tiên

(Các con ơi, ta sợ)
Ở cánh cửa đầu tiên
Thấy run run ngọn lửa…

Ở cánh cửa thứ hai

(Các con ơi, ta sợ)
Ở cánh cửa thứ hai
Ngọn lửa đang thầm thĩ…

Ở cánh cửa thứ ba

(Các con ơi, ta sợ)
Ở cánh cửa thứ ba
Ánh sáng không còn nữa…

VII

Bảy con gái của tiên
Khi mẹ họ đã chết
Bảy con gái của tiên
Đang tìm đường để thoát. 

Họ thắp bảy ngọn đèn

Chìa khóa ngày đâu mất 
Tìm khắp bốn trăm phòng 
Chỉ bóng đêm dày đặc.

Đến hang động âm thanh

Đi xuống theo thời gian
Bên cánh cửa đóng kín
Họ thấy chìa khóa vàng.

Nhìn thấy biển bao la

Các con gái sợ chết
Trước cánh cửa kín mít
Họ không dám mở ra. 

VIII

Nàng có ba chiếc vương miện bằng vàng
Và nàng đã tặng chúng cho ai vậy?

Chiếc thứ nhất nàng tặng cho cha mẹ

Và họ đem mua những chiếc lưới vàng
Đến tận mùa xuân giữ nàng trong đấy. 

Chiếc thứ hai tặng cho những người tình

Họ đem mua ba chiếc gông bằng bạc
Suốt mùa thu giữ nàng trong gông xiềng.

Chiếc thứ ba nàng tặng cho trẻ con

Chúng đem mua ba cái xích bằng sắt
Và giữ nàng trong suốt cả mùa đông.

IX 

Buổi sáng sớm nàng hướng về cung điện
– Lúc mặt trời chỉ vừa mới mọc lên – 
Buổi sáng sớm nàng hướng về cung điện
Những hiệp sĩ vội vàng đưa mắt nhìn
Còn phụ nữ tất cả đều im lặng.

Nàng dừng lại ở cửa vào cung điện

– Lúc mặt trời chỉ vừa mới mọc lên – 
Nàng dừng lại ở cửa vào cung điện
Chao! Nữ hoàng bước ra từ tĩnh lặng
Người chồng hỏi mà lo lắng phân vân. 

Nàng đi đâu vội vàng từ sáng sớm?

– Trời lờ mờ, liệu nhìn thấy gì không –
Nàng đi đâu vội vàng từ sáng sớm?
Liệu có ai đang đợi ở bên trong?
Nhưng nàng không trả lời, nàng im lặng. 

Hướng người phụ nữ xa lạ, nàng bước xuống

– Trời lờ mờ, liệu nhìn thấy gì không –
Hướng người phụ nữ xa lạ, nàng bước xuống
Người phụ nữ kia ôm chầm lấy, hôn nàng.
Họ không nói lời, ánh mắt cũng không
Hai người vội đi về nơi cần đến. 

Nhà vua ngồi khóc ở bên cung điện

– Trời lờ mờ, liệu nhìn thấy gì không –
Nhà vua ngồi khóc ở bên cung điện
Nghe dường như tiếng bước chân xa dần
Nghe như từng chiếc lá đang rơi xuống. 



X

Chàng trai đã ra đi
(Cửa rung lên – tôi biết)
Chàng trai đã ra đi
Nàng mỉm cười vĩnh biệt…

Chàng trai quay trở lại

(Đèn nói – tôi biết mà)
Chàng trai quay trở lại
Nhưng nàng đã đi xa…

Tôi nhìn ra cái chết

(Tôi biết tâm hồn chàng)
Tôi nhìn ra cái chết
Tôi đã lấy hồn anh…

XI 

Mẹ ơi, mẹ không nghe tiếng bước chân
Mẹ ơi, người đến để báo cho con… 
Con gái ơi, đưa bàn tay cho mẹ
Con gái ơi, con tàu sắp khởi hành… 

Ôi mẹ ơi, chúng ta phải dè chừng…

Ôi mẹ ơi, liệu người ta đến không…
Ôi mẹ ơi, chẳng lẽ không thể cứu?
Ôi mẹ ơi, con tàu đang mờ dần… 

Ôi mẹ ơi, nàng đang bước đến gần…

Con gái ơi, con tàu nằm trong cảng… 
Ôi mẹ ơi, nàng đã mở cửa toang… 
Con gái ơi, người ta đang bước đến… 

Ôi mẹ ơi, có ai đang đến gần

Con gái ơi, neo đã được nhổ lên…
Ôi mẹ ơi, nàng thì thầm gì đó… 
Con giá ơi, con tàu vừa đi ngang…

Ôi mẹ ơi, những ngôi sao nàng gom…

Con gái ơi, đấy là bóng của buồm… 
Ôi mẹ ơi, nàng đập vào cửa sổ…
Con gái ơi, cửa sổ chắc mở toang…

Ôi mẹ ơi, bóng đêm khắp mọi phía…

Con gái ơi, con tàu giữa biển khơi…
Mẹ ơi, con nghe thấy nàng khắp nơi…
Con gái ơi, con nói về ai thế?... 

XII

Các bạn thắp lên những ngọn đèn –
Còn tôi thấy mặt trời trong khu vườn –
Các bạn thắp lên những ngọn đèn.
Tôi thấy ánh mặt trời qua khe hở.
Hãy mở toang cánh cửa vào khu vườn!

Chìa khóa mở cửa đã đánh mất rồi

Thì chúng ta phải chờ đợi mà thôi.
Chìa khóa mở cửa đã đánh mất rồi
Thì chúng ta phải chờ đợi mà thôi.
Cần phải đợi đến một ngày nào đó… 

Ngày nào đó cánh cửa sẽ mở toang

Rừng của ta đã đóng cửa cài then
Và rừng sẽ cháy bừng trong ngọn lửa.
Những chiếc lá chết rõ ràng sáng tỏ
Gửi cho ta vẻ nghiệt ngã của mình. 

Những ngày nào đó mệt mỏi lắm rồi

Những ngày nào đó chắc gì đến được
Những ngày nào đó rồi đây cũng chết
Vẻ âu lo, nỗi sợ hãi dâng đầy
Ta sẽ chết cùng với chúng ở đây.

XIII

Tôi đi tìm ba mươi năm rồi, chị em ơi
Chàng trốn ở đâu đó?
Tôi lang thang ba mươi năm rồi, chị em ơi
Không tìm ra đâu cả… 

Ba mươi năm tôi thơ thẩn, chị em ơi

Đôi chân của tôi mệt lử
Chàng ở khắp mọi nơi, chị em ơi
Mà không nơi này nơi nọ… 

Giờ buồn đến gần rồi, chị em ơi

Buồn đau gần lắm
Buổi tối cũng chết, chị em ơi
Hồn tôi đau lắm… 

Em mới mười sáu tuổi, chị em ơi

Giờ đến lượt em rồi đấy
Hãy nhận lấy cây gậy này, chị em ơi
Rồi đi tìm cho thấy…  

XIV 

Có ba chị em muốn chết
Họ đội ba vương miện bằng vàng
Và họ ra đi tìm cái chết.

Cả ba chị em tìm đến khu rừng

– Rừng ơi, hãy cho chúng tôi xin cái chết
Chúng tôi xin dâng ba vương miện bằng vàng. 

Rừng mỉm cười với cả ba chị em

Và hôn họ, mỗi người mười hai lần
Chỉ cho họ điều trong tương lai sẽ đến. 

Có ba chị em muốn chết

Họ đi tìm đường ra biển – đại dương
Sau ba năm thì cũng gặp.

– Biển ơi, hãy cho chúng tôi xin cái chết

Chúng tôi xin dâng ba vương miện bằng vàng. 

Biển – đại dương gào lên khóc nức nở

Gửi cho họ ba trăm nụ hôn
Chỉ cho họ điều đã từng trong quá khứ.

Có ba chị em muốn chết

Họ đi tìm một thành phố vinh quang
Thành phố trên đảo cuối cùng tìm được. 

– Thành phố ơi, hãy cho chúng tôi xin cái chết

Chúng tôi xin dâng ba vương miện bằng vàng. 

Và thành phố chào đó họ hân hoan

Hôn họ bằng những nụ hôn cháy bỏng
Chỉ cho họ điều hiện tại họ đang.  

XV

Bài này lấy từ vở kịch “Chị Beatrice” (Sœur Beatrice).


Hồn nào đã từng đau

Lỗi lầm trong phút chốc
Ta mở những vì sao
Bằng đôi tay hồng phúc. 

Lỗi lầm không thể sống

Nơi tình yêu đau buồn
Linh hồn không thể chết
Nơi tình nước mắt tuôn.

Nếu ai đã từng yêu

Mà nếm mùi gian dối.
Nước mắt đến với ta
Không thể nào lạc lối.



Quinze Chansons

I
Elle l'enchaîna dans une grotte,
Elle fit un signe sur la porte ;
La vierge oublia la lumière
Et la clef tomba dans la mer.

Elle attendit les jours d'été :
Elle attendit plus de sept ans,
Tous les ans passait un passant.

Elle attendit les jours d'hiver ;
Et ses cheveux en attendant
Se rappelèrent la lumière.

Ils la cherchèrent, ils la trouvèrent,
Ils se glissèrent entre les pierres
Et éclairèrent les rochers.

Un soir un passant passe encore,
II ne comprend pas la clarté
Et n'ose pas en approcher.

II croit que c'est un signe étrange,
II croit que c'est une source d'or,
II croit que c'est un jeu des anges,
II se détourne et passe encore...

II
Et s'il revenait un jour
  Que faut-il lui dire?
- Dites-lui qu'on l'attendit
  Jusqu'à s'en mourir...

Et s'il m'interroge encore
  Sans me reconnaître?
- Parlez-lui comme une sœur,
  II souffre peut-être...

Et s'il demande où vous êtes
  Que faut-il repondre?
- Donnez-lui mon anneau d'or
  Sans rien lui répondre...

Et s'il veut savoir pourquoi
  La salle est déserte ?
- Montrez-lui la lampe éteinte
  Et la porte ouverte...

Et s'il m'interroge alors
  Sur la dernière heure?
- Dites-lui que j'ai souri
  De peur qu'il ne pleure...

III
Ils ont tué trois petites filles
Pour voir ce qu'il y a dans leur cœur.

Le premier était plein de bonheur ;
Et partout où coula son sang,
Trois serpents sifflèrent trois ans.

Le deuxième était plein de douceur,
Et partout où coula son sang,
Trois agneaux broutèrent trois ans.

Le troisième était plein de malheur,
Et partout où coula son sang,
Trois archanges veillèrent trois ans.

IV
Les filles aux yeux bandés
    (Ôtez les bandeaux d'or)
Les filles aux yeux bandés
Cherchent leurs destinées...

Ont ouvert à midi,
     (Gardez les bandeaux d'or)
Ont ouvert à midi,
Le palais des prairies...

Ont salué la vie,
    (Serrez les bandeaux d'or)
Ont salué la vie,
Et ne sont point sorties...

V
Les trois sœurs aveugles
    (Espérons encore)
Les trois sœurs aveugles
Ont leurs lampes d'or;

Montent à la tour,
    (Elles, vous et nous)
Montent à la tour,
Attendent sept jours...

Ah ! dit la première,
    (Espérons encore)
Ah ! dit la première,
J'entends nos lumières...

Ah ! dit la seconde,
    (Elles, vous et nous)
Ah ! dit la seconde,
C'est le roi qui monte...

Non, dit la plus sainte,
    (Espérons encore)
Non, dit la plus sainte,
Elles se sont éteintes...

VI
On est venu dire,
    (Mon enfant, j'ai peur)
On est venu dire
Qu'il allait partir...

Ma lampe allumée,
    (Mon enfant, j'ai peur)
Ma lampe allumée,
Me suis approchée...

À la première porte,
    (Mon enfant, j'ai peur)
A la première porte,
La flamme a tremblé...

À la seconde porte,
    (Mon enfant, j'ai peur)
À la seconde porte,
La flamme a parlé...

À la troisième porte,
    (Mon enfant, j'ai peur)
À la troisième porte,
La lumière est morte...

VII
Les sept filles d'Orlamonde,
    Quand la fée fut morte,
Les sept filles d'Orlamonde,
    Ont cherché les portes.

Ont allumé leurs sept lampes,
    Ont ouvert les tours,
Ont ouvert quatre cents salles,
    Sans trouver le jour...

Arrivent aux grottes sonores,
    Descendent alors ;
Et sur une porte close,
    Trouvent une clef d'or.

Voient l'océan par les fentes,
    Ont peur de mourir,
Et frappent à la porte close,
    Sans oser l'ouvrir...

VIII
Elle avait trois couronnes d'or,
À qui les donna-t-elle ?

Elle en donne une à ses parents:
Ont acheté trois réseaux d'or
Et l'ont gardée jusqu'au printemps.

Elle en donne une à ses amants:
Ont acheté trois rets d'argent
Et l'ont gardée jusqu'à l'automne

Elle en donne une à ses enfants:
Ont acheté trois nœuds de fer,
Et l'ont enchaînée tout l'hiver.

IX
Elle est venue vers le palais
- Le soleil se levait à peine -
Elle est venue vers le palais,
Les chevaliers se regardèrent
Toutes les femmes se taisaient.

Elle s'arrêta devant la porte
- Le soleil se levait à peine -
Elle s'arrêta devant la porte
On entendit marcher la reine
Et son époux l'interrogeait.

Où allez-vous, où allez-vous?
- Prenez garde, on y voit à peine -
Où allez-vous, où allez-vous?
Quelqu'un vous attend-il là-bas?
Mais elle ne répondait pas.

Elle descendit vers l'inconnue,
- Prenez garde, on y voit à peine -
Elle descendit vers l'inconnue,
L'inconnue embrassa la reine,
Elles ne se dirent pas un mot
Et s'éloignèrent aussitôt.

Son époux pleurait sur le seuil
- Prenez garde, on y voit à peine -
Son époux pleurait sur le seuil
On entendait marcher la reine
On entendait tomber les feuilles.

X
Quand l'amant sortit
(J'entendis la porte)
Quand l'amant sortit
Elle avait souri...

Mais quand il rentra
(J'entendis la lampe)
Mais quand il rentra
Une autre était là...

Et j'ai vu la mort
(J'entendis son âme)
Et j'ai vu la mort
Qui l'attend encore...

XI
Ma mère, n'entendez-vous rien?
Ma mère, on vient avertir...
Ma fille, donnez-moi vos mains.
Ma fille, c'est un grand navire...

Ma mère, il faut prendre garde...
Ma fille, ce sont ceux qui partent...
Ma mère, est-ce un grand danger?
Ma fille, il va s'éloigner...

Ma mère. Elle approche encore...
Ma fille, il est dans le port. r
Ma mère, Elle ouvre la porte...
Ma fille, ce sont ceux qui sortent.

Ma mère, c'est quelqu'un qui entre...
Ma fille, il a levé l'ancré.
Ma mère, Elle parle à voix basse...
Ma fille, ce sont ceux qui passent.

Ma mère, Elle prend les étoiles!...
Ma fille, c'est l'ombre des voiles.
Ma mère. Elle frappe aux fenêtres...
Ma fille, elles s'ouvrent peut-être...

Ma mère, on n'y voit plus clair...
Ma fille, il va vers la mer.
Ma mère, je l'entends partout...
Ma fille, de qui parlez-vous ?

XII
Vous avez allumé les lampes,
- Oh ! le soleil dans le jardin !
Vous avez allumé les lampes,
Je vois le soleil par les fentes,
Ouvrez les portes du jardin !

- Les clefs des portes sont perdues,
II faut attendre, il faut attendre,
Les clefs sont tombées de la tour,
II faut attendre, il faut attendre,
II faut attendre d'autres jours...

D'autres jours ouvriront les portes,
La forêt garde les verrous,
La forêt brûle autour de nous,
C'est la clarté des feuilles mortes,
Qui brûlent sur le seuil des portes...

- Les autres jours sont déjà las,
Les autres jours ont peur aussi,
Les autres jours ne viendront pas,
Les autres jours mourront aussi,
Nous aussi nous mourrons ici...

XIII
J'ai cherché trente ans, mes sœurs,
    Où s'est-il caché?
J'ai marché trente ans, mes sœurs,
    Sans m'en approcher...

J'ai marché trente ans, mes sœurs,
    Et mes pieds sont las,
II était partout, mes sœurs,
    Et n'existe pas...

L'heure est triste enfin, mes sœurs,
    Ôtez mes sandales,
Le soir meurt aussi, mes sœurs,
    Et mon âme a mal...

Vous avez seize ans, mes sœurs,
    Allez loin d'ici,
Prenez mon bourdon, mes sœurs,
    Et cherchez aussi...

XIV
Les trois sœurs ont voulu mourir
Elles ont mis leurs couronnes d'or
Et sont allées chercher leur mort.

S'en sont allées vers la forêt:
« Forêt, donnez-nous notre mort,
Voici nos trois couronnes d'or. »

La forêt se mit à sourire
Et leur donna douze baisers
Qui leur montrèrent l'avenir.

Les trois sœurs ont voulu mourir
S'en sont allées chercher la mer
Trois ans après la rencontrèrent:

« Ô mer donnez-nous notre mort,
Voici nos trois couronnes d'or. »

Et la mer se mit à pleurer
Et leur donna trois cents baisers,
Qui leur montrèrent le passé.

Les trois sœurs ont voulu mourir
S'en sont allées chercher la ville
La trouvèrent au milieu d'une île :

« Ô ville, donnez-nous notre mort,
Voici nos trois couronnes d'or. »

Et la ville, s'ouvrant à l'instant
Les couvrit de baisers ardents,
Qui leur montrèrent leur présent.

XV

Cantique de la Vierge dans « Sœur Béatrice »

À toute âme qui pleure,
A tout péché qui passe,
J'ouvre au sein des étoiles
Mes mains pleines de grâces.

Il n'est péché qui vive
Quand l'amour a parlé,
II n'est d'âme qui meure
Quand l'amour a pleuré...

Et si l'amour s'égare
Aux sentiers d'ici-bas,
Ses larmes me retrouvent
Et ne se perdent pas...





NÀNG ĐI TÌM KIẾM TÌNH

Nàng đi tìm kiếm tình

Ở những miền xa lạ
Nàng đi khắp thiên hạ
Khắp những cánh rừng hoang
Khắp núi đồi, biển cả.

Nàng đi tìm kiếm tình

Nhưng chẳng tìm thấy nó.

Khi trở về nhà mình

Trước cung điện của nàng
Có ông già gõ cửa
Ông dùng chiếc nhẫn vàng
Để đập vào cánh cửa.

– Ông già cần gì thế?

– Thấm thoát ba mươi năm
Từ ngày tôi biết em.
– Tôi cũng nhận ra ông.
– Tôi vẫn chờ vẫn đợi.

– Nhưng đầu ông bạc trắng!

– Tôi đợi ba mươi năm
Hãy đưa tay tôi nắm.
– Này ông, tôi vui lòng!
– Ba mươi năm đằng đẵng.



BẢY NĂM NÀNG BỊ KHÓA


Bảy năm nàng bị khóa

Trong một ngọn tháp cao
Bảy năm chẳng tìm đâu
Ra được chìa khóa cả
Mà nước chảy dưới cầu
Vẫn đổ về biển cả. 

Có một ông vua nọ

Có chiếc chìa khóa vàng
Gõ cửa nàng cả tuần
Nhưng chìa không hợp khóa.
– Tìm chìa khác ở đâu?
– Hãy tìm nơi biển cả.

Một người đàn ông khác

Có chiếc chìa khóa bạc
Cũng gõ cửa cả tuần
Nhưng chìa cũng không hợp
– Tìm ở đâu chìa khác?
– Hãy tìm nó trên rừng.

Rồi một kẻ nghèo hèn

Với chìa khóa bằng đồng
Nhưng cũng không mở được
Dù hì hục cả tuần
– Tìm ở đâu chìa khác?
– Ở sau đám mây đen.

Đến lượt chàng thanh niên

Có chiếc chìa khóa sắt
Chàng không hề khó nhọc
Mở ngay cửa bước vào.
– Anh tìm thấy ở đâu?
– Anh chỉ nhìn thấy nó
Ở ngay cửa ra vào.




Thơ tình Juan Ramón Jiménez



TUỔI TRẺ

Chỉ còn lại ngươi và ta
Ta và ngươi trên ban công yên lặng
Ta gọi ngươi là vợ của ta
Trong buổi sáng này ít nắng.

…Cả thiên nhiên trong lười nhác ngọt ngào
Màu sắc mờ, bóng cây tái nhợt
Còn bầu trời xám xịt
Ánh sáng mùa thu mờ đục biết bao.

Ta ép sát môi vào
Và đôi mắt không mở
Còn ngươi kề đôi má
Như ngọc, như châu.

…Lá vàng chất thành đống
Trên những lối đi
Nhưng mùi hương còn thoảng
Mùi hoa hướng nhật quì.

Ta gọi ngươi là vợ của ta
Còn ngươi cúi đầu im lặng
Nhưng từ đôi mắt nóng bỏng
Hai giọt nước mắt tuôn ra.

ADOLESCENCIA

En el balcón, un instante
nos quedamos los dos solos.
Desde la dulce mañana
de aquel día, eramos novios.

— El paisaje soñoliento
dormía sus vagos tonos,
bajo el cielo gris y rosa
del crepúsculo de otoño —.

Le dije que iba a besarla;
bajo, serena, los ojos
y me ofreció sus mejillas,
como quien pierde un tesoro.

— Caían las hojas muertas,
en el jardín silencioso,
y en el aire erraba aun
un perfume de heliotropos —

No se atrevía a mirarme;
le dije que eramos novios,
...y las lagrimas rodaron
de sus ojos melancólicos.


2-NGỌN GIÓ TRONG BUỔI CHIỀU

Le vent de l'autre nuit
a jeté bas l'Amour…
P. Verlaine

Ngọn gió trong buổi chiều thu nhè nhẹ
Cuốn đi những chiếc lá vàng.
Những hàng cây buồn bã đứng trong đêm
Chao ôi, đêm sao mà dài thế!

Ánh trăng vàng lờ đờ, không sức sống
Bơi lững lờ trên những cành đen
Không tiếng khóc, chẳng nụ hôn
Trong ánh sáng của trăng đều chết lặng.

Tôi dịu dàng cùng hàng cây thỏ thẻ:
Đừng khóc thương chi những chiếc lá vàng
Sẽ nẩy lộc đâm chồi khi đến mùa xuân
Trên những cành cây mùa thu này trụi lá.

Nhưng hàng cây đứng lặng im buồn bã
Và tiếc thương cho mất mát của mình…
Xin đừng khóc cho những chiếc lá vàng
Hãy để lá xanh mọc ra thay thế.
_______________
*Trong đêm ngọn gió xô tượng Thần tình yêu xuống đất. 
P. Verlaine.

¡La otra tarde, se ha llevado 

(Le vent de l'autre nuit
a jeté bas l'Amour...
P. Verlaine)

¡La otra tarde, se ha llevado
el viento mas hojas secas!
¡Que pena tendrán los arboles,
esta noche sin estrellas!

He entreabierto mi balcón:
— La luna camina muerta,
sin luz de besos ni lagrimas,
amarilla entre la niebla —.

Y he acariciado los arboles,
con miradas de terneza,
que les van abriendo hojitas
verdeluz de primavera.

¿Es que están soñando, así,
con sus pobres hojas secas?
Yo les digo: «No lloréis;
vendrán con las hojas nuevas».




TÔI TỪNG NÓI VỚI EM

Tôi từng nói với em, có một lần
và em chăm chú nghe tôi, im lặng
rằng tôi rất thích vào mùa xuân
tình yêu mặc áo quần màu trắng.

Đôi mắt xanh thắm ngước lên
ngắm nhìn tôi với niềm hi vọng
chỉ bờ môi còn bé bỏng
ánh lên một nỗi buồn.

Từ dạo ấy, khi đi qua quãng trường
tôi đi trong hoàng hôn tháng Năm yên lặng
còn em, đứng bên cửa ngoái nhìn
rất nghiêm túc, trong áo quần màu trắng.

“Yo dije que me gustaba …”

Yo dije que me gustaba
— ella me estuvo escuchando
que, en primavera, el amor
fuera vestido de blanco.

Alzo sus ojos azules
y se me quedó mirando,
con una triste sonrisa
en los virjinales labios.

Siempre que cruce su calle,
al ponerse el sol de mayo
estaba seria, en su puerta,
toda vestida de blanco.


KHI NGƯỜI PHỤ NỮ Ở CÙNG ANH


Khi người phụ nữ ở cùng anh…
thì âm nhạc, lửa, hoa lá cành
tất cả trong dịu êm, tĩnh lặng.
Còn nếu người phụ nữ không cùng anh
thì tất cả sẽ trở nên điên cuồng
cả âm nhạc, lửa và ánh sáng.

“Cuando la mujer está, …”

Cuando la mujer está,
todo es tranquilo, lo que es
— la llama, la flor, la música
Cuando la mujer se fue
— la luz, la canción, la llama
¡todo! es, loco, la mujer.



TRĂNG CÔ ĐƠN

Màu tím vang lên, và ánh trăng buồn bã
Trải từ phương đông bằng sương đến bình minh
Tiếng chó sủa chốn ngoại ô lặng ngừng
Thời gian biến mất, rồi chìm trong hoang dã.

Ánh trăng rót lên hàng dương nghĩa địa…
Trong nhà thờ xưa, rêu sáng dưới trăng
Nước mắt ánh lên trong mạch nước vội vàng
Mặt đất hoang vu. Và chỉ còn biển cả…

LUNA SOLA

Cesó el clarín agudo, y la luna esta triste.
Grandes nubes arrastran la nueva madrugada.
Ladra un perro alejándose, y todo lo que existe
se hunde en el abismo sin nombre de la nada.

La luna dorara un viejo camposanto...
Habrá un verdín con luna sobre una antigua almena.
En una fuente sola, sera una luna en llanto...
Habrá una mar sin nadie, bajo una luna llena...


CÂY CẦU TÌNH YÊU XƯA

Ta lại đứng bên cây cầu tình yêu xưa
Cây cầu nối hai bờ vách đá
Con tim hãy quên bóng cành bóng lá
Và hãy quên những cuộc hẹn hò.

Giờ với ta dòng nước là bạn gái
Dòng nước đi nhưng chẳng đổi thay
Dòng nước chảy như thời gian trôi vậy
Dẫu ra đi, không từ giã người này.


“A la puente del amor, …”

A la puente del amor,
piedra vieja entre altas rocas
— cita eterna, larde roja —,
vengo con mi corazón:

Mi novia sola es el agua,
que pasa siempre y no engaña,
que pasa siempre y no cambia,
que pasa siempre y no acaba. –
GIẤC MỘNG CỦA EM

Giấc mộng của em – như cây cầu trong đêm vắng
em lang thang trong tĩnh lặng trên cầu.
Còn phía dưới – tiếng rì rào như trong mộng
nhưng có phải tâm hồn và dòng nước kia đâu.

 “El dormir os como un puente …”

El dormir os como un puente
que va del hoy al mañana.
For debajo, como un sueño,
pasa el agua.


EM ĐỪNG VỘI

Em đừng vội, bởi vì rằng tất cả
mọi con đường dẫn em đến với mình.

Em đừng vội, nếu không sẽ muộn màng
nếu không, cái “tôi” của riêng em đó –
đứa bé con, không phút chốc – sinh ra
và em muôn thuở
không đuổi kịp bao giờ!


 “¡No corras, ve despacio, …”

¡No corras, ve despacio,
que adonde tienes que ir es a ti solo!

¡Ve despacio, no corras,
que el niño de tu yo, reciennacido
eterno,
no te puede seguir!


HOA HỒNG

Em đã chết
Nhưng tại sao vẫn sống nỗi buồn
Từ đôi mắt nhìn màu đen như trước?

Chẳng lẽ niềm vui khi chết không thoát được?
Và một điều còn mãi – nỗi đau khổ của ta?

ROSAS

¿Como, si estás ya muerta,
la pena mira así,
viva, en tos ojos todavía negros?

¿Qué es lo que muere, entonces, la alegría?
¿Qué es, entonces, lo eterno, la tristeza?



THU CA 

Sếu bay dưới trời hoàng hôn… Sếu bay đi về đâu?
Dòng sông đầy ắp lá vàng… Sông chảy về đâu?
Tôi đi trên cánh đồng vàng … về đâu chẳng biết
Hỡi mùa thu vàng, chim và hoa, và nước chảy về đâu?

CANCIÓN DE OTOÑO

Por un camino de oro van los mirlos... ¿A donde?
Por un camino de oro van las rosas... ¿A donde?
Por un camino de oro voy... ¿A donde,
otoño? ¿A dónde, pájaros y flores?


HỠI NGƯỜI HỌA SĨ 

Hỡi người họa sĩ, anh đã vẽ tôi
giống hệt tôi và vô cùng sống động
làm tôi tin rằng đấy chính là tôi
còn bây giờ xin anh hãy vẽ tôi
sao cho không hề giống
để tôi tin rằng: hình ảnh – dối gian thôi.

Pintor que me has pintado

Pintor que me has pintado
en este cuadro vago de la vida,
tan bien, que casi
parezco de verdad; ¡ay; pínta-
me nuevamente, y mal, le modo
que parezca mantira!


ĐIỀU GÌ XẢY RA VỚI ÂM NHẠC 

Điều gì xảy ra với âm nhạc
khi im bặt dây đàn
điều gì xảy ra với tia sáng
khi không còn lấp lánh ngọn hải đăng?
Hãy thừa nhận 
hỡi tử thần
Có phải ngươi là bóng đêm và tĩnh lặng?

¿Qué le pasa a una música

¿Qué le pasa a una música,
cuando deja de sonar; qué
a una brisa que deja
de revolar, y qué
a una luz que se apaga?
Muerte, di, ¿y que eres tu sino silencio,
calma y sombra?


ANH SẼ HỒI SINH 

Anh sẽ hồi sinh làm hòn đá trên trần
Và lại yêu em như một người phụ nữ.

Anh sẽ hồi sinh làm cơn gió trên trần
Và lại yêu em như một người phụ nữ.

Anh sẽ hồi sinh làm con sóng trên trần
Và lại yêu em như một người phụ nữ.

Anh sẽ hồi sinh làm ngọn lửa trên trần
Và lại yêu em như một người phụ nữ.

Anh sẽ hồi sinh làm một người đàn ông
Và lại yêu em như một người phụ nữ. 

Renaceré yo

Renaceré yo piedra,
y aún te amaré mujer a ti.

Renaceré yo viento,
y aún te amaré mujer a ti.

Renaceré yo ola,
y aún te amaré mujer a ti.

Renaceré yo fuego,
y aún te amaré mujer a ti.

Renaceré yo hombre,
y aún te amaré mujer a ti.

Thứ Hai, 28 tháng 8, 2017

Thơ tình William Shakespeare

William Shakespeare

Trọn bộ 154 Sonnets:




Sonnet 087

Thôi vĩnh biệt! Anh chẳng còn đủ sức 
Để giữ em như một vật đắt tiền 
Nên anh đã chọn con đường giải thoát 
Để cho em khỏi vướng víu, ưu phiền. 

Đối với anh- tình em là qùa tặng 
Nhưng mà anh chẳng xứng với món qùa 
Hay biết đâu do số trời định sẵn 
Phận nghèo hèn sao dám ước phù hoa? 

Khi trao tình em chẳng cần suy nghĩ 
Hay là em chưa hiểu hết về anh? 
Để bây giờ khi tình yêu dang dở 
Thì xin em hãy nhận lại, thôi đành. 

Anh chỉ còn em trong giấc mộng say: 
Ngỡ ông Hoàng nhưng tỉnh dậy mất ngai 

087 
Farewell! thou art too dear for my possessing, 
And like enough thou know'st thy estimate, 
The charter of thy worth gives thee releasing: 
My bonds in thee are all determinate. 

For how do I hold thee but by thy granting, 
And for that riches where is my deserving? 
The cause of this fair gift in me is wanting, 
And so my patent back again is swerving. 

Thy self thou gav'st, thy own worth then not knowing, 
Or me to whom thou gav'st it, else mistaking, 
So thy great gift upon misprision growing, 
Comes home again, on better judgement making. 

Thus have I had thee as a dream doth flatter, 
In sleep a king, but waking no such matter. 


Sonnet 093

Anh vẫn sống như ngày em chung thủy 
Như người chồng bị phụ bạc làm thinh 
Dù trái tim chẳng còn trao anh nữa 
Đôi mắt em vẫn chan chứa ân tình. 

Trong mắt em không có điều thù hận 
Nên nhìn vào anh không biết đổi thay 
Bao người khác nếu trong lòng gian lận 
Qua mắt nhìn người ta nhận ra ngay. 

Nhưng có lẽ theo ý trời tai ác: 
Gương mặt em chỉ mang nét ngọt ngào 
Và con tim cho dù yêu người khác 
Thì mắt nhìn vẫn say đắm, khát khao. 

Như quả táo Êva hái trong vườn cấm 
Độc ác bên trong nhưng bề ngoài hấp dẫn. 

093 
So shall I live, supposing thou art true, 
Like a deceived husband, so love's face, 
May still seem love to me, though altered new: 
Thy looks with me, thy heart in other place. 

For there can live no hatred in thine eye, 
Therefore in that I cannot know thy change, 
In many's looks, the false heart's history 
Is writ in moods and frowns and wrinkles strange. 

But heaven in thy creation did decree, 
That in thy face sweet love should ever dwell, 
Whate'er thy thoughts, or thy heart's workings be, 
Thy looks should nothing thence, but sweetness tell. 

How like Eve's apple doth thy beauty grow, 
If thy sweet virtue answer not thy show. 


Sonnet 097

Anh như sống giữa mùa đông ảm đạm 
Sao niềm vui ngắn ngủi có vậy thôi! 
Ngày không em là giá băng u ám 
Tháng mười hai trơ trụi cả đất trời! 

Nhưng thực ra chỉ vừa qua mùa hạ 
Muôn loài cây đang chín rộ trong vườn 
Rồi mùa thu đến như người quả phụ 
Mang khối tình đã góa bụa, cô đơn. 

Anh cứ ngỡ thảy muôn loài cây quả 
Tự lọt lòng đã chịu kiếp mồ côi 
Ngày không em hè cũng thành đông giá 
Chim họa mi thôi tiếng hát cho đời. 

Đất trời vang lên tiếng hú u mê 
Sợ mùa đông băng giá đã gần kề. 

097 
How like a winter hath my absence been 
From thee, the pleasure of the fleeting year! 
What freezings have I felt, what dark days seen! 
What old December's bareness everywhere! 

And yet this time removed was summer's time, 
The teeming autumn big with rich increase, 
Bearing the wanton burden of the prime, 
Like widowed wombs after their lords' decease: 

Yet this abundant issue seemed to me 
But hope of orphans, and unfathered fruit, 
For summer and his pleasures wait on thee, 
And thou away, the very birds are mute. 

Or if they sing, 'tis with so dull a cheer, 
That leaves look pale, dreading the winter's near. 


Sonnet 109

Đừng nghĩ anh có điều chi gian dối 
Tuy cách xa ngọn lửa cháy trầm hơn 
Nhưng lòng anh, tấm lòng không thay đổi 
Vẫn trong em, hồn vẫn ở trong hồn. 

Em là cõi tình yêu mà mỗi bận 
Dù gần xa anh lại vẫn đi về 
Cứ đều đặn như con ong cần mẫn 
Mang nước về làm dịu những cơn mê. 

Đừng bao giờ tin, dù anh yếu đuối 
Vì những đam mê ngự trị trong tim 
Nhưng chẳng bao giờ đi xa đến nỗi 
Để trong hồn thiếu vắng bóng hình em. 

Không có em cả vũ trụ sẽ buồn 
Cuộc đời này chỉ còn lại cô đơn. 

109 
O never say that I was false of heart, 
Though absence seemed my flame to qualify, 
As easy might I from my self depart, 
As from my soul which in thy breast doth lie: 

That is my home of love, if I have ranged, 
Like him that travels I return again, 
Just to the time, not with the time exchanged, 
So that my self bring water for my stain, 

Never believe though in my nature reigned, 
All frailties that besiege all kinds of blood, 
That it could so preposterously be stained, 
To leave for nothing all thy sum of good: 

For nothing this wide universe I call, 
Save thou my rose, in it thou art my all. 


Sonnet 124

Tình của tôi như đứa bé không cha
Hay đứa con của nữ thần may mắn
Bị thời gian coi thường hay quí trọng
Thuộc về loài cỏ dại hoặc loài hoa?

Tình không do điều ngẫu nhiên tạo dựng
Không phô trương, không lộng lẫy tưng bừng
Không ngại gì những mất mát đau thương
Không sợ dù trời mưa hay trời nắng. 

Tình của tôi không sợ gì thủ đoạn
Không sợ lời đe dọa hoặc quyền hành
Tình vẫn lớn lên theo cách của mình
Tình của tôi không sợ ngày cuối tận. 

Tình là gương cho những kẻ ngu đần
Sống – lầm lỗi, chết – là sự tốt lành. 

124
If my dear love were but the child of state,
It might for Fortune's bastard be unfathered,
As subject to Time's love, or to Time's hate,
Weeds among weeds, or flowers with flowers gathered.

No, it was builded far from accident;
It suffers not in smiling pomp, nor falls
Under the blow of thralled discontent,
Whereto th'inviting time our fashion calls;

It fears not Policy, that heretic,
Which works on leases of short-numb'red hours,
But all alone stands hugely politic,
That it nor grows with heat, nor drowns with show'rs.

To this I witness call the fools of time,
Which die for goodness, who have lived for crime.


Xem thêm: